Trang 244# 2
Chương 489: NPC trí năng nhưng không có tên
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Không thể nào! Đây chính là chiến thuật của ngươi."
Trông thấy Vương Vũ nhảy lên không trung, cách Kỵ Ưng Viên Vương một nửa so với mặt đất, Doãn Lão Nhị nhỏ nước bọt.
Nhảy không tới thì có tác dụng gì, ở trên không trung không thể mượn lực, hành động lại bị trói buộc, nếu BOSS ném một tảng đá thì muốn lăn cũng không có chỗ mà lăn.
Vương Vũ hình như không nhe thấy câu đậu đen rau muống của Doãn Lão Nhị. Hắn nhảy lên phía dưới của Kỵ Ưng Viên Vương, sau đó từ từ móc ra một dây thừng. Tay phải nắm lấy dây dừng, tay trái thắt nút, rồi quăng lên.
Dây thừng xẹt qua một đường vòng cung ở giữa không trung, vòng qua chim ưng khổng lồ, chụp lấy đầu Kỵ Ưng Viên Vương.
Lại là Phi Long Tác.
Tuy nói, bây giờ Phi Long Tác không có thuộc tính, người chơi không thể sử dụng, nhưng đối với Vương Vũ mà nói, có thuộc tính hay không cũng không quan trọng. Cho dù bây giờ, Phi Long Tác chỉ là một dây thừng bình thường, nhưng ở trong mắt Vương Vũ dây thừng chính là vũ khí, cần gì quan tâm đến nó có thuộc tính hay không, chỉ cần trói được BOSS là được.
Sau khi trói được Kỵ Ưng Viên Vương, Vương Vũ cầm lấy đầu khác của dây thừng, sau đó nhảy xuống vị trí của Doãn Lão Nhị và Dương Na đang ở dưới đất.
Dương Na vốn ngồi xổm, trông thấy Vương Vũ nhảy xuống, lăn qua một bên tránh thoát.
Doãn Lão Nhị có phản ứng nhanh hơn đi nữa cũng chỉ là tank cồng kềnh. Mẹ kiếp! Hắn ta đang còn đứng ở đó nhìn Vương Vũ với vẻ khinh bỉ, chưa kịp tránh đã bị một đạp của Vương Vũ đạp bay.
"Mẹ kiếp! Ngươi cố ý!" Doãn Lão Nhị nói với giọng tức giận.
Lấy bản lĩnh của Vương Vũ, muốn tránh một người rất dễ dàng, Doãn Lão Nhị không tin hắn vô tình đạp phải.
Hai tay Vương Vũ nắm lấy dây thừng, hai chân dậm lấy đoạn dây nằm trên mặt đất, rồi nói: "Ta đã bảo các ngươi tránh ra rồi, nhưng ngươi vẫn cứ đứng đó, sao trách ta được."
"Đồ đê tiện!" Doãn Lão Nhị trốn sang bên cạnh không nói gì nữa, đứng yên với Dương Na xem Vương Vũ nhảy dây.
Bị người khác dùng dây thừng chụp vào đầu, cảm giác đó chả vui tí nào, Vương Vũ dùng nút thòng lọng, mặc dù không biết quái vật có ngạt thở hay không, nhưng Kỵ Ưng Viên Vương đột nhiên bị thắt cổ, sơ ý một chút, suýt chút nữa bị kéo xuống đất."
"Éc! Rống!"
Trên lưng chim ưng khổng lồ, Kỵ Ưng Viên Vương lửa giận ngút trời, hai tay đấm ngực gầm rú, lập tức kéo lại dây thừng.
Kỵ Ưng Viên Vương rất khỏe, Vương Vũ bị kéo sang bên này kéo sang bên kia giống như người rơm. Điều này rõ ràng Vương Vũ không kịp chuẩn bị.
"Hai người các ngươi nhanh giúp ta." Vương Vũ bị kéo bay theo gió, cũng không quên gọi cứu binh.
Doãn Lão Nhị nói: "Mẹ kiếp! Đây chính là BOSS đó, bọn ta sang giúp cũng không có tác dụng gì, nhìn ý tưởng ngu ngốc này của ngươi xem."
Mặc dù ngoài miệng Doãn Lão Nhị nói như vậy, nhưng vẫn chạy đến, nhảy lên ôm lấy đùi Vương Vũ.
Trọng tải của Chiến sĩ khiên thuẫn cũng khá lớn, Doãn Lão Nhị đột nhiên tăng lực kéo lên, làm đầu của Kỵ Ưng Viên Vương bị kéo nghiêng sang một bên. Kỵ Ưng Viên Vương nhe răng trợn mắt, hai tay nắm lấy dây thừng, rồi kéo thật mạnh.
Sự thật chứng minh, chơi kéo co với BOSS là chuyện không có não, cho dù có thêm một tank hỗ trợ.
Hai người Vương Vũ bị kéo lên, đúng lúc này Vương Vũ đột nhiên đạp một đạp vào mặt Doãn Lão Nhị. Doãn Lão Nhị bị đạp rơi xuống đất, còn Vương Vũ thì nhảy lên cao. Lần này, độ cao đã vượt qua chim ưng khổng lồ.
Doãn Lão Nhị nhìn Vương Vũ ở trên trời, rốt cuộc cũng hiểu được ý nghĩ của Vương Vũ.
Vương Vũ vốn cho là hắn có thể kéo được BOSS xuống, ai ngờ Kỵ Ưng Viên Vương lại khỏe như vậy, Vương Vũ một kế không thành bèn dùng kế thứ hai.
Nếu chỉ một mình Vương Vũ, Kỵ Ưng Viên Vương không cần tốn sức cũng có thể chơi hắn như chơi Yo-yo, nhưng cộng thêm Doãn Lão Nhị lại khác. Mặc dù hai người đều to con, nhưng Chiến sĩ khiên thuẫn thêm điểm thể chất, nặng hơn gấp đôi Võ sư nhẹ nhàng và linh hoạt.
Kỵ Ưng Viên Vương cảm nhận được trọng lượng tăng lên đột nhiên dùng sức kéo, đến khi Vương Vũ đạp Doãn Lão Nhị xuống dưới, giống như hai người đang kéo co, mà một người đột nhiên từ bỏ, thế là Vương Vũ bị kéo lên trời.
"Rống?" Nhìn thấy Vương Vũ bay lên, Kỵ Ưng Viên Vương ngây người, đứng dậy duỗi tay ra túm lấy Vương Vũ.
Vương Vũ đạp một cái vào lưng chim ưng, sau đó hai tay bắt lấy bả vai của Kỵ Ưng Viên Vương, sau đó nhào về phía trước rồi hét lên: "Xuống dưới thôi!"
Một người một khỉ cuốn lấy nhau ngã xuống lưng chim ưng khổng lồ.
Không bị khống chế của Kỵ Ưng Viên Vương, chim ưng khổng lồ ở trên trời như được tha tù, hót lên vài tiếng, rồi bay lên cao. Bây giờ, trên đỉnh núi chỉ còn lại ba người và một con khỉ.
Bốn người? Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mồ hôi ở trên trán nhỏ xuống.
Kỵ Ưng Viên Vương không có chim ưng, sức chiến đấu ít nhất bị giảm đi tám mươi phần trăm. Nó là một con quái vật thông minh, biết ba người chơi ở trước mắt khó đối phó, nhất là tên Võ sư kia, không những xảo trá tàn nhẫn mà còn bám dai như đỉa.
Kỵ Ưng Viên Vương muốn chạy trốn, dù không có chim ưng, một con BOSS vẫn mạnh hơn ba người chơi, nhưng một đầu khác của dây thừng đang thắt cố nó đang nằm trong tay Vương Vũ, sao có thể chạy thoát dễ dàng.
Tay Vương Vũ cầm lấy dây thừng không dám buông lỏng, con khỉ này rất khỏe, một khi không chú ý, có thể bị tránh thoát.
Hai người Doãn Lão Nhị và Dương Na không dám hành động thiếu suy nghĩ, con hàng này nhát gan thế nào, nhưng bản chất chính là BOSS. Hai người không can đảm như Vương Vũ, hơn nữa vừa rồi còn bị con khỉ này hành hạ, làm hai người có bóng ma trong lòng, bây giờ không dám tiến lên gây sự.
"Chít chít! Ê! Ngươi có thể buông dây thừng ra không, ngươi làm thế này khiến ta không thoải mái."
Khi ba người và một con khỉ đang giương mắt nhìn nhau, Kỵ Ưng Viên Vương bỗng nhiên mở miệng nói chuyện phá vỡ cục diện bế tắc.
"Mẹ kiếp! Ngươi biết nói chuyện? BOSS có trí thông minh?"
Nghe thấy câu nói của Kỵ Ưng Viên Vương, ba người Vương Vũ ngây người.
Có thể chủ động giao lưu với người chơi thì đó là đặc quyền của NPC có trí thông minh, chỉ một con BOSS Tinh Anh ngay cả tên cũng không có, nhiều nhất được xem là quái vật cao cấp, nhưng bây giờ nó đột nhiên mở miệng nói chuyện với người chơi, quả thật rất quỷ dị."
"Rống! Đương nhiên! Ta là tổng chỉ huy không quân của Sứ Đồ đại nhân." Kỵ Ưng Viên Vương nói với vẻ đắc chí.
"Thế sao ngươi không có tên?" Doãn Lão Nhị hỏi với vẻ kỳ quái.
Theo tập quán, cách để phân biệt NPC có trí thông minh hay không, đó chính là cái tên. Bình thường, NPC có danh tiếng, hơn phân nửa là NPC cao cấp, kém nhất cũng phải là BOSS. Quái vật ngay cả tên cũng không có, nhiều nhất là quái nhỏ đi tặng kinh nghiệm.
"Ta là khỉ… Khỉ cần tên làm gì... Rống!" Kỵ Ưng Viên Vương nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
"Ặc!" Ba người sững sờ, Kỵ Ưng Viên Vương nói rất có lý, chẳng qua con khỉ nổi tiếng không phải không có tên, nếu như con khỉ đó xuyên không đến đây, chỉ sợ tất cả NPC của ba trận doanh lớn cộng lại cũng không đủ cho nó đánh.
"Đừng nói nhảm nữa, mau cởi dây thừng cho ta. Ta cảm thấy không thoải mái rồi đấy." Kỵ Ưng Viên Vương lại lẩm bẩm.
"Cái này hả!" Vương Vũ dừng một chút rồi nói: "Chúng ta là người chơi đang đánh phụ bản, nếu giết ngươi chắc sẽ rơi ra hàng ngon."
"Rống!" Kỵ Ưng Viên Vương đột nhiên khẩn trương lên.