Trang 270# 2
Chương 541: Niệm Lưu Vân đã phế
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Đừng nói nhảm nữa!"
Sắc mặt của Niệm Lưu Vân tối sầm xuống, hắn ta đấm mạnh một quyền xuống đất, rồi nhào tới muốn túm lấy Vương Vũ.
Vũ khí ở trong tay Vương Vũ được biến thành trường côn, sau đó đâm xuống phía dưới, đã đâm trúng chân trái của Niệm Lưu Vân và chặn lại thế công của hắn ta. Sau đó, Vương Vũ chống trường côn xuống đất rồi nhảy lên, tiếp theo dùng ba cước liên hoàn đá vào mặt của Niệm Lưu Vân, khiến Niệm Lưu Vân lui về phía sau liên tục.
Ba cước này, mỗi một cước đều khiến đáy lòng của Niệm Lưu Vân phát lạnh. Hắn ta chưa bao giờ ngờ rằng, Vương Vũ lại mạnh hơn hắn ta như vậy, thậm chí không cần dùng chiêu liên tục cũng có thể đánh thắng được hắn ta.
Vương Vũ đạp xong, đáp xuống đất rồi nói: "Đầu tiên, nghề nghiệp của ngươi khiến ngươi quên mất ngươi là người có thân phận thế nào, ngay cả ta mà ngươi cũng dùng chiêu này, có phải ngươi nghĩ tất cả mọi người là một cái bia hay không?"
Niệm Lưu Vân nghe thấy thế giật mình, bởi vì nghề nghiệp Lực sĩ tóm bắt có tính nhằm vào, ít có người chơi địch nổi Niệm Lưu Vân, dù là BOSS thì cũng bị kỹ năng Trảo Thủ khắc chế gắt gao, còn chuyện PVE trên cơ bản là đám người Thủy Hạ Khán Ngư giải quyết.
Thế nên Niệm Lưu Vân chiến đấu càng ngày càng ỷ lại kỹ năng, mà không để ý đến kỹ xảo vốn có của hắn ta, tự dung khiến một nghề nghiệp PVP mà càng chơi thì lại càng cứng ngắc,
Trong khi nói chuyện, Vương Vũ lại lao đến, Niệm Lưu Vân vẫn dùng tay đỡ ở phía trước, ý đồ túm lại Vương Vũ rồi chà đạp. Lần này, Vương Vũ không dùng trường côn nữa, mà nằm rạp người tránh đi hai tay của Niệm Lưu Vân. Sau đó, Vương Vũ bèn đạp một cước vào đầu gối Niệm Lưu Vân, khiến Niệm Lưu Vân không tự chủ được té xuống đất.
"Dựa vào tính áp chế của kỹ năng, nên ngươi không quan tâm đến nhược điểm của kỹ năng của nghề nghiệp này. Thế này mà ngươi còn muốn đánh bại ta hay sao? Dù ngươi luyện bao nhiêu năm nữa thì cũng không được." Vương Vũ lại nói.
Bản lĩnh của Lực sĩ tóm bắt đều ở trên tay, chỉ cần bắt lại là chỉ còn con đường chết. Nhưng Lực sĩ tóm bắt có trâu bò đến đâu, cũng không thể dùng chân để bắt người đúng không... Đối phó người chơi bình thường hoặc BOSS, Niệm Lưu Vân có thể dựa vào nó để hành hạ đến chết bọn họ rất dễ dàng, nhưng nếu đụng phải đại cao thủ coi trọng sức eo hợp nhất như Vương Vũ, hạ bàn bất ổn chỉ có một con đường chết.
"Ngươi! Ngươi dám coi thường ta hay sao?" Niệm Lưu Vân bị câu chế giễu này của Vương Vũ khiến cho vừa thẹn vừa giận. Hắn ta vốn là người có lòng tự trọng rất cao, bây giờ bị Vương Vũ đánh nằm xuống đất, rồi lại bị Vương Vũ mở miệng răn dạy, lập tức vô cùng phẫn nộ.
Trong khi giận dữ, Niệm Lưu Vân lại ngồi xổm ở trên mặt đất, sau đó chống hai tay xuống đất, hai chân đạp về phía sau, sau đó dùng Sư Tử Vồ Thỏ lao về phía Vương Vũ.
Vương Vũ lắc đầu thở dài, dùng tàn ảnh phân thân ngăn cản đòn tấn công này, sau đó nhảy lên trên không, rồi dùng Ưng Đạp, một đạp vào đầu, một đạp vào lưng, một đạp vào mông, đạp cho Niệm Lưu Vân nằm xuống đất.
Sau đó, Vương Vũ dùng chân dẫm lên vai Niệm Lưu Vân, rồi nói: "Kỹ năng được hệ thống phán định cao, khiến ngươi bỏ đầu lấy cuối, quên đi sự tinh diệu của công phu nhà mình. Nếu như trước đây, ngươi còn có thể đánh một trận với ta, nhưng bây giờ trên cơ bản ngươi đã phế đi.”
Đám thiết kế nghề nghiệp Võ sư hiển nhiên có chút bản lĩnh, có thế sáng tạo ra nghề nghiệp này, thể hiện được sự đa dạng hóa của nó. Nhưng ở trong mắt của những người tập võ, những kỹ năng này chỉ là trò mèo. Điều đáng được nhắc đến chính là kỹ năng được hệ thống chứng nhận, còn võ thuật có tinh diệu đến đâu cũng chỉ là kỹ xảo mà thôi, nên nó không đạt được phán định siêu cường như kỹ năng của hệ thống.
Lực sĩ tóm bắt là nghề nghiệp có phán định cao nhất trong toàn bộ nghề nghiệp, có một không hai. Niệm Lưu Vân đắm chìm trong phán định cao của kỹ năng không thể thoát ra được, mà quên đi kỹ xảo cao siêu của bản thân hắn ta. Điều này quả thật là lấy gùi bỏ ngọc, không khác gì thằng đần.
Bây giờ, Niệm Lưu Vân nhiều nhất là một người chơi có được nghề nghiệp ẩn vô cùng cao cấp. Nếu như tiếp tục như thế, Niệm Lưu Vân sẽ chênh lệch càng lúc càng lớn với loại võ giả kết hợp kỹ năng và kỹ xảo như Vương Vũ, thậm chí điều này còn có thể ảnh hưởng đến tu vi ở hiện thực. Cái này có tên là tẩu hỏa nhập ma, Vương Vũ nói hắn ta đã phế đi cũng không phải ăn nói bừaa bãi.
"Vậy... Vậy ta nên làm gì bây giờ?" Niệm Lưu Vân bị Vương Vũ răn dạy, mặc dù vô cùng tức giận, nhưng nghĩ lại thì thấy câu nào cũng có lý, khiến Niệm Lưu Vân không thể phản bác. Bây giờ, Niệm Lưu Vân đã quên đi dự tính ban đầu của mình, lập tức xin Vương Vũ chỉ bảo,
"Thể dùng chuyên tâm, dung hội quán thông, có hiểu không?" Vương Vũ nói.
"Đã hiểu..." Niệm Lưu Vân gật đầu thật thà.
"Hiểu là được, vậy ngươi đi đi." Nói xong, Vương Vũ nhấc chân lên, sau đó dùng Lôi Đình Cước đạp vào đầu Niệm Lưu Vân, lập tức Niệm Lưu Vân bị đạp thành ánh sáng trắng.
Đám fan hâm mộ của Niệm Lưu Vân đang vây xem ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, ngơ ngác hoàn toàn... Ai cũng đứng im một hồi, rồi mới tỉnh hồn lại.
"Hình như đại thần Niệm Lưu Vân đã bị đánh bại..." Một người ở trong đó thậm chí đến bây giờ vẫn còn nghi ngờ ánh mắt của mình.
"Thua, hơn nữa còn bị hành hạ đến chết..." Lại có người nói với vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Đừng nói bọn họ, mà ngay cả bản thân Niệm Lưu Vân cũng không ngờ rằng hắn ta và Vương Vũ có chênh lệch lớn như vậy. Trong trận chiến vừa rồi, số lần sử dụng kỹ năng của Vương Vũ có thể đếm được trên đầu ngón tay, lật đi lật lại chỉ có hai kỹ năng ở trên không đạp xuống đất để áp chế mà thôi.
Nhưng chỉ như thế, mà đã đánh Niệm Lưu Vân nằm xuống đất, cuối cùng khiến hắn ta phải nhận thua... Điều này khiến đám fan hâm mộ của Niệm Lưu Vân không thể chịu được.
"Ngươi quay phim lại không?"
Fan hâm mộ của hai đại cao thủ luôn như nước với lửa, khó khăn lắm hai người mới giao chiến, đương nhiên phải có video, chỉ có điều mọi người không ngờ Niệm Lưu Vân không chỉ thua, mà còn thua thê thảm như vậy.
"Có, trực tiếp ở hiện trường luôn..."
Diễn đàn ở trong trò chơi Trọng Sinh cũng có trực tiếp, lượt xem video càng nhiều càng kiếm được nhiều tiền, nhất là cuộc chiến có một không hai giữa hai đại cao thủ, nếu trực tiếp ở hiện trường, lượt xem sẽ là con số trên trời. Hơn nữa, mọi người không phải là người ngu, ai mà không muốn kiếm thêm ít tiền lẻ... Cho nên, rất nhiều người đã trực tiếp ở hiện trường.
"..."
Vương Vũ không phải là loại người quan tâm đến hư danh, đương nhiên sẽ không để ý đến chủ đề của mọi người, lập tức quay đầu lại tìm kẻ đầu têu là Thủy Hạ Khán Ngư.
Ở trong mắt Vương Vũ, việc giết Niệm Lưu Vân hay không kỳ thật cũng không quan trọng, còn tên ra vẻ đạo mạo Thủy Hạ Khán Ngư, giết y một trăm lần cũng không hả giận.
Chẳng qua, khi Vương Vũ quay người lại nhìn Thủy Hạ Khán Ngư, hắn lại không khỏi ngây người.
Cung thủ tên là Tiểu Mộng kia còn chưa chết, mà cón đánh ra dáng với Thủy Hạ Khán Ngư, hơn nữa còn chiếm thế thượng phong.
Không nói đến nhân phẩm của Thủy Hạ Khán Ngư ra sao, nhưng thực lực của y lại khá tốt, tuy chiếm ưu thế nghề nghiệp, nhưng Tiểu Mông lại có thể đánh Thủy Hạ Khán Ngư thành thế này. Điều này quả thật khiến Vương Vũ cảm thấy ngoài ý muốn.
Pháp sư và Cung thủ đều là nghề nghiệp có công kích cao và máu thì ít. Trận chiến giữa hai nghề nghiệp này thường thường chỉ đánh hai ba hiệp là kết thúc. Hai người lại đánh lâu như vậy, đã vượt ra khỏi sự nhận biết của Vương Vũ đối với hai nghề nghiệp này, lập tức Vương Vũ vừa vuốt cằm vừa quan sát.
Quan sát kỹ, Vương Vũ đột nhiên nhận ra Tiểu Mộng không chỉ chiếm thế thượng phong, mà còn chiếm ưu thế tuyệt đối... Bởi vì lối đánh của cô ta vô cùng quái dị.
Cả hai chiến đấu đều là người đến ta lui, nhưng lấy ánh mắt của Vương Vũ không khó để nhìn ra, bước di chuyển của Thủy Hạ Khán Ngư đã bị Tiểu Mộng khống chế. Nếu không phải sát thương của Tiểu Mộng quá thấp, có lẽ Thủy Hạ Khán Ngư đã chết từ lâu.