Trang 278# 2
Chương 557: Cái tên rất kiêu ngạo
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Vô Kỵ đã hẹn sẵn Vương Vũ đi đánh BOSS Hoa Yêu vào ngày hôm sau, nên sáng sớm ngày hôm sau, Vô Kỵ nhanh chóng hoàn thành công việc rồi vội vàng vào game chờ Vương Vũ. Vừa tới quán rượu, Vô Kỵ đã thấy ông chú thú nhân ngày hôm qua đang ngồi ở chỗ mà đám người Toàn Chân Giáo hay ngồi đó uống rượu.
"Ồ?" Vô Kỵ nhíu mày.
Nhìn dáng vẻ của ông chú thú nhân kia thì chắc là đền tiền rồi, không thì làm sao có thể yên bình ngồi uống rượu trong quán này cho được.
Đánh ông chủ quán rượu, lại còn suýt nữa thì phá hỏng cả quán rượu, từng này tội trạng chí ít phải đền trên trăm vàng. Hiện giờ cao thủ hơn cấp 30 gửi ngân hàng cũng chỉ chừng nghìn vàng, mà ông ta là một nick nhỏ cấp mười, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Khi xem lại trang bị trên người ông chú này, Vô Kỵ không khỏi giật giật lông mày... Oa, ngày hôm qua ông ta còn mặc một thân trang bị rác, thế mà hôm nay lại đổi sang đồ cực phẩm rồi... Thứ kém nhất cũng là trang bị Bạch Ngân full thuộc tính, ngay cả cao thủ hàng đầu cũng không nhận được đãi ngộ như thế này.
"Chẳng lẽ gặp phải người chơi đại gia Nhân Dân Tệ rồi?" Sắc mặt Vô Kỵ lập tức trở nên phức tạp.
Hiện tại trang bị cao cấp rất là ít ỏi, trang bị cao cấp dành cho cấp độ thấp thì lại càng là thứ có tiền mà không mua được. Nhưng ông già này lại có thể võ trang bản thân mình như thế này chỉ trong một đêm, chẳng lẽ ông ta là ông chủ nhà phát hành game?
Thân thủ đã trâu bò như thế, lại còn là người chơi Nhân Dân Tệ, ông ta còn khó đối phó hơn cả BOSS.
"Nhìn ta làm gì? Lại đây để ta hỏi ngươi cái này!" Lúc này, ông chú thú nhân đột nhiên quay đầu lại nói với Vô Kỵ, giọng điệu vẫn oai phong như trước.
Trong lòng Vô Kỵ càng thêm khiếp sợ, có thể cảm nhận được có người ở sau lưng chính là bản lĩnh của Vương Vũ mà... Quả nhiên lão già này đúng là có tài.
Vô Kỵ nhanh chóng bước tới, ngồi bên cạnh thú nhân rồi cười nói: "Chuyện ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm mà thôi, có gì thì ngài cứ nói đi ạ..."
Ông chú thú nhân rõ ràng không có ý định thảo luận chuyện ngày hôm qua với Vô Kỵ, mà hỏi vẻ rất kiêu ngạo: "Rốt cuộc Thiết Ngưu ở đâu? Đưa số điện thoại của nó đây cho ta."
"Điều này..." Vô Kỵ gãi đầu nói: "Không tiện lắm đâu, đây là thông tin cá nhân của người ta, ta cảm thấy ngài nên nghĩ biện pháp khác đi."
"Ừm! Ngươi nghĩ cách giúp ta đi, không thì ta sẽ đập chết ngươi!" Ông chú thú nhân nắm tay lại.
Ông ta chỉ mặc đồ rác mà còn có thể xử Ký Ngạo như thế kia, Vô Kỵ không chút nghi ngờ chuyện ông ta có khi chẳng cần sử dụng kỹ năng cũng có thể làm thịt chính hắn ta, vì thế hắn bèn nhỏ giọng nói: "Ông lớn ạ, ngài có biết cái gì gọi là thêm bạn không?"
Ông ta biết ID của Vương Vũ, mấy trò như thêm bạn vốn là thao tác mà người chơi bình thường đều biết, Vô Kỵ làm vậy cũng là để Vương Vũ có thể trao đổi với ông lão này, không đến mức chẳng biết gì mà đã gặp mặt rồi.
"Thêm bạn ấy hả?" Ông chú thú nhân sửng sốt, bèn hỏi Vô Kỵ: "Thêm thế nào cơ..."
"Mở biểu tượng Bạn Tốt có hình 'nắm tay' ở trên bảng kia, bên trên có một dấu +, bấm vào đó rồi ngài nhập tên người ngài muốn tìm là được..." Vô Kỵ lau mồ hôi nói, quả nhiên ông lão này cũng mù tịt về game.
"Ngươi tên là gì?" Ông chú thú nhân hỏi Vô Kỵ.
"Vô Kỵ."
"Ừm..." Ông chú thú nhân gật đầu rồi bắt đầu ngẩn người, Vô Kỵ biết tỏng là ông ta đang gõ chữ.
Đúng lúc này, hệ thống gửi thông báo: "Bố Của Thiết Ngưu" thêm bạn vào Bạn Tốt, có nhận hay không?
"Phụt!" Vô Kỵ hộc máu: "Ngài ơi, tên này của ngài không ổn đâu..."
"Không ổn chỗ nào?" Ông chú thú nhân trợn mắt hỏi.
"Sẽ bị đánh chết đấy..." Vô Kỵ trả lời.
Vô Kỵ hiểu rất rõ về Vương Vũ, đừng thấy thường ngày Vương Vũ trông ngốc nghếch ba phải, hớn hở vui tươi, nhưng khi đụng phải giới hạn của hắn là hắn chắc chắn sẽ cho đối phương biết rõ tàn nhẫn là gì. Lúc trước Vương Vũ vặn cánh tay với chân của người ta lại như bánh quai chèo, đến tận giờ phút này Vô Kỵ vẫn còn run sợ, ông lão này đặt tên ngông cuồng như thế, Vô Kỵ không chút nghi ngờ là Vương Vũ sẽ vặn luôn đầu người này xuống.
"Ta xem ai dám?" Ông lão lớn lối kêu lên: "Ông đây vặn đầu kẻ đó ngay..."
Vô Kỵ: "..."
Vâng, ngài trâu bò, ngài quyết định...
Thời gian trôi đi từng giây phút một, Minh Đô và Xuân Tường cũng đã online. Khi bọn họ đi vào quán rượu, nhìn thấy ông chú thú nhân kia, vẻ mặt của cả hai phải nói là giống y hệt Vô Kỵ.
Ông chú thú nhân cũng gọi hai người ngồi xuống, không có ý định ra tay mà cũng hỏi tên của hai người, sau đó sử dụng bản lĩnh mà ông ta vừa học được để thêm Xuân Tường và Minh Đô vào Bạn Tốt.
Khi nhìn thấy tên của ông chú này, Xuân Tường và Minh Đô đều hừng hực nhiệt huyết, còn giơ ngón tay cái lên khen ngợi như kiểu không sợ lớn chuyện: "Tên rất hay, rất bá đạo!"
Bình thường Vương Vũ online khá sớm, ngày nào khi đám người Vô Kỵ đăng nhập vào game thì Vương Vũ đã đang cày cấp một mình rồi.
Vương Vũ vừa nhận được khinh công, đang luyện tập để làm quen với cách sử dụng, đột nhiên hắn nhận được thông báo từ hệ thống: [Bố Của Thiết Ngưu gửi lời mời thêm bạn cho bạn, có chấp nhận không?]
Ghi chú: Tao là cha mày.
Vương Vũ đọc được tin này thì sửng sốt.
Là cao thủ trong game Trọng Sinh, Vương Vũ phải chịu áp lực không hề nhỏ, fan không ít, antifan cũng không nhiều, loại tin nhắn kiểu quấy rối này Vương Vũ nhận được không ít, ví như hôm nay tên cháu trai này dám to gan đặt tên ID của mình thành như vậy, quả thực là không muốn sống nữa rồi.
Trong game này không hề có mấy thứ như biệt hiệu, cũng không có đạo cụ đổi tên, đặt tên nào là phải sử dụng nó cả đời, xác suất đắc tội đệ nhất cao thủ trong trò chơi mà còn có thể chơi tiếp được thì quả thực không cao. Vì mắng Vương Vũ một câu mà mua hẳn thiết bị, tên này quả thực là thừa tiền.
Vương Vũ không chút do dự bấm vào từ chối, cũng trả lời dòng ghi chú kia: "Tao là ông nội mày!"
Dựa theo thói thường, người chơi phía đối diện chắc chắn sẽ chửi bậy một loạt, nhưng người kia thì không, chỉ hồi đáp lại một câu là: "Thằng oắt con kia, bố đang ở quán rượu thành Dư Huy, mau lăn về đây cho tao!"
Vương Vũ vốn không định để ý tới ông ta, nhưng Vô Kỵ lại gửi tin nhắn riêng cho Vương Vũ rằng: "Có người tìm ngươi... Tên bá đạo lắm."
"Ồ?" Vương Vũ trợn mắt, tiện thể trả lời người kia: "Ngươi chờ đó cho ta!"
Người mắng Vương Vũ là không hề ít, nhưng mắng Vương Vũ lại còn dám để địa chỉ cho Vương Vũ như ông già này thì đúng là người đầu tiên. Vương Vũ nhất thời nổi quạu, quăng lũ quái đang đánh ra, bật khinh công lập tức chạy về thành.
Lúc này người của Toàn Chân Giáo, ngoại trừ Vương Vũ, đều đã tụ tập đông đủ, bọn họ ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, nhìn chằm chằm ông chú thú nhân, không ai nói năng câu nào... Ở trong mắt bọn họ, có lẽ ông chú thú nhân đã là người chết rồi.
"Thưa ngài, ngài còn muốn uống gì không?" Minh Đô hỏi thú nhân.
"Lấy cho ta một ly rượu đắt nhất về đây." Thú nhân cũng không hề khách sáo chút nào, mà Minh Đô lại cảm thấy mọi chuyện đều rất bình thường.
"Được rồi! Ông chủ, cho một ly rượu đắt nhất..." Minh Đô quay sang hô với ông chủ quán rượu.
Thú nhân vui cười hớn hở: "Không tệ, không tệ, ta thích ngươi rồi đó! Nhiều người thế này mà chỉ có ngươi hiểu chuyện..."
Lúc này Minh Đô liếc nhìn ra phía sau thú nhân một cái, cười nói: "Biết vì sao ta hiểu chuyện như vậy không?"
"Vì sao?" Thú nhân tò mò hỏi.
"Bởi vì ngươi uống xong lần này là không còn lần sau nào nữa!" Minh Đô còn chưa kịp trả lời, một giọng nói lạnh lùng nhẹ nhàng vang lên ngay sau lưng thú nhân.
"Ồ? Vậy sao?" Thú nhân mỉm cười, quay đầu lại nhìn Vương Vũ rồi hỏi.
"Ngươi... Ngươi..." Vương Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của thú nhân, sắc mặt trở nên trắng bệch, run rẩy nói: "Cha... Cha... Sao cha lại đến đây?"