Trang 283# 2
Chương 567: Binh bất yếm trá
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Quay về bắt tiếp, có bảo người ở lại đó không?" Thủy Hạ Khán Ngư hỏi với giọng kinh hoảng.
"Không!" Niệm Lưu Vân đáp.
"Khi các ngươi đi có thấy có người nào ở xung quanh hay không?" Thủy Hạ Khán Ngư lại hỏi.
"Không có ai..." Mồ hôi ở trên trán Niệm Lưu Vân sắp chảy xuống má.
"Hỏng rồi!" Thủy Hạ Khán Ngư vỗ đùi rồi nói: "Chúng ta đã trúng kế điệu hổ ly sơn rồi."
"Sao?" Niệm Lưu Vân nghe thấy câu nói của Thủy Hạ Khán Ngư, lập tức hiểu ra... sau đó mắng với giọng vô cùng giận dữ: "Tên khốn hèn hạ này!"
"Bây giờ, ngươi đang ở đâu?" Thủy Hạ Khán Ngư lại hỏi.
"Ta đang ở võ quán." Niệm Lưu Vân trả lời.
"Còn những người khác?"
"Ở cổng... Ở phía sau ngươi."
Người sống sót và người gặp nạn cùng trả lời.
"Ở phía sau ta?" Thủy Hạ Khán Ngư đột nhiên quay đầu lại, lập tức nhìn thấy mười tên Pháp sư đang nhìn mình chằm chằm với vẻ buồn bực, sau đó Thủy Hạ Khán Ngư kêu lên với giọng kinh hoảng: "Một mình hắn diệt sạch mười người các ngươi hay sao?"
Vương Vũ dù có trâu chó đến thế nào đi nữa, cũng chỉ là một Võ sư mà thôi, một quyền giết được một người đã kinh người lắm rồi, bây giờ lại giết sạch mười người chỉ trong nháy mắt, con hàng này còn là người nữa hay không?
"Không... Là vệ binh giết mười người chúng ta ở trong nháy mắt." Người chơi bị giết trong nháy mắt kia trả lời: "Đúng như lời đồn, tên đó có thể chỉ huy vệ binh."
"Chỉ huy cái gì, khi điểm vinh dự và danh vọng của thành chính đạt đến trình độ nhất định, ai cũng có thể làm được." Thủy Hạ Khán Ngư nhíu mày rồi nói: "Không thể, không có khả năng, hắn không phải là người địa phương."
Điểm vinh dự và danh vọng của thành chính tăng lên khó hay dễ là dựa vào nhân khẩu của thành chính để phân chia.
Thành chính nào có ít người, sẽ có nhiều nhiệm vụ về điểm vinh dự và danh vọng, tăng lên nhanh hơn một chút, ví dụ như thành Titan, không hề có dấu chân người, trên cơ bản mỗi một người chơi đều nhận được nhiệm vụ này vào tay.
Nhưng thành Thiên Long lại khác với nơi phân chim cũng không có như thành Titan chỉ cần tùy tiện làm vài nhiệm vụ, điểm vinh dự và danh vọng sẽ tăng lên đến tôn kính.
Loại thành chính có nhân khẩu dày đặc giống như thành Thiên Long, nhiệm vụ liên quan đến điểm vinh dự và danh vọng của thành chính vô cùng hiếm thấy, người chơi chủ yếu kiếm điểm vinh dự và danh vọng ở trong phụ bản. Nhưng Vương Vũ lại không sống ở thành Thiên Long, hắn không có khả năng cày phụ bản ở đây.
Càng quan trọng hơn chính là thành Thiên Long lệ thuộc Long Đảo, nếu như có điểm vinh dự cao ở thành Dư Huy hay thành chính khác thì cũng thôi đi, nhưng sao lại được tôn kính ở thành Thiên Long?
Thủy Hạ Khán Ngư thường xuyên ngâm mình ở trong thư viện, có biểu biết nhất định về mối thù giữa tộc Titan và Long tộc. Hai người chơi ở hai thành chính đối lập này không thể cày danh vọng lên được tôn kính ở cả hai thành chính.
Tên xui xẻo bị vệ bình quét trường mâu chết kia nói: "Ta cũng không biết, khi bọn ta chưa biết chuyện gì xảy ra, hai tên vệ binh đã tiêu diệt bọn ta."
"Được rồi, mặc kệ hắn, chúng ta đi xem BOSS thế nào đã." Đang đánh BOSS hay, đột nhiên có biến số là Vương Vũ, khiến cho Thủy Hạ Khán Ngư bây giờ phải bó tay toàn tập.
"Có cần nói cho người Thiên Hạ Mạt Thế một tiếng hay không?" Lúc này, Tiểu Hà đột nhiên hỏi.
Câu hỏi của Tiểu Hà cũng không tệ, dù sao bọn họ cũng mua BOSS của Thiên Hạ Mạt Thế, nếu như đang giết BOSS mà bị người khác cướp mất, ngoài mặt nhất định Thiên Hạ Mạt Thế sẽ không bỏ qua chuyện này, về tình về lý thì người Thiên Hạ Mạt Thế cũng phải đứng ra giải quyết.
Nhưng đám người Toàn Chân Giáo lại không có ý tốt, khiến Thủy Hạ Khán Ngư càng nghĩ càng đau đầu... Bọn họ là đến trộm BOSS, bây giờ lại quấy nhiễu đến Thiên Hạ Mạt Thế, đây không phải gây sự thì là cái gì.
"Không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên tìm bọn họ... Cô quên chúng ta đến vườn Ảo Thuật làm gì hay sao?" Thủy Hạ Khán Ngư trả lời với giọng hơi khó chịu.
Thủy Hạ Khán Ngư là một tên độc tài, y không bao giờ nghe ý kiến của thủ hạ, nhất là ý kiến não tàn như thế này...
"Vâng..." Tiểu Hà đáp.
Dưới sự chỉ huy của Thủy Hạ Khán Ngư, chẳng mấy chốc người chơi của Đồng Tâm Minh ở điểm hồi sinh và những người chơi còn may mắn sống sót ở cổng thành Thiên Long đã tập hợp lại với nhau, tạo thành trận thế hơn hai mươi người, vội vội vàng vàng đi ra ngoài thành.
Nhưng khi bọn họ vừa đi ra cổng thành, lại nhìn thấy Vương Vũ chạy đến từ xa như không có chuyện gì.
"Bà mẹ nó, ngôi sao tai họa kia lại chạy đến."
Hơn hai mươi người bị một mình Vương Vũ treo lên đánh, trong đó còn có cả tín ngưỡng võ lực của Đồng Tâm Minh. Bây giờ, Vương Vũ đã bao trùm lên tâm lý người chơi của Đồng Tâm Minh một bóng ma không thể xóa nhòa.
Người chơi của Đồng Tâm Minh nhìn thấy Vương Vũ chạy đến, nhất thời sợ đến mất hồn, sau đó quay đầu chạy vào trong thành.
Thủy Hạ Khán Ngư kêu lên với giọng vừa sợ vừa giận: "Sợ cái gì? Lưu Vân! Ngươi đi cuốn lấy hắn, chúng ta chạy theo hướng kia..."
"Được!" Niệm Lưu Vân nhận được lệnh, bèn lao về phía Vương Vũ.
Vương Vũ trông thấy Niệm Lưu Vân lao về phía mình, chỉ về phía sau của Niệm Lưu Vân rồi hô lên: "Cẩn thận đằng sau..."
Tên đầu đất Niệm Lưu Vân chưa bao giờ bị người lừa, vừa nghe Vương Vũ hô lên như thế cuồng quýt quay đầu lại, nhân cơ hội này Vương Vũ vòng qua Niệm Lưu Vân rồi dùng Băng Quyền lao đến trước mặt đám người Thủy Hạ Khán Ngư.
Đợi đến khi Niệm Lưu Vân phát hiện mình bị lừa, Thủy Hạ Khán Ngư và Tiểu Hà đã chết đến lần thứ ba ở trong tay Vương Vũ.
"Đồ lừa gạt!" Niệm Lưu Vân nổi giận đùng đùng rồi nằm sấp xuống đất, sau đó định dùng kỹ năng Sư Tử Vồ Thỏ lao về phía Vương Vũ.
Nhưng Vương Vũ lại chỉ về phía sau Niệm Lưu Vân rồi hô lên: "Cẩn thận đằng sau..."
Niệm Lưu Vân cười gằn rồi nói: "Ta sẽ không mắc lừa lần thứ hai..."
Niệm Lưu Vân chưa nói hết câu, chợt nghe thấy tiếng gió thoang thoảng ở bên tai, quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một cây trường mâu đang đâm đến từ phía sau...
"Trời ơi..."
Dưới tình thế cấp bách, Niệm Lưu Vân chống hai tay xuống đất, sau đó lộn một vòng, tay phải khép lại thành chưởng bắt lấy trường mâu, tiếp theo đạp chân về phía sau rồi nhảy lên. Sau đó, Niệm Lưu Vân từ phía dưới trường mâu nhảy lên phía trên trường mâu, đồng thời đạp hai cái vào khuôn mặt chủ nhân của trường mâu.
"Chiêu Đi Ngược Dòng Nước này tốt đấy." Vương Vũ thấy thế hô to lên một tiếng, rồi nói tiếp: "Nhưng ngươi xong đời rồi..."
"..."
Niệm Lưu Vân nghe thấy thế, trên đầu hiện lên dấu chấm hỏi, đồng thời gã cũng thấy được ánh mắt đờ đẫn của đồng đội và biểu lộ cười trên nỗi đau của người khác của Vương Vũ.
Niệm Lưu Vân giật mình, vội vàng nhìn thoáng qua phía sau, lập tức nhìn thấy khuôn mặt như giếng cổ không bao giờ gợn sóng kia của vệ binh hệ thống, sau đó Niệm Lưu Vân không tự chủ được nuốt nước miếng.
Vệ binh của hệ thống là sinh vật vô địch tuyệt đối, gã đã tấn công vệ binh của hệ thống, thì đâu còn con đường sống.
Sau một khắc, vệ binh đại ca mặt không thay đổi quét trường mâu ra, muốn quét chết Niệm Lưu Vân.
Nhưng Niệm Lưu Vân là người trong nghề, đâu dễ bị giết như vậy, chỉ thấy gã thuận thế đẩy trường mâu ra, sau đó mượn lực, định mượn lực của vệ binh để chạy trốn. Kết quả là tay phải của Niệm Lưu Vân vừa buông ra trường mâu, chưa bay được bao xa, đột nhiên một ánh sáng trắng cuốn lấy mắt cá chân của gã.
Ở trên không trung, Niệm Lưu Vân bị ánh sáng trắng đánh trúng không tự chủ được lại bay trở về... Cùng lúc đó, hai cây trường mâu đâm xuyên qua Niệm Lưu Vân.
"Đồ khốn nạn!"
Niệm Lưu Vân kêu thảm một tiếng rồi biến thành một luồng ánh sáng trắng.
Đám người Đồng Tâm Minh đều trợn tròn mắt, trên mặt đều hiện lên vẻ khinh bỉ đối với Vương Vũ. Mẹ kiếp! Tên Thiết Ngưu này đánh không lại Niệm Lưu Vân thì dở trờ lừa bịp còn chưa tính, bây giờ rõ ràng là đánh thắng được lại đi bẫy chết người ta, không biết hắn có còn tính người nữa hay không?
Vương Vũ không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, quay đầu chạy một mạch, vừa chạy vừa lẩm bẩm: "Đúng là đồ ngốc! Binh bất yếm trá có biết hay không..."
*Chú thích:
Binh bất yếm trá: Chiến tranh không ngại dối lừa, việc quân cơ không nề dối trá, nhà quân sự luôn phải lừa địch.*