Trang 279# 2
Chương 559: Chuyện nhà (2)
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Tuy đồng chí lão Vương nói chuyện ngang ngược, nhưng ông vẫn biết rõ đạo lý việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Sau khi nghe Vô Kỵ nói như vậy, ông khẽ gật đầu, đi theo mọi người về đến phòng nghị sự tại trụ sở Toàn Chân Giáo.
“Hai người trò chuyện trước nhé, chúng cháu đi chỗ khác dạo chơi....” Sau khi dẫn người đến, Vô Kỵ nháy mắt ra dấu với mọi người, nói trong kênh thảo luận: “Đi mau đi mau.”
Mọi người nghe vậy, biết điều vội theo Vô Kỵ đi ra ngoài.
Lão Vương lại nói: “Các cháu đã là bạn của con ta, cũng không cần phải tránh đi đâu, tất cả lại đây ngồi xuống làm chứng cho ta nào!”
“Ách...” Mọi người đứng ở cửa xấu hổ nhìn Vương Vũ, bọn họ đi cũng không được ở cũng không xong.
Vương Vũ chưa từng giải quyết chuyện nào giống như vậy, hắn nghe lão Vương nói vậy thì lập tức trợn tròn mắt, chân tay luống cuống không biết phải làm sao mới phải.
Với Vương Vũ nếu đổi thành người khác, hắn chỉ cần đi qua đánh chết là xong việc, nhưng đây là cha ruột...
Mục Tử Tiên đứng dậy gật đầu với mọi người nói: “Mọi người ngồi xuống đi.”
Dứt lời, Mục Tử Tiên lại nói với lão Vương: “Cho dù ngài không thừa nhận con là con dâu của ngài, nhưng con gọi ngài một tiếng bác, chắc ngài vẫn có thể nhận được chứ.”
“Hừ!” Lão Vương hừ lạnh một tiếng, không đáp lời.
“Bác Vương, có một số việc con cũng muốn nói chuyện với ngài.” Mục Tử Tiên nói tiếp.
Giọng nói của lão Vương lạnh lùng: “Chúng ta thì có cái quái gì để nói chứ? Ngày mai hai tụi bây sẽ ly hôn!” Cùng lúc đó lão Vương chỉ vào Vương Vũ nói: “Mày, cút về nhà nhanh!”
“Con không về!” Vương Vũ đứng sau lưng Mục Tử Tiên, nói với vẻ không chịu khuất phục.
“Ái chà? Mày còn học được trò cãi lời à? Xem tao có đánh chết mày không.” Lão Vương nghe vậy giận dữ, triển khai Băng Quyền sải bước xông đến trước mặt Vương Vũ, ông vươn tay muốn bắt lấy Vương Vũ.
Lão Vương chẳng qua chỉ là một nick cấp 10, bất kể là thuộc tính hay trang bị đều thua kém nhiều với Vương Vũ, dĩ nhiên Vương Vũ sẽ không bị đánh trúng một cách dễ dàng, thế nhưng đối thủ là cha ruột, Vương Vũ càng không thể đánh trả.
Thế là cơ thể của Vương Vũ nghiêng qua, ra tay muốn đỡ đòn của ông, ai ngờ tay phải lão Vương khẽ lật, nghiêng qua đâm vào hai tay đỡ đòn của Vương Vũ, bàn tay ông vòng qua sau đầu Vương Vũ, tiếp đó ông bắt lấy ót Vương Vũ, mạnh mẽ nhấn xuống một cái, ầm một tiếng đã đập đầu Vương Vũ vào bàn...
“Chuyện này...” Tất cả người của Toàn Chân Giáo đều ngớ ra, nên làm gì bây giờ? Giúp hay không giúp đây? Nếu giúp thì hai người đó là cha con ruột thịt, giúp ai giờ... Thế nhưng không giúp mà cứ nhìn như vậy cũng con mẹ nó quá xấu hổ đi chứ.
Đúng lúc này, Mục Tử Tiên phóng chiêu Xung Phong vọt đến phía lão Vương, một tay ông ghì chặt cái bàn vội nhảy vội về phía sau tránh thoát Xung Phong, sau đó ông tức giận nhìn Mục Tử Tiên nói: “Sao nào? Cô còn muốn đánh ta phải không?”
Mục Tử Tiên nhào qua bên cạnh Vương Vũ, đỡ lấy hắn, cô nhìn chằm chằm lão Vương: “Ngài dựa vào cái gì mà đánh người chứ?”
Lão Vương giận dữ nói: “Ta là cha của nó, nó là con của ta, ngay cả cái quyền đánh nó mà ta cũng không có sao?”
“Việc ngài đánh Vương Vũ là phạm pháp!” Mục Tử Tiên lớn tiếng nói.
“Thúi lắm, con của ta, có đánh chết thì cô cũng không bắt ta được, lão đại, mày có đi theo tao hay không?” Lão Vương nhìn chằm chằm Vương Vũ.
“Con không đi...” Vương Vũ lắc đầu, nếu lão Vương thấu tình đạt lý nói rõ hết mọi chuyện, có lẽ Vương Vũ sẽ trở về, thế nhưng ông lại cưỡng ép khiến cho Vương Vũ ly hôn với Mục Tử Tiên, Vương Vũ kiên quyết không thỏa hiệp việc này.
“Mày!!” Lão Vương giận dữ chỉ vào Vương Vũ nói: “Nếu không phải trong trò chơi, mày có tin tao trói mày treo ngược lên không hả?”
“Ngài nghĩ dùng bạo lực là có thể giải quyết tất cả hay sao? Con là vợ hợp pháp, cũng là người thân của anh ấy, ngài dựa vào cái gì bảo chúng con ly hôn chứ?” Mục Tử Tiến đứng phía trước Vương Vũ, lạnh nhạt nhìn lão Vương nói, ai cũng có thể nghe được sự tức giận trong lời nói của cô.
“Hợp pháp? Cô đã muốn nói đến pháp luật với ta, vậy cô có biết hành động của cô thuộc về lừa bán người không?” Lão Vương nói.
“Bán?” Cả đám Toàn Chân Giáo thắc mắc.
“Gào cái gì mà gào!” Lão Vương vừa trừng mắt, mọi người sợ đến mức vội vàng câm miệng lại.
Vương Vũ nhỏ giọng nói: “Cha đừng làm khó dễ Mục Tử Tiên, là con tự nguyện đi theo cô ấy... Thế nhưng con cũng không biết con sai chỗ nào.”
“Được, mày không sai đúng không.” Lão Vương tức giận nhìn Vương Vũ với ánh mắt không thể chối cãi, sau đó ông hỏi Mục Tử Tiên: “Nó là một người kế tục tốt, là hy vọng của một thế hệ, cô cảm thấy người như cô có năng lực nuôi nó sao?”
“Con...” Mục Tử Tiên á khẩu không trả lời được.
Với tư cách vợ của Vương Vũ, dĩ nhiên Mục Tử Tiên biết “Nuôi nó” theo lời của lão Vương có ý nghĩa gì, việc tập võ thực sự rất hao tốn tiền tài. Không nói đến việc ăn uống và chữa bệnh, riêng những dụng cụ vũ khí dùng để luyện võ kia, chỉ dựa vào thu nhập hiện tại của hai người thì chưa chắc đã mua được toàn bộ, chớ nói chi đến việc mở ra một nơi huấn luyện chuyên nghiệp dạng như nhà họ Vương.
Tuy rằng hiện tại Vương Vũ kiếm được rất nhiều tiền ở trong trò chơi, thế những hàng ngày chơi game sẽ xao nhãng võ thuật... Hai người hoàn toàn không thể cam đoan cả hai. Nuôi hắn? Đó là tuyệt đối không phải là việc một người hai người làm được.
“Tự con có thể nuôi mình!”
Thấy Mục Tử Tiên cúi đầu không nói, Vương Vũ nói với lão Vương.
“Mày? Dựa vào cái gì?” Lão Vương cười lạnh nói.
Vương Vũ nói: “Con có thể chơi game cũng có thể nuôi sống vợ con, nuôi sống bản thân!
“Mày, cứ như vậy cả đời mày làm được gì ra hồn hả?” Nghe thấy lời Vương Vũ nói, lão Vương suýt chút nữa bị chọc cho tức chết.
Con mẹ nó hắn chính là tâm huyết suốt một thế hệ, nuôi dưỡng hắn hơn hai mươi năm, chính là muốn để cho hắn đem vinh quang về cho dòng họ, làm rạng rỡ truyền thống võ thuật, thế nhưng Vương Vũ lại nói với ông rằng hắn muốn chơi game...
“So với việc nhìn mày biến thành đồ bỏ đi, không bằng để cho tao đánh chết mày!” Lão Vương cắn răng, lại muốn ra tay.
Mấy người Vô Kỵ và Xuân Tường vội vã chạy tới vây quanh Vương Vũ, Minh Đô thì lại chắn trước mặt lão Vương, cười cợt nói: “Lão gia à, việc nhỏ này không cần ngài ra tay, chúng con giúp ngài trừng trị hắn!”
Lão Vương cũng không phải người không biết coi trọng tình nghĩa, ông thấy nhiều người đến giúp Vương Vũ như vậy, trong lòng cũng dao động: “Trò chơi này có gì hay chứ? Ta vào game hai giờ xoay chuyển đến hôn mê mới tìm được quán rượu, sau đó còn bị bạn của mày lừa vào nhà tù...”
Vô Kỵ: “...”
“Nếu tao không bảo em mày giúp tao thì bây giờ tao cũng không tìm ra mày, theo tao về đi, làm tốt chuyện mày nên làm, những đứa trẻ chơi game này không hợp với mày.”
“Con có thể quay về, nhưng con phải ở cùng một chỗ với cô ấy.” Vương Vũ siết chặt tay Mục Tử Tiên nói.
“Mày vẫn không chịu nghe lời!” Lần này lão Vương đến vì muốn cho mấy nhà khác một câu trả lời hợp lý, ông mang theo quyết tâm khuyên Vương Vũ trở về, cũng đã dùng quan điểm về tình cảm chữ hiếu, thế mà Vương Vũ vẫn ở đây cứng đầu với ông. Tính tình hung bạo của lão Vương trực tiếp bùng phát.
“Đến bây giờ mày có biết mày đang làm gì không hả?” Lão Vương vỗ bàn nói.
“Anh ấy không biết nhưng con biết! Ngài nghĩ rằng thể diện của ngài quan trọng hơn, còn Vương Vũ thì cho dù luyện võ tốt đến đâu cũng chỉ là công cụ để khoe khoang thôi.” Ngay lúc này, Dương Na đứng dậy.
Dương Na nói đến đây, cô ta nhìn hai vợ chồng Vương Vũ nói: “Mà Vương Vũ chỉ muốn mỗi ngày trôi qua như ước mong của anh ấy, được ở chung một chỗ thật hạnh phúc với người mình thương, ngay cả điều này mà ngài cũng không thể đáp ứng anh ấy, xem ra ngài cũng chỉ là một kẻ tầm thường có võ công khá mạnh thôi.”
Trong phòng nghị sự vốn ồn ào hỗn loạn, nghe thấy lời của Dương Na phút chốc trở nên lặng ngắt như tờ.
Linh Lung Mộng giật áo Dương Na nói: “Này này này, đây là việc nhà người ta, chúng ta vẫn không cần xen mồm vào.”
“Không... Không chỉ là việc nhà của anh ấy đâu.” Dương Na đáp một tiếng, cô ta đi đến trước mặt lão Vương.