Trang 281# 1
Chương 562: Thuộc tính ẩn của bộ trang phục
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Ở phương diện này, đàn ông khác với phụ nữ thích chưng diện, ví dụ như Xuân Tường, bèn đi đến trước mặt Minh Đô với bộ mặt hèn mọn, rồi hỏi: "Hình như thừa cái gì đó thì phải."
Vô Kỵ cười nói: "Đừng quan tâm đến việc có thừa hay không, nhân cơ hội này ngươi sờ hai lần đi, dù sao sau này ngươi cũng không có cơ hội này..."
"Sao ngươi lại nói như vậy được, ta đã xem tướng cho lão Lý, lão Lý có tướng come out đấy."
"Thật không? Xem tay trái xem sao." Doãn Lão Nhị ở bên cạnh cũng ồn ào.
Trên khuôn mặt của Minh Đô hiện lên vẻ lạnh lẽo, rồi nói: "Tại sao các ngươi không đi chết đi?"
"Ha ha..."
Khi mọi người đang bình phẩm Minh Đô từ đầu đến chân, Bắc Minh Hữu Ngư lại vuốt cằm rồi hỏi Vô Kỵ: "Rốt cuộc chúng ta đi bắt Hoa Yêu hay đi giết Hoa Yêu vậy?"
"Đi bắt Hoa Yêu!"
"Thiên Hạ Mạt Thế có đồng ý không?" Bắc Minh Hữu Ngư hỏi Vô Kỵ với giọng hơi lo lắng.
Quái vật như BOSS, sau khi bị giết một lần thì sẽ đổi mới, nhưng nếu nó bị bắt, sẽ biến mất hoàn toàn... Chỉ cần BOSS không chết, sẽ không đổi mới.
"Không phải Độc Cô Cửu Thương đã đồng ý cho chúng ta giết BOSS hay sao? Chúng ta đã đặt trước, đến khi muốn giết thì giết." Vô Kỵ cười nói: "Vả lại, BOSS cũng không phải là của nhà gã, nếu gã đã đồng ý với chúng ta, gã không được xen vào."
"Ặc..." Bắc Minh Hữu Ngư ngây người một chút, rồi nói: "Nếu như bọn họ ngăn cản, khiến BOSS không đi theo chúng ta thì hơi khó đấy nhé, vì chúng ta khác khu với gã."
Trong trò chơi Trọng Sinh không có kỹ năng bắt, ý của bắt Hoa Yêu chính là đưa Hoa Yêu đi nuôi ở chỗ khác. Thành Thiên Long và thành Dư Huy thuộc hai khu khác nhau, nếu như đưa quái vật hoang dại lên phi thuyền, sẽ bị vệ binh tiêu diệt, nên chỉ có thể đi bộ.
Quãng đường này dài gần vạn dặm, nếu bị loại công hội lớn như Thiên Hạ Mạt Thế truy sát, chuyện giữ được Hoa Yêu quả thật là chuyện viển vông.
"Không phải lão Lý có Ánh Sáng Mê Hoặc hay sao?" Vô Kỵ nói.
"Nhưng kỹ năng này chỉ có thể mê hoặc quái vật không phải là BOSS hay sao?" Bắc Minh Hữu Ngư nói.
Dù sao thì Ánh Sáng Mê Hoặc cũng chỉ là một kỹ năng, kỹ năng cấp Sử Thi biến thái đến thế nào đi nữa, cũng không ảnh hưởng đến cân bằng của trò chơi. Thế nên, người chơi chỉ mê hoặc được quái vật bình thường có cấp bậc thấp hơn mình. Nếu như ngay cả BOSS mà kỹ năng này cũng mê hoặc được, có lẽ trò chơi này không thể chơi tiếp.
"Thế nên, chúng ta mới phải hi sinh Minh Đô." Vô Kỵ chỉ về phía Minh Đô rồi nói: "Bộ trang phục này của hắn có tên là bộ trang phục Bách Hoa, thuộc tính của bộ trang phục này là thuộc tính ẩn, chỉ khi tập hợp đủ bộ thì mới kích hoạt. Đó chính là thuộc tính mấu chốt ở lần bắt BOSS này của chúng ta."
"Ồ? Vậy sao? Thuộc tính ẩn gì thế?" Mọi người hỏi Minh Đô với vẻ tò mò.
Minh Đô nghe thấy thế bèn mở bảng thuộc tính.
Tổng cộng có ba thuộc tính ẩn.
Phong Tình Vạn Chủng: Hiệu ứng thời trang, sửa đổi dáng người của người chơi.
Lộng Lẫy Yêu Kiều: Tăng gấp đôi xác suất thành công của kỹ năng hệ mê hoặc.
Bách Hoa Đua Nở: Kỹ năng hệ mê hoặc có thể tung ra với thực vật.
"Úi chà..." Sau khi nhìn thấy thuộc tính ẩn của bộ trang phục, Bắc Minh Hữu Ngư hít sâu vào một hơi.
Ba thuộc tính đầu trừ thuộc tính thứ nhất có cũng được mà không có cũng không sao đối với người chơi không phải là phụ nữ ra, hai thuộc tính còn lại quả thật là kỹ năng của thần.
Kỹ năng hệ mị hoặc là một hệ kỹ năng rất đặt biệt, dù sao khống chế mục tiêu cũng là một hành vi rất vô lại, nếu không phải có xác suất thành công thấp, thì sẽ trở thành kỹ năng không có thiên địch ở trong trò chơi.
Bộ trang phục Bách Hoa không chỉ tăng gấp đôi xác suất thành công, mà còn có tác dụng với BOSS, mang theo mấy con BOSS làm đàn em, đây chính là việc chỉ có trong tiểu thuyết ảo tưởng mà thôi.
"À, tại sao ngươi biết bộ trang phục Bách Hoa có loại thuộc tính này?" Mọi người thấy tò mò nên hỏi.
Bộ trang phục Bách Hoa chỉ khi tập hợp đủ bộ mới có thể kích hoạt thuộc tính, chẳng lẽ là...
"Đúng thế! Khi trò chơi đang được chơi thử thì người chơi thu được bộ trang phục Bách Hoa chính là ta, ta đã từng mặc bộ trang phục Bách Hoa." Vô Kỵ nói với giọng thản nhiên.
"Hở..." Mọi người nghĩ một lát, rồi nói: "Chắc ngươi mặc vào sẽ đẹp hơn Minh Đô ấy nhỉ..."
"Đó là chuyện đương nhiên." Vô Kỵ gật đầu.
"Ngươi không phải là Mục sư hay sao? Sao lại học được kỹ năng Ánh Sáng Mê Hoặc?"
"Hệ Mục sư có một kỹ năng tẩy não chuyên dụng có tên là thuật Thánh Dụ..." Vô Kỵ nói rất chi tiết.
"Vì sao ngươi lại lừa ta!" Nghe thấy câu nói này của Vô Kỵ, mặt Minh Đô tái mét, rồi nói với Vô Kỵ với vẻ mặt đầy sát khí.
Vô Kỵ giang tay ra, rồi nói: "Khi trò chơi đang được chơi thử, ta đã cướp được kỹ năng Thánh Dụ này, nhưng khi trò chơi Open Beta thì ta lại không cướp được nó. Hơn nữa, ta mặc vào sẽ dễ nhìn hơn ngươi, đã có rất nhiều người chơi nam đến tán ta đấy nhé, nhưng cảm giác đó rất buồn nôn..."
Mọi người: "..." Bị người chơi nam tán, hơn nữa còn rất nhiều người, thật không ngờ, Vô Kỵ lại là người như vậy.
"Chẳng lẽ ta không cảm thấy buồn nôn hay sao?" Minh Đô nổi giận.
"Ngươi có muốn ta nói thật hay không?"
"Nói thật gì?"
"Nếu nhìn mặt, dáng vẻ này của ngươi nhất định không có ai đến tán, mà chỉ có thể bị vây xem..."
"Đúng thế! Đúng thế! Vô Kỵ nói có lý." Mọi người lại phụ họa theo.
"Móa!" Minh Đô lại phiền muộn.
Vì không muốn bị người chơi vây xem ở trên đường, Minh Đô không để ý khuyên can của mọi người, sau đó cởi bộ trang phục Bách Hoa ra với ý chí rất kiên quyết...
Sau khi ngồi phi thuyền đi đến thành Thiên Long, Vô Kỵ bèn nhắn tin cho Độc Cô Cửu Thương.
"Giết Hoa Yêu? Dựa vào cái gì?" Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Vô Kỵ, chỉ mới hai ngày, Độc Cô Cửu Thương đã quỵt nợ. Gã nhìn thấy Vô Kỵ nhắn đến, bèn trả lời lại một câu thẳng thừng như vậy.
Vô Kỵ đã biết Độc Cô Cửu Thương sẽ dùng chiêu này từ trước, nên đáp lại: "Không phải là ngươi đã nói như vậy hay sao? Làm sao? Nếu không ta sẽ đi tìm Lôi Công Đáng làm chứng, gã là game thủ chuyên nghiệp, nhất định sẽ quan tâm đến danh dự.
"Hừ! Ngươi đến chậm, hôm nay Hoa Yêu đã bị bán..." Độc Cô Cửu Thương hừ lạnh một tiếng rồi trả lời, trong ngôn từ có vài phần đắc ý.
"Ồ? Ngươi bán rồi hả? Bán cho ai?" Vô Kỵ lại hỏi: "Ngươi cho ta danh thiếp của hắn ta đi, để ta thương lượng với hắn ta."
Sau khi công hội lớn nuôi nhốt BOSS, nếu như người khác muốn giết BOSS, không phải là không được, điều kiện tiên quyết là phải có đủ tiền.
Công hội lớn có nhiều như vậy, nuôi nhốt BOSS cũng có đủ loại, ngoài nhu cầu hàng ngày của họ ra, việc bán BOSS cho người khác cũng không có tổn thất gì lớn, hơn nữa còn có vài món đạo cụ chỉ có một con BOSS rơi ra, ngoài đoàn đội nhỏ ra, các công hội lớn cũng mua bán với nhau, dần dà mua bán BOSS đã biến thành một loại sản nghiệp mang tính dây chuyền của công hội lớn.
Ví dụ như BOSS Hoa Yêu, thực lực có thấp hơn nữa cũng có xác suất rơi ra đạo cụ cao cấp, đó chính là mục tiêu lựa chọn hàng đầu của các đoàn thể nhỏ.
Nếu như BOSS đã bị người khác mua, người muốn mua BOSS cũng có thể lựa chọn đàm phán với người đã mua BOSS, để người đã mua BOSS nhường lại BOSS cho mình.
"Ha ha! Ngươi muốn dùng tiền mua BOSS hả?" Độc Cô Cửu Thương nghe thấy Vô Kỵ hỏi tên người mua, vô cùng hưng phấn. Ban đầu, gã phải cho Vô Kỵ giết miễn phí con BOSS này, nhưng bây giờ Thủy Hạ Khán Ngư lại phải bỏ tiền ra mua BOSS, có thể khiến Vô Kỵ không may, dù Độc Cô Cửu Thương không kiếm được tiền, cũng vô cùng vui vẻ. Đây chính là điển hình của việc tổn nhân bất lợi kỷ (hại người không lợi mình).
"Liên quan gì đến ngươi, nhanh nói tên rồi đưa tọa độ cho ta." Vô Kỵ không muốn nhiều lời với Độc Cô Cửu Thương.
"Ha ha! Người đừng trách là ta không nói cho ngươi biết người này ra giá rất cao." Nói xong, Độc Cô Cửu Thương gửi cho Vô Kỵ một danh thiếp qua tin nhắn.