Trang 283# 1
Chương 566: Tín ngưỡng vỡ vụn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Sau khi chạy ra ngoài vườn Ảo Thuật, Vương Vũ chạy thẳng về phía thành Thiên Long, Niệm Lưu Vân dẫn người đuổi theo sát phía sau. Nghề nghiệp của đại bộ phận người chơi của Đồng Tâm Minh là Pháp sư, Vương Vũ dùng Khinh Công chạy như bay, chỉ có một chữ nhanh. Cho dù, Vương Vũ có ý nhường, nhưng nhóm người Niệm Lưu Vân có thúc ngựa cũng đuổi không kịp.
Thủy Hạ Khán Ngư đã bị Vương Vũ đánh chết, không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, với những chuyện mà Thủy Hạ Khán Ngư đã làm, Vương Vũ không giết y mới là ngoài ý muốn.
Thế nên, Thủy Hạ Khán Ngư không nhận ra được mục đích thật sự của Vương Vũ. Sau khi Thủy Hạ Khán Ngư phục sinh ở thành Thiên Long, y bèn vội vàng đi tiếp ứng Tiểu Hà, sau đó nói với Niệm Lưu Vân ở trong kênh chat: "Tên kia không cướp được BOSS đấy chứ."
"Không cướp được..." Niệm Lưu Vân trả lời thành thật.
"Vậy thì tốt!" Thủy Hạ Khán Ngư nghe thấy Vương Vũ không giết BOSS, trong lòng như trút được gánh nặng. Dù sao, Niệm Lưu Vân và nhiều người như vậy, coi như Vương Vũ có lợi hại hơn nữa, muốn cướp BOSS cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Thế là Thủy Hạ Khán Ngư cũng không hỏi Vương Vũ đang ở đâu, sau khi chạy đi tiếp ứng Tiểu Hà xong bèn chạy vội ra ngoài thành.
Kết quả là khi hai người vừa chạy đến cổng thành, lại trông thấy Vương Vũ đang chạy đến ở trước mặt.
"Ha ha, khéo nhỉ, lại gặp hai người các ngươi ở đây...” Lúc này, Vương Vũ cũng nhìn thấy hai người Thủy Hạ Khán Ngư và Tiểu Hà đang đi tới từ phía đối diện. Điều này khiến Tiểu Hà mờ mịt, nếu không phải Tiểu Hà vừa bị Vương Vũ giẫm chết trong nháy mắt, có lẽ cô còn tưởng rằng cô gặp lại bạn cũ.
"Ngươi bọc hậu để ta lui trước." Sắc mặt Thủy Hạ Khán Ngư trắng bệch, sau đó đẩy Tiểu Hà về phía trước, rồi xoay người chạy trốn...
Dưới sự hỗ trợ của Khinh Công, tốc độ của Vương Vũ nhanh kinh người, một Pháp sư chân ngắn như Thủy Hạ Khán Ngư, chạy và không chạy trên cơ bản không có gì khác nhau. Một khắc trước, Vương Vũ đang vẫy tay với hai người, một khắc sau Vương Vũ đã bay đến trước người Tiểu Hà. Khi Tiểu Hà đang còn ngây người, cô đã bị Vương Vũ giết lần nữa.
Nhưng lúc này, Thủy Hạ Khán Ngư mới chạy được mấy mét... Vương Vũ thấy thế vỗ tay một cái, ánh sáng của Cầm Vân Thủ lao đến, kéo Thủy Hạ Khán Ngư đến trước người hắn. Sau đó, Vương Vũ chụp lấy cổ y, rồi bóp cổ, đưa y về điểm hồi sinh với Tiểu Hà.
Sau khi Vương Vũ giết chết hai người Thủy Hạ Khán Ngư và Tiểu Hà, Niệm Lưu Vân mới mang người đuổi đến cổng thành, vừa vặn nhìn thấy cảnh Thủy Hạ Khán Ngư biến thành ánh sáng trắng.
"Đồ vô sỉ! Đồ khốn nạn!"
Niệm Lưu Vân nổi giận gầm lên một tiếng, dùng Băng Quyền đánh về phía Vương Vũ. Vương Vũ thấy thế bèn nằm xuống, tránh đi Băng Quyền của Niệm Lưu Vân. Niệm Lưu Vân trông thấy Băng Quyền không trúng, đưa hai tay xuống dưới, với ý đồ muốn ôm lấy Vương Vũ.
Cùng lúc đó, năm ngón tay ở bàn tay phải của Vương Vũ co lại thành hổ trảo, đột nhiên vung từ dưới lên trên, nâng cằm của Niệm Lưu Vân rất vững vàng, Niệm Lưu Vân nhất thời bị đánh bay lên cao. Ngay sau đó, Vương Vũ thu tay lại, đánh mạnh vai phải về phía trước, phát động Thiết Sơn Kháo Bối. Cuối cùng, Niệm Lưu Vân bị đụng bay ra ngoài giống như diều bị đứt dây, rồi rơi ầm xuống đất, sau đó biến thành một ánh sáng trắng.
Đám Pháp sư của Đồng Tâm Minh nhìn thấy cảnh này đều sợ ngây người.
Người chơi của Đồng Tâm Minh có hai tín ngưỡng lớn, một là sự đa mưu túc trí của Thủy Hạ Khán Ngư, hai là bản lĩnh của Niệm Lưu Vân.
Mưu trí của Thủy Hạ Khán Ngư không cần nói nhiều nữa, vô luận người chơi của Đồng Tâm Minh cày phụ bản hay đánh BOSS ở dã ngoại, toàn bộ đều do Thủy Hạ Khán Ngư bày mưu tính kế.
Về phần bản lĩnh của Niệm Lưu Vân, đây chính là điều mà mọi người không bao giờ hoài nghi. Dù sao bây giờ, hơn phân nửa người chơi của Đồng Tâm Minh đều là fan hâm mộ của Niệm Lưu Vân. Ngày bình thường, Niệm Lưu Vân vẫn luôn sôi nổi dẫn theo đội ngũ đi lên tuyến đầu, thực lực của gã mạnh đến thế nào, người chơi của Đồng Tâm Minh đã nhìn thấy rồi.
Tối thiểu nhất, người chơi của Đồng Tâm Minh chưa bao giờ nhìn thấy có người chơi hay con BOSS nào mà Niệm Lưu Vân không giải quyết được, cho dù là công hội lớn nhất của thành Lôi Bạo, cũng bởi vì Đồng Tâm Minh có Niệm Lưu Vân, nên không dám khoa tay múa chân ở trước mặt Đồng Tâm Minh.
Còn video ở trên diễn đàn, không phải người chơi của Đồng Tâm Minh chưa xem nó, nhưng Thủy Hạ Khán Ngư đã giải thích rồi, đó là Vương Vũ chơi bẩn đã đánh lén Niệm Lưu Vân. Là fan hâm mộ của Niệm Lưu Vân, đương nhiên mọi người không hề nghi ngờ điều này.
Vừa rồi, ở trong vườn Ảo Thuật, mặc dù Vương Vũ đã giết hai người khi hắn đang bị mọi người bao vây, nhưng khi Vương Vũ giao thủ với Niệm Lưu Vân cũng không chiếm được thượng phong, ngược lại phải chạy trốn chết. Thế nên, mọi người vẫn tin tưởng hoàn toàn vào Niệm Lưu Vân, cho rằng Vương Vũ là một tên nhát gian chỉ biết đánh lén, khi đánh không lại cũng chỉ biết bỏ chạy mà thôi.
Nhưng cảnh tượng vừa rồi, đã phá tan tin tưởng của mọi người thành mảnh nhỏ.
Lần này, Vương Vũ không tránh né và cũng không đánh lén, vừa đối mặt đã tiêu diệt thần tượng vô địch ở trong lòng bọn họ ở trong nháy mắt.
Đúng thế, là tiêu diệt trong nháy mắt...
Dù sao, hai đại cao thủ nổi tiếng như nhau, coi như không đánh vài trăm hiệp, cũng phải quấn lấy nhau một hồi chứ, đằng này Vương Vũ lại giết người ở trong nháy mắt là có ý gì.
"Mau tránh ra! Mau tránh ra!"
Khi đám người Đồng Tâm Minh đang còn ngẩn người, Vương Vũ vừa hét vừa lao về phía đám người Đồng Tâm Minh.
"Tránh con mẹ ngươi, ngăn hắn lại cho ta..."
Đám người Đồng Tâm Minh tỉnh táo lại, vội vàng dàn hàng ra với ý đồ tạo thành vòng tròn bao vây Vương Vũ.
"Haizz..." Vương Vũ thở dài, sau đó nhảy qua đỉnh đầu người chơi của Đồng Tâm Minh, khi người chơi của Đồng Tâm Minh chưa phản ứng kịp, đột nhiên có hai cây trường mâu quét đến, khiến mười người chết.
Sau đó, những người chơi còn may mắn sống sót chỉ nhìn thấy hai tên vệ binh ở phía sau Vương Vũ nghênh ngang rời đi.
"Mẹ kiếp! Có chuyện gì vậy?" Những người còn sống sót của Đồng Tâm Minh trợn tròn mắt.
Một người ở trong đó nói với giọng kinh hoảng: "Chẳng lẽ truyền thuyết tên này có thể chỉ huy NPC giết người là sự thật?"
"Má ơi..." Mọi người nghe thấy thế bèn nhớ đến truyền thuyết hư vô mờ ảo kia, đồng thời trong lòng càng thêm sợ hãi Vương Vũ.
"Các ngươi bắt được Hoa Yêu chưa?" Lúc này, Vương Vũ đang nhắn tin cho mấy người Vô Kỵ.
Thực lực của Hoa Yêu rất yếu, Vô Kỵ là Mục sư trị liệu chỉ đến tham gia góp vui, bây giờ đang rất rảnh, hắn ta vừa nhìn thấy thấy tin nhắn của Vương Vũ thì trả lời rất nhanh: "Chưa! Sao thế? Dẫn đám người Đồng Tâm Minh đi đâu rồi?"
"Cái này, ta vừa giết mấy người ở cổng thành, vệ binh ở cổng thành đang truy sát ta..." Vương Vũ trả lời.
"..."
Đám người Toàn Chân Giáo xạm mặt lại, mọi người đã quen giết người không chớp mắt ở thành Dư Huy, quên nói cho Vương Vũ, ở thành Thiên Long khi điểm PK lớn hơn năm, thì tuyệt đối không được đi lại ở trước mặt vệ binh.
"Ngươi cảm thấy bọn họ đuổi kịp ngươi không?" Vô Kỵ lại hỏi.
"Bọn họ chạy không kịp, nhưng ta sợ bọn họ đuổi theo không bỏ..." Vương Vũ không phải chưa bao giờ bị vệ binh truy sát, biết trong đầu của mấy tên này chỉ có cơ bắp.
Minh Đô tương đối có kinh nghiệm với PK bèn nói: "Chỉ cần điểm PK thấp hơn mười, bọn họ không nhìn thấy ngươi sẽ đi về. Ngươi cứ thoải mái mà chạy đi, nhưng tuyệt đối không được chạy vào vườn Ảo Thuật đấy.
"Biết rồi!"
Vương Vũ quay lại nhìn, quả nhiên, khi hắn chạy vượt qua khoảng cách nhất định với hai tên vệ binh, thì không bị truy sát nữa, thế là Vương Vũ quay đầu lại rồi chạy về phía thành Thiên Long.
Trong kênh chat của Đồng Tâm Minh đã sôi trào: "Sao thế, tại sao Niệm Lưu Vân ngươi cũng chết?" Sau khi Thủy Hạ Khán Ngư nhìn thấy tin Niệm Lưu Vân chết, lập tức hỏi với giọng buồn bực.
"Ta bị Thiết Ngưu giết..."
"Thiết Ngưu? Hắn không phải đang đứng ở cổng thành hay sao?" Thủy Hạ Khán Ngư nghe thấy thế thì giật mình.
"Ừ! Chúng ta đang đuổi giết hắn." Niệm Lưu Vân nói.
"Thế con BOSS kia thì sao?" Thủy Hạ Khán Ngư hỏi với giọng lo lắng.
Niệm Lưu Vân nói: "Nó vẫn đang ở vườn Ảo Thuật, chưa bị giết chết, đợi lát nữa chúng ta sẽ quay lại rồi bắt tiếp."