Trang 259# 2
Chương 519: Lôi Công Đáng ngây thơ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Kỳ thật, Vô Kỵ cảm thấy kỳ lại với thái độ mở rương này của mọi người, nhưng Vô Kỵ cũng không có ý kiến với chuyện Vương Vũ mở rương. Dù sao, không có Vương Vũ ngăn cản Sứ Đồ Thứ Sáu, mọi người có sống sót hay không cũng là vấn đề, chớ đừng nói đến chuyện qua được phụ bản.
Nhìn thấy mọi người nhất trí đồng ý như vậy, Vô Kỵ tất nhiên cũng tỏ vẻ đồng ý.
Vương Vũ cũng không chối từ, quen thuộc mở ra chiếc rương ở giữa bình đài.
Không biếC là vận may của Vương Vũ không tệ, hay do khai hoang phụ bản trận doanh, nên món đầu tiên chính là cực phẩm.
Ám Ảnh Ma Nhận (chiến nhận) (Ám Kim)
Vật công: 180 - 220
Ma công: 180 - 220
35 sức mạnh
35 thể chất
Ám Thực: Kỹ năng bị động, 20% tỉ lệ đối với mục tiêu gây ra 30% công kích có hiệu ứng ăn mòn tăng lên sát thương ngoài định mức.
Ảnh Kích: Kỹ năng bị động, 20% tỉ lệ triệu hồi ra phân thân có 30% thuộc tính của bản thân để tấn công kẻ thù, thời gian tồn tại của phân thân là 30 giây, nhiều nhất có thể triệu hồi ba phân thân.
Ma Diễm: Kỹ năng chủ động, triệu hồi ra Địa Ngục Ma Diễm gây ra sát thương cho mục tiêu ở trong phạm vi 800 mã. Tiêu hao 200 điểm nội lực
Ám Ma Hoành Không Trảm: Kỹ năng chủ động, gây ra 200 sát thương ở trong phạm vi 500 mã. Tiêu hao 150 điểm nội lực
Giới thiệu vật phẩm: Binh khí mà Sứ Đồ Thứ Sáu Thor từng dùng và có ma lực thần kỳ.
Nghề nghiệp yêu cầu: Chiến sĩ, Kỵ sĩ.
Cấp bậc độ yêu cầu: 35.
Thuộc tính đặc biệt: Chúa Tể Hắc Ám, tạo thành hiệu ứng sợ hãi đối với quái vật có thuộc tính Quang Minh, đồng thời có hiệu ứng thần phục đối với quái vật có thuộc tính Hắc Ám.
"Chậc chậc... Thiết Ngưu thật may mắn." Nhìn thấy thuộc tính của Ám Ảnh Ma Nhận, tất cả mọi người không thể không sợ hãi than.
Nhất là bốn người Bao Tam và Doãn Lão Nhị, vừa nhìn thấy thuộc tính của Ám Ảnh Ma Nhận đã chảy nước miếng.
Bây giờ, trang bị Ám Kim là trang bị thưa thớt ở trong trò chơi. Đám người Toàn Chân Giáo giết nhiều BOSS hi hữu như vậy, mà trang bị Ám Kim cũng chưa đủ mỗi người một cái. Toàn bộ trò chơi, người có trang bị Ám Kim chưa được một trăm người và ai cũng là cao thủ.
Cho nên có một món trang bị Ám Kim hay không, chính là cơ sở để đánh giá người đó có phải là cao thủ đỉnh cấp hay không.
Trong đoàn thể có cao thủ như mây như Toàn Chân Giáo, ngoài mấy cô nương không có trang bị Ám Kim ra, cũng chỉ có hai chiến sĩ Doãn Lão Nhị và Bao Tam đen đủi đứng ở hàng đầu là chưa có. Bây giờ, hai người nhìn thấy thanh chiến nhận này lập tức mừng rỡ như điên.
Xem từ thuộc tính phụ, thanh Ám Ảnh Ma Nhận này là vũ khí cả vật lý lẫn ma pháp. Thế nên, công kích vật lý hay ma pháp đều yếu hơn một chút vũ khí Ám Kim chỉ có một loại thuộc tính. Nhưng khuyết điểm đó lại không che dấu được sự mạnh mẽ của thanh chiến nhận này. Bởi vì một món trang bị Ám Kim có mạnh hay không, tính quyết định không nằm ở thuộc tính chính, mà nằm ở hiệu ứng đặc biệt của nó.
Hiển nhiên, hai kỹ năng chủ động của Ám Ảnh Ma Nhận rất mạnh mẽ, nhưng giá trị cao nhất của nó chính là hai hiệu ứng phân thân và ăn mòn.
Hiệu ứng ăn mòn có thể làm hư trang bị của mục tiêu. Loại hiệu ứng này chỉ có vài trang bị đặc biệt và độc dược hi hữu mà Thuật sĩ có tỷ lệ điều chế nhất định. Hiệu ứng ăn mòn là hiệu ứng buồn nôn nhất hiện nay, phàm là trang bị có hiệu ứng ăn mòn, đều không ngoại lệ, đều vô cùng đắt đỏ.
Hiệu ứng phân thân có mạnh mẽ hay không thì phải phụ thuộc vào nó tăng bao nhiêu thuộc tính của người chơi để phán đoán. Hiệu ứng phân thân bình thường là 30%, cực phẩm là 50%, còn 20% là rác rưởi... Nhưng Ám Ảnh Ma Nhận lại có thể triệu hồi ra ba phân thân, cộng lại thì có 60% thuộc tính, trình độ trân quý của nó càng không cần nhiều lời.
Đừng nói đến hai người Bao Tam và Doãn Lão Nhị mà ngay cả ba người Độc Cô Cửu Thương và Lôi Công Đáng vốn đã có vũ khí Ám Kim cũng thèm nhỏ dãi thanh chiến nhận này.
"Vũ khí này quả thật không tệ." Lôi Công Đáng khen không dứt miệng.
"Đúng thế! Đúng thế!" Những người khác cũng gật đầu liên tục.
Nhưng Lôi Công Đáng lại nói: "Ta cống hiến không nhỏ ở phụ bản này."
"Không nhỏ! Không nhỏ!" Mọi người lại gật đầu. Mặc dù cách ứng sự và làm người của Lôi Công Đáng rất kém, nhưng cái gì thì theo cái đó, chết ở trong phụ bản xem như có phúc, nhiều lần xông lên đầu tiên, nên cống hiến ở trong đoàn đội trừ Vương Vũ ra, Lôi Công Đáng chính là số một. Việc này, mọi người không thể phủ nhận.
"Ta cống hiến không nhỏ, cửa thứ nhất và cửa thứ hai đều không kiếm được độ hoàn thành, có phải nên đền bù cho ta một chút hay không?" Lôi Công Đáng lật lại chuyện cũ.
Ai nói con hàng này não tàn, thời khắc mấu chốt tuyệt đối không ngốc.
"Cái này hả..." Bao Tam và Doãn Lão Nhị không nói, còn Độc Cô Cửu Thương càng im lặng không nói.
Bao Tam và Doãn Lão Nhị là người phúc hậu hiếm thấy ở Toàn Chân Giáo. Đồng thời, việc Lôi Công Đáng bị bẫy chết hai lần, bọn họ cũng tham dự vào. Lúc này, Lôi Công Đáng lấy chuyện này ra nói chuyện khiến hai người hơi chột dạ, nên nói không ra lời.
Độc Cô Cửu Thương là cùng một bọn với Lôi Công Đáng, trong lòng không vui khi vũ khí bị Lôi Công Đáng chiếm, nhưng ngoài miệng không thể nói, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Bao Tam và Danh Kiếm Đạo Tuyết đứng ra phản đối một chút.
Nhưng Bao Tam và Doãn Lão Nhị nhìn nhau một chút, mặc dù muốn phản đối, nhưng cống hiến trong đoàn đội lần này của bọn họ kém hơn Lôi Công Đáng và hi sinh cũng kém hơn Lôi Công Đáng. Thế nên, bọn họ đương nhiên không thể mặt dày vô sỉ cướp công của người khác, đành phải giữ yên lặng.
Thấy cảnh này, trong lòng Lôi Công Đáng vui mừng, thầm nghĩ thanh Ám Ảnh Ma Nhận trừ gã ra thì khồng còn có thể là ai khác. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói không hài hòa đột nhiên vang lên.
"Vì sao phải cho ngươi, bốn người các ngươi quăng xúc xắc đi."
Lôi Công Đáng nghe thấy giọng nói bèn nhìn lại, hóa ra nói lời này không phải ai khác, mà chính là Vô Kỵ bẫy chết gã hai lần.
"Ngươi nhằm vào ta?" Lôi Công Đáng chỉ về phía Vô Kỵ với vẻ phẫn nộ, rồi chất vấn.
Lôi Công Đáng bị bẫy chết hai lần, đều là do Lôi Công Đáng chủ động vào bẫy, Lôi Công Đáng chỉ có thể nhận thua. Nhưng chia trang bị rõ ràng cống hiến của Lôi Công Đáng là cao nhất, hi sinh lại lớn nhất, tai sao phải quăng xúc xắc, đây không phải là nhằm vào thì là cái gì?
Vô Kỵ nói với giọng khinh thường: "Bà mẹ nó! Ai nhằm vào ngươi? Khi vào phụ bản chính các ngươi nói sẽ chia đồ bằng cách quăng xúc xắc, nếu ngươi không phục thì hỏi chó Thương mà xem."
Độc Cô Cửu Thương và Vô Kỵ căm thù nhau nhiều năm như vậy, so với tri kỷ còn tri kỷ hơn. Hiển nhiên, Độc Cô Cửu Thương biết trình độ nham hiểm của Vô Kỵ, cho nên vừa tiến vào phụ bản, Độc Cô Cửu Thương đã bàn xong với Vô Kỵ, không chia vật phẩm bằng quăng xúc xắc, hắn ta sẽ không vào đoàn đội. Ai ngờ Vô Kỵ lại lấy chuyện này ra nói.
Lôi Công Đáng nghe thấy thế bèn nhìn về phía Độc Cô Cửu Thương.
Độc Cô Cửu Thương giang tay ra, rồi nói với giọng bất đắc dĩ: "Ngươi không biết chó Vô Kỵ làm người ra sao hay sao, không quăng xúc xắc hắn có thể sẽ bẫy chết chúng ta."
Lôi Công Đáng nói với giọng hung tợn: "Lần này ta biết rồi." Lôi Công Đáng nói xong lại hỏi Bao Tam và Doãn Lão Nhị: "Không biết hai vị nghĩ thế nào?"
Lôi Công Đáng ngây thơ cho rằng Doãn Lão Nhị và Bao Tam là người phúc hậu nên sẽ chủ động bỏ quyền nhường trang bị cho gã. Nhưng hai tên này chỉ phúc hậu với đám người Toàn Chân Giáo mà thôi, với người khác thì còn đê tiện hơn. Sau khi nghe Lôi Công Đáng hỏi như vậy, hai người lập tức trăm miệng một lời nói chắc như đinh đóng cột: "Nói nhảm! Đương nhiên là quăng xúc xắc rồi."
Lôi Công Đáng: "..."