Trang 280# 2
Chương 561: Ánh Sáng Mê Hoặc
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Trang bị có độ bền!" Mọi người nhìn thấy thuộc tính của trang bị này, nhao nhao kinh ngạc, sau đó chỉ về phía Minh Đô rồi mắng: "Đồ đê tiện! Trang bị có thuộc tính độ bền mà ngươi còn làm ra vẻ mặt này, nếu ngươi không muốn thì cho ta đi."
Phàm là người chơi game online, đều không xa lạ gì với độ bền, bởi vì theo như thiết lập bình thường, khi độ bền của trang bị về không, đồng nghĩa với việc trang bị đã hỏng, cần phải tìm thương nhân sửa lại mới được.
Hơn nữa, thiết lập độ bền ở trong trò chơi Trọng Sinh không giống với trò chơi bình thường. Ở trong trò chơi Trọng Sinh, độ hư hao của trang bị có thể sửa chữa được, còn độ bền bỉ chính là một thuộc tính đặc biệt của trang bị, không sửa chữa được.
Trang bị có độ bền bỉ, sẽ không có thuộc tính độ hư hao, nhưng một khi độ bền bỉ giảm về không, món trang bị này sẽ biến mất hoàn toàn, nó giống như đồ vật dùng một lần vậy đó.
Mặc dù bộ trang bị này không có thuộc tính chính, nhưng trang bị có độ bền bỉ có một hiệu ứng đặc biệt, đó chính là trước khi độ bền bỉ giảm về không, trang bị có bị người chơi công kích sẽ không bị hỏng.
Tấm khiên của Chiến sĩ khiên thuẫn cũng thuộc loại trang bị này, đây cũng là nguyên nhân dẫn đến tấm khiên này có giá cao hơn những trang bị cùng loại. Dù sao, tấm khiên này cũng rất trâu bò, hơn nữa lại nhiều người mua, không đắt cũng khó.
Bộ trang bị này của Minh Đô là bộ trang phục, tuy nói hình dáng khá nhỏ, nhưng cũng bao trùm được 50% diện tích của cơ thể, trừ phi người khác công kích đến vị trí không được trang bị che chắn, nếu không trước khi bộ đồ này biến mất, chính là một vầng sáng vô địch.
Bộ trang phục trâu bò như thế, mà còn uất ức, quả thật là muốn ăn đòn.
"Còn một quyển sách kỹ năng nữa, nó là cái gì thế?" Linh Lung Mộng tinh mắt, thấy được quyển sách kỹ năng kia.
"Nó ấy hả..." Minh Đô tiện tay lấy sách kỹ năng ra.
Ánh Sáng Mê Hoặc: Kỹ năng Sử Thi, có tỉ lệ nhất định mê hoặc quái vật có cấp bậc không cao hơn bản thân và không phải là BOSS chiến đấu cho mình. Nghề nghiệp: Pháp sư hệ lôi
"... Bà mẹ nó! Sao lại là Ánh Sáng Mê Hoặc. Lão Lý! Chẳng lẽ ngươi muốn cướp vị trí của lão phu hay sao?" Sau khi nhìn thấy kỹ năng Ánh Sáng Mê Hoặc, Xuân Tường bèn kêu lên.
Trên khuôn mặt của những người khác cũng hiện lên vẻ hâm mộ.
Kỹ năng có thể mê hoặc được quái vật chính là kỹ năng hiếm thấy có một không hai ở trong trò chơi Trọng Sinh. Trước mắt, mọi người mới thấy được hai kỹ năng như vậy, nhưng chỉ có nghề nghiệp pháp sư mới có thể học tập, Ngoài Triệu Hoán Tiểu Quỷ của Xuân Tường ra, chính là sách kỹ năng Ánh Sáng Mê Hoặc này.
Hai cái đều là kỹ năng mê hoặc quái vật chiến đấu cho mình, thao tác khá giống nhau, điểm khác nhau chính là kỹ năng của Xuân Tường là kỹ năng triệu hoán, còn Ánh Sáng Mê Hoặc thuộc loại kỹ năng mê hoặc.
Tiểu Quỷ của Xuân Tường sẽ biến mất sau khi thoát game, trước khi chưa có Sách Phong Ấn, thì mỗi lần Tiểu Quỷ được triệu hoán ra đều chỉ có cấp 1, mặc dù quái vật bị mê hoặc bởi Ánh Sáng Mê Hoặc cũng biến mất sau khi thoát game, nhưng cấp bậc của quái vật sẽ không thay đổi, hơn nữa nó còn không bị hạn chế về số lượng quái vật.
Thế nên, pháp sư học tập Ánh Sáng Mê Hoặc, chỉ cần may mắn và đủ ma lực, có thể làm được việc chỉ nằm trên lý thuyết, đó chính là mang theo thiên quân vạn mã đi san bằng bãi quái.
Đương nhiên, mặc dù quái vật bị mê hoặc bởi Ánh Sáng Mê Hoặc không phải cấp 1, nhưng cũng không biết cấp bậc, hơn nữa còn có vấn đề tỉ lệ, đây cũng là nguyên nhân vì sao Ánh Sáng Mê Hoặc không hạn chế số lượng quái vật bị mê hoặc, đồng thời hai kỹ năng này còn có cấp bậc khác nhau.
Dù vậy, tính thực dụng và độ quý hiếm của Ánh Sáng Mê Hoặc, không kém hơn Triệu Hoán Tiểu Quỷ.
Bao Tam hỏi Danh Kiếm Đạo Tuyết với vẻ ngạc nhiên: "Mua được trang bị có bền bỉ thì thôi đi, chứ loại kỹ năng cấp Sử Thi này mua được ở đâu vậy?"
Danh Kiếm Đạo Tuyết bị Bao Tam hỏi như vậy, đã sắp chảy nước mắt: "Đây là bảo bối mà ông đây mua được từ trong tay của một tên gà mờ ở tân thủ thôn, không biết khi nào thì bị tên Vô Kỵ không biết xấu hổ này để mắt đến và ta đã bị ép bán..."
"Không hổ là Vô Kỵ, quả nhiên lợi hại..." Mọi người đều thán phục, kỹ năng Ánh Sáng Mê Hoặc này tuyệt đối là món hàng có tiền cũng không mua được, chỉ cần mang ra bán, nhất định sẽ bán được cái giá trên trời. Vô Kỵ có thể mua được nó, da mặt của hắn ta chắc dày lắm, ồ quên mất, hắn ta đâu quan tâm đến vấn đề mặt mũi.
Nói đến đây. Minh Đô lại trở thành bia ngắm: "Đồ đê tiện! Kỹ năng cấp Sử Thi còn ra vẻ thế này. Ngươi có tin bây giờ chúng ta sẽ giết ngươi mấy trăm lần hay không."
Đúng lúc này, Mục Tử Tiên đột nhiên cười nói: "Nếu như ta đoán không sai, thì Vô Kỵ lão đại định đi bắt Hoa Yêu?"
"Đúng thế!" Vô Kỵ gật đầu ra vẻ thưởng thức: "Không hổ là làm GM, tầm mắt cao hơn đám gia súc này rất nhiều."
Mục Tử Tiên chỉ cười nhưng không nói, Vương Vũ hỏi: "Chỉ là bắt Hoa Yêu mà thôi, sao lão Lý lại có vẻ mặt này?"
Mục Tử Tiên đáp: "Bởi vì bắt Hoa Yêu nhất định phải mặc bộ đồ Bách Hoa."
"Thế thì sao?" Tất cả mọi người mù tịt.
Hình như Vương Vũ hiểu điều này, nở nụ cười nham hiểm, sau đó nói: "Lão Lý! Mặc trang bị cho mọi người xem đi."
Người Minh Đô run lên, sau đó hiện lên vẻ mặt đau khổ.
Hai người Vô Kỵ và Danh Kiếm Đạo Tuyết cúi đầu xuống bàn cười sắp sặc nước miếng.
Lúc này, những người khác mới hiểu ra, bèn xông lại: "Nhanh! Lão Lý mau mặc bộ đồ Bách Hoa đó đi."
"Nếu như ta nói ta không muốn mặc thì sao?" Minh Đô hỏi với vẻ tội nghiệp.
"Không sao! Chúng ta chỉ ép ngươi mặc mà thôi." Mọi người vừa xoa tay vừa cười.
"Các ngươi sẽ bị báo ứng..."
Minh Đô gào lên,sau đó thay từng cái từng cái trang bị lên trên người.
Vừa mới bắt đầu, Minh Đô chỉ mới mặc mấy món nên không thấy gì, ngoài việc trang bị khá đa dạng ra, không có gì khác. Nhưng sau khi Minh Đô mặc món trang bị cuối cùng vào người, thuộc tính của bộ trang phục được kích hoạt, Minh Đô lập tức thay đổi hình dáng.
Quả thật mặt mũi không thay đổi, nhưng hình dáng lại thay đổi
Từ một người đàn ông gầy yếu, Minh Đô đã biến thành một người phụ nữ gợi cảm, trước lồi sau lõm, đầy đặn và xinh đẹp.
Bộ ngực khá to, cặp đùi thon dài, cánh tay trắng nõn, giày cao gót nhọn hoắt và bộ mặt xấu xí dọa người của Minh Đô, nhiều thứ như vậy tập hợp lại và đánh vào nhau tạo thành sự đối lập, đẹp thì càng đẹp, xấu thì càng xấu, chỉ nhìn thấy thôi đã khiến tất cả mọi người kinh hãi lui về phía sau.
"Bà mẹ nó! Bà mẹ nói! Bà mẹ nó!" Ký Ngạo đã nhảy dựng lên: "Nhìn thấy Minh Đô, ta cảm thấy sau này mình không thích phụ nữ nữa."
Mọi người nghe thấy thế, bèn cuống quýt kéo dài khoảng cách với Ký Ngạo.
Ký Ngạo thấy thế bèn kêu lên: "Các ngươi có ý gì thế?"
"Cút! Cách xa ta một chút!" Mọi người đồng thanh đáp.
Mấy cô gái nhìn thấy thấy dáng vẻ của Minh Đô, lại nuốt nước miếng. Dương Na nhìn lại dáng người phẳng như bức tường của mình, sau đó lại nhìn về phía Minh Đô, rồi nói với giọng hâm mộ: "Chậc chậc! Dáng người đẹp quá..."
"Đúng thế! Sau khi các ngươi bắt xong Hoa Yêu hãy cho ta mượn bộ đồ này hai ngày..." Con ngươi của Mục Tử Tiên biến thành ngôi sao, rồi nói.
Tất cả mọi người lại nhìn về phía Vương Vũ, hâm mộ diễm phúc của hắn.
"Khụ khụ..." Vương Vũ ho khan một tiếng, rồi nói: "Cấp bậc của em không đủ."
"Ồ... Đúng thế... Em định mặc nó cho anh xem..." Mục Tử Tiên đỏ mặt nói, mọi người lại ăn thức ăn cho chó.
Linh Lung Mộng nói với giọng hưng phấn: "Lão Lý! Ta ra lệnh cho ngươi không được mặc hư bộ đồ này, mặc xong thì đưa cho bà đây."
"Hai chúng ta mỗi người mặc một ngày có được hay không?" Dương Na hỏi.
"Được! Ta mặc ngày lẻ ngươi mặc ngày chẵn, cứ quyết định như vậy nhé." Linh Lung Mộng nói với giọng vô cùng bá đạo.