Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 493 - Chương 495: Cửa Ải Ẩn Xuất Hiện

Trang 247# 2

 

 

 

Chương 495: Cửa ải ẩn xuất hiện
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Xuân Tường nói: "Nơi này dựa vào núi không có âm khí, dương khí rất nặng, sẽ không có ma quỷ."

"Ngươi chắc chắn là hệ thống cũng biết phong thủy chứ?"

"Á..." Xuân Tường không nói gì.

Giữa ban ngày ban mặt, hệ thống còn dám bày xương khô ra đầy hẻm núi, người ta đương nhiên cũng không cần quan tâm quét một đống quỷ ra đây đâu.

Vương Vũ bình tĩnh nói: "Không có ma, nếu không ta đã có thể nhìn thấy rồi."

"Ngươi từng gặp ma chưa?" Đám người sợ hãi.

Vương Vũ nói: "U Linh đó, đã từng nhìn thấy rồi, xanh biếc bay qua bay lại."

"À, cũng đúng." Mọi người nghe thấy thế, nhất thời kịp tỉnh táo lại, mẹ nó cái này là game huyễn tưởng phương tây, ma quỷ trong game có hình dạng, cũng không phải mấy tên đi không bóng, đến không hình.

Đương nhiên, cho dù không phát hiện ra, mọi người cũng không lơi lỏng cảnh giác, xương khô cũng xuất hiện luôn rồi, U Linh còn xa lắm sao?

"Xuân huynh, ngươi nói thứ như ma quỷ này có thể nấp ở đâu được?" Ký Ngạo vẫn là tâm tính người trẻ tuổi, vẫn kéo lấy đề tài này không buông.

Xuân Tường nói: "Trong góc, trong bóng râm, những nơi âm khí nặng hơn một chút."

"Thật sao? Ta còn tưởng rằng bọn chúng đều trốn dưới lòng đất chứ." Ký Ngạo suy tư nói.

"Ngươi bằng lòng bị người ta giẫm lên đầu sao?"

"Không bằng lòng..."

"Vậy là đúng rồi, đồ ngu xuẩn như ngươi cũng còn chẳng bằng lòng nữa là."

"Đéo đỡ được!"

Hai người ở đây nói chuyện mê tín lạc hậu, Vương Vũ đột nhiên nhớ ra chuyện gì, vội vàng nói: "Mọi người cẩn thận một chút, chú ý dưới chân."

Vừa nãy khi đánh chết Kỵ Ưng Viên Vương, câu cuối cùng Kỵ Ưng Viên Vương nói với Vương Vũ là "ở dưới chân ngươi", hẳn là nói dưới chân sẽ có quái vật.

Nghĩ đến đây, Vương Vũ không nhịn được cảm thán Kỵ Ưng Viên Vương này thật sự là một BOSS cao thượng, trước khi chết cũng không quên lời hứa.

"Con mẹ nó, không phải vậy chứ, hệ thống lại vô liêm sỉ như vậy?"

Đám người Độc Cô Cửu Thương nghe thấy thế, đều rối rít kinh hãi.

"Nói nhảm, đã đi đến tận đây rồi, ngươi mới phát hiện ra hệ thống vô liêm sỉ à?"

"Nếu thật sự như vậy, thì khó khăn rồi."

Quái vật dưới mặt đất có thể nói là loại quái vật buồn nôn nhất trong game, quái vật biết bay người chơi có thể dùng cung tên ma pháp, quái vật biết bơi, cho dù dưới nước thuộc tính bị giảm xuống, ít nhất người chơi cũng có thể xuống nước, nhưng quái vật chui xuống lòng đất... Ngươi nói loại này đánh kiểu gì?

Mũi tên ma pháp không chui xuống đất được, người chơi càng không thể độn thổ được.

Sứ Đồ Thứ Sáu này thật sự là nhân tài đông đúc, đàn em trên trời dưới đất, dạng gì cũng có.

Có nhắc nhở của Vương Vũ, đoàn người ngoại trừ cảnh giác với bầu trời, còn phải cảnh giác thêm dưới lòng bàn chân...

Ngày xưa có bốn bề gặp địch, bây giờ có sáu phương kinh hoàng... Vậy cũng là một phong cảnh hoành tráng rồi.

Tuy dọc theo đường đi mọi người lúc nào cũng cảnh giác, nhưng mà sắp đi đến điểm cuối của cao nguyên rồi, dưới chân mọi người cũng không xuất hiện quái vật như lời Vương Vũ nói.

"Lão Ngưu, ngươi thật sự càng ngày càng xấu tính rồi!"

Một đám người Toàn Chân Giáo không gặp được quái, còn tưởng rằng Vương Vũ đang nói đùa dọa nạt người khác, dù sao bình thường đám gia súc Toàn Chân Giáo này gây chuyện cũng chọc phải không ít phiền phức, cũng sẽ hãm hại lừa gạt người nhà mình một chút, có điều mới cùng chơi với nhau được hơn một tháng, đây vẫn là lần đầu tiên Vương Vũ này đùa dai như vậy, ngay cả Vô Kỵ cũng mắc lừa.

"Nói vậy là sao?" Vương Vũ nghe thấy thế giật mình một cái, buột miệng hỏi.

"Không phải ngươi lừa gạt chúng ta sao? Dọa cho chúng ta sợ hãi bàng hoàng suốt dọc đường." Minh Đô cười nói.

Vương Vũ nghiêm túc nói: "Ta không hề lừa gạt các ngươi."

"Ngươi thôi đi, chúng ta đã sợ đến mức này rồi, ngươi vẫn còn giả vờ ha ha."

"Thật sự không lừa gạt các ngươi." Vương Vũ giải thích: "Trước khi Kỵ Ưng Viên Vương chết đã nói với ta như vậy."

"Lời trăn trối trước khi chết sao? Lão Ngưu ngươi nói dối cũng không tìm được lý do nào đáng tin hơn hay sao." Vừa nghe thấy Vương Vũ nói như thế, đám người lại càng chắc chắn là Vương Vũ đang nói đùa...

Doãn Lão Nhị và Dương Na cũng cười khẽ, chỉ nói là chú ý dưới chân, cũng không hề nói dưới chân có quái, vậy mà Vương Vũ tưởng việc này có thật...

Ký Ngạo nhảy dựng lên, một chiêu Ưng Đạp giẫm xuống mặt đất, đắc ý nói: "Ngưu thúc, lòng đất thật sự có quái kìa, ngươi nhìn xem ta vừa giẫm lên mặt nó đó..."

"..." Vương Vũ hết chỗ nói nổi: "Được rồi, có lẽ là ta hiểu lầm thôi."

"Ngươi đang đùa thì có..."

"Hô hô hô..."

Đám người còn chưa nói hết câu, đột nhiên dưới chân mọi người vang lên một tiếng sét đánh trầm đục.

"Chạy mau, bên dưới đất thật sự có thứ gì đó!"

Sắc mặt mọi người biến đổi rất nhanh, đang định thoát khỏi mảnh cao nguyên này, đúng lúc đó mặt đất rung động.

Cả đám người còn chưa chạy xa được mấy mét, chu vi hai mươi mét mặt đất xung quanh đột nhiên chìm xuống, ngay sau đó một cái miệng vô cùng lớn từ dưới đất vọt lên, nuốt sạch tất cả những người trên mặt đất kia.

"Trời ạ, chết con rồi má ơi."

Nhìn thấy cái miệng to như cái hồ bơi kia đang từ từ khép lại, trong lòng tất cả mọi người đều sinh ra chút cảm giác tuyệt vọng.

Thật vất vả mới đi được đến chỗ này, lại bị quái ăn mất, chuyện này cũng quá hài hước rồi.

"Ồ, tại sao không có nhắc nhở tử vong? Các ngươi đã chết chưa?" Vô Kỵ là người đầu tiên phát hiện ra chỗ không thích hợp, trong miệng quái vật kia một mảnh đen như mực không nhìn thấy mọi người xung quanh, cho nên Vô Kỵ cũng không biết mọi người đã chết hay chưa.

"Chưa chết, chưa chết, hóa ra các ngươi cũng vẫn chưa chết hả, tại sao lại như thế được, hệ thống đăng xuất à."

Vừa nghe thấy Vô Kỵ gọi như thế, những người khác cũng đều sôi nổi mở miệng nói chuyện.

"Chẳng lẽ muốn chúng ta tự mình trải nghiệm cảm giác đột nhiên bị tiêu hóa thành phân sao?" Không cần đoán, người nói ra câu này nhất định là Xuân Tường, mặt hàng này vẫn luôn nói chuyện buồn nôn như vậy.

"Không thể nào đâu..." Mọi người nghe thấy thế thì sởn tóc gáy một trận.

"Đứa nào sờ mông bà đây đấy?" Đột nhiên Dương Na kêu lên.

Trong hoàn cảnh tối đen như mực, đứng cùng một chỗ với đám lưu manh này, thật sự là khổ cho cô gái.

Dương Na rống lên câu này, ý định ban đầu là muốn khiến đám người xấu hoảng sợ, kết quả cô đánh giá thấp đám gia súc Toàn Chân Giáo này, cô không kêu còn đỡ, vừa kêu như vậy đã trực tiếp nhắc nhở đám đê tiện kia, sau đó nhanh chóng bị sờ soạng mấy lần liên tiếp.

"Mẹ kiếp, các ngươi đám khốn kiếp này, đứa nào dám sờ ngực bà đây đấy?" Dương Na lại kêu lên.

Vô Kỵ cười hì hì, nham hiểm ném ra một Thánh Quang Cầu...

Thánh Quang Cầu trắng tinh còn sáng ngời hơn cả đèn huỳnh quang, trực tiếp chiếu sáng tất cả không gian, chỉ thấy vẫn đang có một bàn tay lớ đặt lên ngực Dương Na, chủ nhân của bàn tay là Vương Vũ, hắn còn đang mặt không thay đổi nhìn xung quanh.

"..."

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Vô Kỵ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, mọi người Toàn Chân Giáo đồng loạt liếc nhìn Vô Kỵ một cái, vẻ mặt thông cảm.

Lúc này thật lúng túng, vốn tưởng rằng Vương Vũ sẽ không làm những chuyện như vậy, Vô Kỵ mới dám ném Thánh Quang Cầu ra chơi khăm người ta, ai ngờ đến chuyện tình lại thành ra kết quả thế này, Vô Kỵ đã được chứng kiến tận mắt sự tàn nhẫn độc ác của Vương Vũ rồi.

"Hả? Hóa ra là cô à... Cô đứng bên cạnh tôi làm gì?" Vương Vũ thấy mọi người nhìn mình, mờ mịt nhìn Dương Na bên cạnh một cái.

"Hừ! Lưu manh!" Dương Na mặt đen tàn nhẫn trừng mắt mắng Vương Vũ.

"..." Vương Vũ vẻ mặt thay đổi, xụ mặt hỏi: "Không phải cô cho rằng tôi cố ý đấy chứ?"

Mọi người trăm miệng một lời: "Chẳng lẽ không phải anh cố tình sao?"

"Làm gì đến mức ấy, còn không to bằng của tôi..." Vương Vũ khoa tay múa chân ước lượng, mặt Dương Na càng đen hơn nữa.

"Stop đê!"

Ngay khi mọi người đang liều mạng khinh thường Vương Vũ thích mà còn chối, đột nhiên cảnh vật trước mắt sáng ngời, cảnh tượng xung quanh thay đổi thành hình dạng khác.

Hệ thống nhắc nhở: [Đã phát hiện ra phụ bản ẩn giấu: Hành trình thám hiểm trong bụng thú khổng lồ.]


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment