Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 538 - Chương 540: Trận Chiến Giữa Các Võ Giả

Trang 270# 1

 

 

 

Chương 540: Trận chiến giữa các võ giả
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Nghe ý tứ ở trong lời nói của hội trưởng Khán Ngư, điều đó rất giống với phong cách xử sự của ngươi. Nếu như cô nương này không phải đang bôi đen ngươi, chắc ngươi đã giết người diệt khẩu rồi?"

Trong khi Thủy Hạ Khán Ngư đang nói chuyện, một giọng nói quen thuộc vang lên ở phía sau.

Thủy Hạ Khán Ngư nghe thấy giọng nói này, con ngươi co rụt lại và sắc mặt biến thành tái nhợt...

"Sao, sao có thể?" Thủy Hạ Khán Ngư đột nhiên quay đầu lại, lập tức trông thấy Vương Vũ đang ôm cánh tay, đang vừa cười vừa nhìn mình, thanh máu ở trên đầu cũng không hạ xuống một tia.

"Rõ ràng là ta đã đánh trúng ngươi rồi mà! Chẳng lẽ là phân thân hay sao? Không có khả năng! Ta đã nhìn thấy ánh sáng trắng." Thủy Hạ Khán Ngư chỉ vào Vương Vũ rồi nói với vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Là một đại cao thủ, nên Thủy Hạ Khán Ngư tuyệt đối phân biệt được đâu là ánh sắng trắng tử vong và đâu là phân thân vỡ vụn. Nhưng Vương Vũ lại sống sờ sờ đứng ở chỗ này, khiến Thủy Hạ Khán Ngư vô cùng hoang mang.

"Ha ha!" Vương Vũ vừa cười vừa nói: "Uổng cho ngươi là Pháp sư, chẳng lẽ ngươi không biết ánh sáng của Thiểm Hiện cũng là màu trắng hay sao?"

Thủy Hạ Khán Ngư: "..."

Trong lúc nhất thời chỉ lo hưng phấn, y đã quên mất chuyện Vương Vũ còn có Thiểm Hiện.

"Vậy thì thế nào?" Thủy Hạ Khán Ngư đột nhiên quát lên, sau đó giơ pháp trượng ở trong tay lên, nhắm thẳng vào Tiểu Mộng, ngưng tụ lôi quang.

Thủy Hạ Khán Ngư và Niệm Lưu Vân đã chơi với nhau một thời gian dài, biết hầu như tất cả người tập võ đều rất cổ hủ với hai chữ nguyên tắc. Cho nên bây giờ, chỉ cần y giết Tiểu Mộng diệt khẩu, vẫn có biện pháp đối phó Vương Vũ.

"Tên khốn tự tìm đường chết!"

Vương Vũ trông thấy Thủy Hạ Khán Ngư ngu xuẩn mất khôn, đến bây giờ còn không có ý tốt, bèn ném ra một Niệm Khí Ba, muốn tiêu diệt Thủy Hạ Khán Ngư trong nháy mắt.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một bóng người lao đến, ngăn ở giữa Vương Vũ và Thủy Hạ Khán Ngư. Người đó chính là Niệm Lưu Vân.

Chỉ trông thấy bàn tay của Niệm Lưu Vân co lại thành trảo, sau đó bóp lấy Niệm Khí Ba.

"Bụp!"

Niệm Khí Ba của Vương Vũ đã bị bóp nát...

"Ồ! Không hổ là đại thần Niệm Lưu Vân, quá trâu bò."

Mặc dù người chơi ở xung quanh không quan tâm đến Thủy Hạ Khán Ngư, nhưng lại hâm mộ Niệm Lưu Vân trước sau như một. Bọn họ vừa nhìn thấy Niệm Lưu Vân thuận tay phá đi chiêu thức của Vương Vũ, ai cũng kêu lên với vẻ hưng phấn.

"Đối thủ của ngươi là ta!" Hai tay của Niệm Lưu Vân để ở trước người một trước một sau, kéo dài khoảng cách với Vương Vũ.

Vương Vũ cũng nao nao.

Lực sĩ tóm bắt là nghề nghiệp chuyên môn đánh PVP, hầu như tất cả các kỹ năng đều là bắt ném và phán định cao hơn Kỵ sĩ trừng phạt rất nhiều. Niệm Khí Ba chẳng qua chỉ là một kỹ năng cấp thấp mà thôi, cộng thêm bình thường Vương Vũ đều không dùng, khiến độ thông thạo cực thấp, bị thuận tay bóp nát cũng là chuyện rất bình thường. Sỡ dĩ Vương Vũ kinh ngạc là vì không hiểu hành vi của Niệm Lưu Vân.

Nếu như trước đó, Niệm Lưu Vân làm như vậy là rất bình thường, nhưng bộ mặt thật của Thủy Hạ Khán Ngư đã bị vạch trần, mà Niệm Lưu Vân vẫn giúp đỡ như cũ, quả thật không thể nào nói nổi.

"Ngươi còn giúp y?"

"Hừ! Lấy loại chuyện này đi bôi đen Khán Ngư, thủ đoạn này của ngươi quá cấp thấp rồi." Niệm Lưu Vân nói với giọng lạnh như băng.

Niệm Lưu Vân cũng là một người mới chơi game, đương nhiên không biết chuyện bát quái của mấy năm trước, không có cảm giác gì khi nghe thấy chuyện hư hỏng của Độc Cô Linh và Thủy Hạ Khán Ngư. Cộng thêm Niệm Lưu Vân đã bị Thủy Hạ Khán Ngư đầu độc, cảm thấy Vương Vũ là một tên vô sỉ. Thế nên bây giờ, Niệm Lưu Vân tất nhiên lựa chọn tin tưởng Thủy Hạ Khán Ngư.

"Não tàn!" Vương Vũ nghe thấy thế, cảm thấy bó tay với hành vi thiểu năng của Niệm Lưu Vân, bèn nói với vẻ lạnh lùng: "Ngươi nhất định phải đắc tội ta hay sao?"

"Khán Ngư là bằng hữu tốt của ta, nếu như ngươi muốn đối phó y, trước tiên phải bước qua xác ta."

"Vậy được rồi! Ngươi đi luôn với y đi." Lúc này, trong ánh mắt của Vương Vũ hiện lên vẻ lạnh lẽo, rồi dùng Băng Quyền lao về phía Niệm Lưu Vân.

"Mẹ kiếp! Rốt cuộc cũng bắt đầu rồi! Hai đại cao thủ đã giao chiến."

Cùng lúc đó, đám fan hâm mộ ở xung quanh Niệm Lưu Vân cũng mở to mắt ra xem.

Hai đại Võ sư đều được người phong thần, nhưng không có số liệu giao chiến chân chính. Thế nên, rốt cuộc là ai mạnh hơn, đến nay vẫn là một câu đố. Hàng ngày, fan hâm mộ của hai người đều giao chiến trên dưới trăm trận, tất cả cũng vì trận chiến của ngày hôm nay.

Chẳng qua, đáng tiếc chính là ở đây đều là fan hâm mộ của Niệm Lưu Vân... Nên mọi người đều ủng hộ Niệm Lưu Vân, dù sao vừa rồi Niệm Lưu Vân tiện tay bóp nát kỹ năng của Vương Vũ, loại phán định ở cùng nghề nghiệp này là vô cùng hiếm thấy.

"Đến hay lắm!"

Lực sĩ tím bắt am hiểu lấy thủ thay công, trông thấy Vương Vũ ra tay trước, Niệm Lưu Vân dùng hai tay ngăn ở trước người, nhìn chằm chằm vào nắm đấm của Vương Vũ, sau đó đột nhiên vung một trảo về phía trước, với ý đồ bắt lấy Vương Vũ.

Vương Vũ mỉm cười, đột nhiên hủy bỏ kỹ năng, cúi người dùng Lôi Đình Cước phiên bản quét ngang, sau đó đùi phải mang theo ánh chớp quét về phía chân của Niệm Lưu Vân.

Hai tay Niệm Lưu Vân đang dùng động tác Trảo Thủ duỗi ra phía trước, hạ bàn sẽ bất ổn. Chiêu Lôi Đình Cước này của Vương Vũ có phán định ngay cả Sứ Đồ Thứ Sáu đều không chịu nổ, huống chi là một Võ sư như Niệm Lưu Vân. Chỉ vẻn vẹn một cước, Niệm Lưu Vân đã bị Vương Vũ đạp lăn xuống đất.

Nếu không phải động tác Trảo Thủ có trạng thái miễn dịch sát thương với công kích của Vương Vũ, có lẽ một cước đã đá chết Niệm Lưu Vân.

"Sao… Sao có thể như vậy?"

Đám fan hâm mộ ở xung quanh nhìn thấy đại thần Niệm Lưu Vân ở trong mơ lại bị vùi dập giữa chợ như vậy, cằm sắp rơi xuống đất. Vừa rồi, rõ ràng là Niệm Lưu Vân đang chiếm thượng phong, sao tình thế đột nhiên lại bị đảo ngược?

"Chắc là trùng hợp..."

"Nhất định là thế..."

Dù như thế này, thì đám fan hâm mộ cũng không tin vào sự thật ở trước mắt.

"Ồ? Vậy mà không chết? Sức chịu đựng tốt đấy." Vương Vũ sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Niệm Lưu Vân rồi nói. Hiển nhiên, Vương Vũ không biết thiết lập miễn dịch sát thương này của kỹ năng Trảo Thủ...

"Hừ!"

Niệm Lưu Vân hừ lạnh một tiếng, lui về phía sau rồi ngồi xổm ở trên mặt đất. Ngay sau đó, Niệm Lưu Vân đạp một cái về phía sau, hai tay chống xuống đất, rồi lao về phía Vương Vũ khi cả người đang ở sát mặt đất.

"Đây là chiêu thức gì của ngươi?" Vương Vũ buồn bực, Niệm Lưu Vân đẹp trai như vậy lại dùng bốn chân chạm đất, hình ảnh này quả thật không hài hòa chút nào.

Trong khi nói chuyện, thân thể của Niệm Lưu Vân đột nhiên tăng tốc, sau đó đụng vào người Vương Vũ. Đồng thời, một tay của Niệm Lưu Vân ôm lấy eo Vương Vũ, rồi xoay mình giữa không trung. Vương Vũ đột nhiên cảm nhận được một sức mạnh không thể chống lại, rồi bị một tay của Niệm Lưu Vân giơ lên, sau đó ném mạnh xuống đất...

Sử Tử Vồ Thỏ: Lấy tốc độ cực nhanh dùng Trảo Thủ tấn công đối thủ, rồi ném mục tiêu xuống đất, gây ra sát thượng cực lớn. Kỹ năng chuyên môn của Lực sĩ bắt ném.

"Oa..." Đám fan hâm mộ của Niệm Lưu Vân trông thấy Niệm Lưu Vân lật ngược thế cờ, mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.

"Quả nhiên đại thần Niệm Lưu Vân mới là mạnh nhất."

"Móa!"

Do hiệu ứng của Trảo Thủ, nên Vương Vũ không di chuyển được cơ thể, đã bị cú ném xuống đất này lấy đi nửa máu. Gần như trong lúc đó, Niệm Lưu Vân theo sát phía sau, kéo lên một chân của Vương Vũ, rồi nhấc chân lên muốn dẫm Vương Vũ,

Vương Vũ kinh hãi, Nội Tức Cuồn Cuộn, tránh đi Trảo Thủ của Niệm Lưu Vân, sau đó di chuyển thân thể, dẫm xuống đất rồi nhảy lên, tiếp theo dùng Đá Tống Nang đá vào cằm Niệm Lưu Vân, khiến Niệm Lưu Vân bị đá bay ra ngoài.

Vương Vũ nhân cơ hội này đứng đậy, nhìn về phía Niệm Lưu Vân đang kinh ngạc, rồi nói: "Ồ! Hiệu ứng của kỹ năng này cũng không tệ lắm, chẳng qua dùng loại kỹ năng này mà muốn đánh bại ta, chắc ngươi đã quên bản thân là ai rồi."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment