Trang 279# 1
Chương 558: Chuyện nhà!
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Cha?!!" Toàn bộ người của Toàn Chân Giáo trợn mắt như muốn lồi ra, không hẹn mà cùng kinh ngạc thốt lên: "Ông ta thật sự là cha của ngươi?"
"Không thể giả được!" Đồng chí lão Vương vội vàng hỏi lại: "Sao nào? Trông không giống nhau à?"
"A?" Đám người kia vội vàng trả lời: "Giống, giống lắm... Chỉ là kiểu tóc và ID của ngài trông khoa trương hơn lão Ngưu nhiều..."
Tất cả bọn họ không phải kẻ ngu, đương nhiên lúc này ai dám nói là không giống. Hai người này ở cạnh nhau, phòng chừng cả quán rượu này cùng lao lên cũng không đủ cho bọn họ đánh.
Lúc này Dương Na mới kịp phản ứng: "Cháu đang bảo sao lại nhìn quen mắt như thế, hóa ra là ngài."
Kỳ thật Vương Vũ trông khá giống lão Vương, cũng là khuôn mặt vuông vắn, vóc dáng khôi ngô kèm đôi mắt to và hai hàng lông mày rậm trông oai phong bừng bừng. Chẳng qua lão Vương chọn chủng tộc thú nhân, khuôn mặt dữ tợn của chủng tộc này đã che giấu đi phần lớn hình tượng, lại thêm cả mái tóc đỏ rực kia, chẳng ai lại đi so sánh một ông già nhưng chịu chơi với Vương Vũ vốn thành thật làm gì.
"Hừ, đồ vuốt đuôi..." Người của Toàn Chân Giáo khinh bỉ Dương Na.
"Ồ? Cháu gặp ta rồi à?" Lão Vương quay sang hỏi Dương Na với vẻ khó hiểu.
Dương Na nói: "Từng gặp hồi nhỏ rồi ạ."
Lão Vương chính là nhân vật cấp Bắc Đẩu Võ Lâm, nay giới luyện võ chỉ có từng đó, tuy lão Vương không biết nhân vật nhỏ như Dương Na, nhưng dù sao Dương Na cũng là người tập võ, chuyện gặp được quý ngài này cũng là rất bình thường.
"À? Cháu là?" Lão Vương hơi sững sờ.
"Cháu họ Dương!" Dương Na nói: "Ngài từng tỉ võ với ông nội của cháu."
"Ôi chao, cháu cũng là thấy video nên mới tìm đến đây hả?" Lão Vương kinh hãi hỏi.
"Không không không." Dương Na giải thích: "Cháu vẫn luôn chơi cùng bọn họ mà..."
"Ô? Cái thằng oắt con kia..." Lão Vương gãi đầu, lúc này đầu óc ông đã hoàn toàn quay mòng mòng.
"À cha... Sao cha lại tới đây?" Vương Vũ sợ lão Vương lại tiếp tục hỏi, bèn vội vàng hỏi.
"Còn không phải vì mày!" Lão Vương chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: "Ngồi xuống cho ta!"
Vương Vũ thành thật ngồi xuống ghế.
Lão Vương tiếp tục nói: "Nhóc con giỏi lắm, còn biết chơi trò đá quán. Nhà lão Lý sắp kiện tới chỗ ta rồi đó, có biết không? Ta thấy video nên lập tức bảo em trai bây tạo cho ta một tài khoản đấy."
"Con không cố ý... Là người khác quay mà." Vương Vũ giải thích.
Lão Vương phất tay nói: "Ông đây còn lâu mới quan tâm ai quay, nếu người bị đánh trong video đó là mày, mày xem hôm nay mày có bị tao đánh gãy chân hay không!"
Mọi người Toàn Chân Giáo thầm nói: "... Đệt chứ, bao che con cái quá mà."
Dương Na thì lại càng nhăn mặt nhăn mày, người trong nhà đánh thắng người khác đương nhiên là rất khoái chí rồi, nhưng ngài về nhà ngài rồi hãy tỏ thái độ đi, chứ trắng trợn như thế này, nếu lan truyền ra ngoài thì sau này sống sao trong giới học võ này được chứ?
"Nghe ý của cha thì cha đến không phải để truy cứu chuyện này ạ?" Vương Vũ hỏi với dáng vẻ như trút được gánh nặng.
"Hỏi thừa! Ông tới đây là để tìm mày đó!" Lão Vương quát lên: "Tên nhóc nhà ngươi, hơn nửa năm qua đã chạy đi đâu?"
Người của Toàn Chân Giáo nghe vậy thì vội vàng dựng thẳng tai lên hóng... Chuyện nhà của người khác chính là chuyện hay nhất để hóng rồi.
"À, đi lượn lờ lung tung thôi." Vương Vũ trả lời.
"Mày cứ thế mà đi thì không sợ chết đói à?" Lão Vương lại giận dữ hỏi tiếp. Có câu rằng không ai hiểu con bằng cha, hồi trước Vương Vũ được giáo dục như thế nào, lão Vương biết rõ hơn bất cứ ai, ông càng hiểu rõ tính cách của con trai mình, tuyệt đối không phải là kẻ có tố chất làm xã hội đen.
Nhưng đành chịu thôi, ngày nay võ học điêu tàn, trong giới học võ này, thế hệ sau thua kém thế hệ trước, trong võ học có một cảnh giới cực cao mà phải là người có tấm lòng son sắt mới đạt tới. Vương Vũ là thiên tài cả nghìn năm mới gặp, đương nhiên lão Vương muốn bồi dưỡng đào tạo hắn thành một nhân vật lịch sử.
Ai ngờ già néo đứt dây, thế mà lại để hắn chạy mất. Người như Vương Vũ mà lăn lộn trong xã hội, so với đứa con nít thì hắn cũng chỉ hơn bởi cái sức lực thân thể, tuy lời của lão Vương có phần tức giận, nhưng sự lo ngại của ông không phải là quá đáng.
"Đúng là suýt chết đói, không phải là vì thế nên mới chơi game sao..." Vương Vũ trả lời chi tiết.
"..."
Bố đánh con, mạnh tay thật nhưng trong lòng thì không thế. Ngày thường dù lão Vương giận Vương Vũ khiến ông mất mặt như thế nào, nhưng nghe Vương Vũ nói là suýt thì chết đói, cơ thể lão Vương rõ ràng giật mình.
Sau đó lão Vương hạ âm lượng xuống: "Vậy bây giờ dựa vào chơi game có thể no bụng sao?"
"Vâng, tạm thời không chết đói..." Vương Vũ cúi đầu.
"Được rồi, chuyện trước đây ông mày sẽ bỏ qua, chơi đã rồi thì nhanh về nhà đi." Lão Vương nói với giọng dịu đi rất nhiều.
Vương Vũ nói: "Chờ con thương lượng với vợ, tìm thời gian rảnh..."
"Con dâu?" Giọng của lão Vương đột nhiên tăng lên mấy đề xi ben, làm cho đám người Toàn Chân Giáo sợ tới mức suýt thì không ngồi yên.
"Chúng bây kết hôn khi nào vậy? Sao ta lại không biết?" Hỏi xong, lão Vương quay sang nhìn Dương Na: "Con ngoan, ám độ trần thương, ta thích rồi đấy!"
"Đệt, cha nói gì thế..." Vương Vũ vội kéo lão Vương lại: "Không phải cô ta..."
"?" Lão Vương trợn trừng mắt: "Không phải con bé thì là ai? Nhà họ Lý hay họ Trần?"
Lần này lão Vương tới đây là để bắt Vương Vũ về, đã mất mặt rồi thì thôi, nhưng dù sao vẫn phải có lời đáp lại người ta mới đúng, cho dù kết hôn, nếu là con của bốn nhà này thì chuyện cũng coi như qua.
"Không phải..." Vương Vũ cúi đầu.
"Hử? Vậy à?" Lão Vương chau mày: "Vậy mày gọi con bé đó tới đây để tao xem thế nào!"
Kỳ thật ban nãy khi Vương Vũ nói ra thân phận của lão Vương, Mục Tử Tiên cũng nhận được tin tức. Mục Tử Tiên biết rằng cứ trốn tránh mãi như vậy không phải cách hay, có một số việc con người ta luôn phải đối mặt, việc nói chuyện với lão Vương chính là chuyện bắt buộc phải làm.
Lão Vương vừa nói xong, Mục Tử Tiên liền dẫn bốn người Lý Tuyết vào quán rượu.
"Ôi chao? Nhiều vậy hả? Mày mạnh hơn bố mày rồi đấy..." Lão Vương cảm thán một câu cực kỳ không phù hợp, làm cho mọi người choáng váng.
"Đâu có, một thôi..." Vương Vũ nói xong bèn đi tới cạnh Mục Tử Tiên, nắm lấy tay cô. Mục Tử Tiên quay sang nhìn Vương Vũ với ánh mắt đầy yêu thương.
Khi nhìn thấy Mục Tử Tiên, lão Vương tức giận tới mức không chỗ trút, trợn mắt hỏi: "Ngươi chính là vợ nó hả?"
"Vâng, con chào cha..." Mục Tử Tiên khẽ nói.
Lão Vương lại ngắt lời cô: "Ta nhận cô chưa mà cô đã gọi ta là cha rồi!"
Lão Vương vừa nói xong, bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ, ngay cả người ngồi ở các bàn xung quanh cũng quay đầu vểnh tai lên hóng.
Mục Tử Tiên: "..."
Mọi người: "..."
Điều này cũng không thể trách lão Vương được, bất cứ ai mà nhìn thấy người bắt cóc con trai bảo bối của mình, tâm tình chắc chắn không thể tốt đẹp được. Nếu Mục Tử Tiên là nam, có khi lúc này lão Vương đã ra tay đánh cho một trận rồi cũng nên.
"Vậy Ngưu đại gia, có chuyện gì chi bằng chúng ta về trụ sở công hội rồi hẵng nói? Chỗ này nhiều người, tai mắt phức tạp." Vẫn là Vô Kỵ thấy cảnh tượng nơi này có phần xấu hổ, bèn vội vàng khuyên nhủ.
Nếu là bố đánh con, mọi người đều là bạn bè, chuyện nhỏ nhặt này coi như chuyện vui để xem, nhưng bố của Vương Vũ lại đột nhiên gây chuyện với Mục Tử Tiên khiến tất cả mọi người không kịp chuẩn bị. Là bạn của Vương Vũ, đương nhiên Vô Kỵ không thể trơ mắt nhìn ngày mai chuyện nhà của Vương Vũ lên đầu đề trên diễn đàn.