Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 566 - Chương 568: Kỹ Năng Khiêu Khích Của Thủy Hạ Khán Ngư

Trang 284# 1

 

 

 

Chương 568: Kỹ năng khiêu khích của Thủy Hạ Khán Ngư
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Xoẹt!"

Trong điểm hồi sinh của thành Thiên Long, Thủy Hạ Khán Ngư vô cùng tức giận, một ngày bị người giết ba lần còn chưa tính, nay tốn nhiều tiền như vậy mua BOSS lại bị người khác cướp mất. Điều uất ức nhất chính là không thể để lộ chuyện này ra ngoài, hàm răng bị đánh nát cũng phải nuốt vào trong bụng, như thế có thể bị nội thương.

"Tại sao vừa ra ngoài cổng thành lại đụng vào hắn? Không phải các ngươi nói hắn đã chạy đi rồi sao..." Thủy Hạ Khán Ngư hét lên ở trong kênh đội ngũ.

Đám người Đồng Tâm Minh không ai dám lên tiếng.

"Bây giờ, hắn còn đang ở cổng thành hả?" Thủy Hạ Khán Ngư lại hỏi.

"Chạy rồi..." Các người chơi của Đồng Tâm Minh ở cổng thành trả lời.

"Chạy?" Rốt cuộc tên khốn này muốn làm gì." Thủy Hạ Khán Ngư bị hành vi của Vương Vũ khiến cho sững sờ.

Nhìn từ hành vi của Vương Vũ, chắc là đến tìm mình, nhưng nếu như đến trả thù thì phải canh ở điểm hồi sinh chứ nhỉ, sao lại canh ở cổng thành?

Thành chính có bốn cổng thành chính và một số cổng thành phụ, xác suất gặp phải nhau sẽ thấp hơn canh ở điểm hồi sinh. Hơn nữa, Vương Vũ vừa đánh xong lại chạy, không có vẻ như muốn vào thành, nhưng như thế thì không hợp với logic.

"À suýt chút nữa thì quên mất, tại sao hai vệ binh kia lại giết ngươi?" Nghĩ đến đây, Thủy Hạ Khán Ngư đột nhiên hiểu ra điều gì đó, thế là hỏi Niệm Lưu Vân.

Niệm Lưu Vân nghĩ một chút rồi trả lời: "Ta cũng không biết nữa, khi hai vệ binh kia mới chạy đến, ta cũng không ra tay, nhưng cuối cùng lại bị chọc chết."

Niệm Lưu Vân nói với giọng vô cùng buồn bực, nếu như không phải Vương Vũ quấy rối lung tung, dù Niệm Lưu Vân đánh không lại hai tên vệ binh, nhưng chạy thoát sẽ không thành vấn đề.

"Ngươi xác nhận là hai vệ binh kia lao về phía ngươi chứ?" Thủy Hạ Khán Ngư cau mày rồi hỏi: "Lúc đó, tên đê tiện đó đang đứng ở đâu?"

"Hắn đang đứng ở phía trước ta..." Niệm Lưu Vân trả lời.

"Ở phía trước?" Thủy Hạ Khán Ngư nghĩ một lát rồi đột nhiêu kêu lên: "Ta biết rồi, hai vệ binh kia căn bản không nghe theo hắn chỉ huy, mà là đến giết hắn..."

"Ồ? Thật không vậy?" Mọi người nghe thấy câu nói của Thủy Hạ Khán Ngư, bèn nghĩ lại thì thấy chuyện đúng là như vậy, rõ ràng không nhìn thấy Vương Vũ nói chuyện với vệ binh, khi vệ binh chạy đến Vương Vũ lại chạy đi, vệ binh không phải đến giết Vương Vũ thì đến làm cái gì.

Bà mẹ nó, dùng vệ binh truy sát mình để giết người khác, trình độ chiến đấu của tên này quả thật khiến người ta đau bi.

"Hắn nhất định đang đứng ở chỗ cách cổng thành không xa nhìn về phía chúng ta, chỉ cần chúng ta vừa ra khỏi thành, sẽ lao đến rồi giết chúng ta." Ngay sau đó, Thủy Hạ Khán Ngư còn nói tiếp: "Các ngươi nhìn kỹ về phía mà hắn chạy đi một chút, hắn nhất định không chạy xa đâu."

Người chơi ở ngoài cổng thành nghe thấy thế, tiến lên mấy bước về phía mà Vương Vũ đã chạy. Quả nhiên, bây giờ Vương Vũ đang dựa lưng vào thân cây, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ, khi hắn nhìn thấy người chơi của Đồng Tâm Minh nhìn về phía mình, cũng phất tay chào.

"Mẹ kiếp! Quá phách lối rồi."

Mọi người vô cùng tức giận, nhưng hết cách rồi, căn bản là đánh không lại mà, nên chỉ có thể chịu đựng.

"Nếu không thì chúng ta đi đường vòng đi?" Niệm Lưu Vân nói.

"..." Trong kênh nói chuyện của Đồng Tâm Minh yên lặng hoàn toàn... Đi đường vòng, lời này nói thì dễ, nhưng làm thì khó.

Nên biết rằng ở thành Lôi Bạo, thậm chí là toàn bộ khu hai, chỉ cần Niệm Lưu Vân đi đến nơi nào, người khác chỉ có thể đi đường vòng. Nhưng bây giờ, hơn hai mươi người của Đồng Tâm Minh lại phải đi vòng để tránh người khác. Điều này khiến đám người Đồng Tâm Minh chịu sao được.

"Khụ khụ..." Thủy Hạ Khán Ngư ho khan vài tiếng rồi nói: "Lưu Vân đi đối phó tên đê tiện đó thì không có vấn đề gì, nhưng điều quan trọng là chúng ta kéo chân sau của Lưu Vân.

"Biết rồi, biết rồi..." Đám người Đồng Tâm Minh nhao nhao gật đầu.

Niệm Lưu Vân muốn giải thích là mình đánh không lại Vương Vũ, nhưng đột nhiên nhận được tin nhắn của Thủy Hạ Khán Ngư: "Ngươi đừng nói chuyện."

Niệm Lưu Vân thấy thế bèn ngậm miệng lại.

Cơ sở thành lập và phát triển của Đồng Tâm Minh không thể rời khỏi fan hâm mộ của Niệm Lưu Vân, nếu như Niệm Lưu Vân cũng sợ, những người khác sẽ lộn xộn.

Sau khi ngăn Niệm Lưu Vân lại, Thủy Hạ Khán Ngư nói tiếp: "Đường đi vòng đến ba cổng thành khác của thành Thiên Long quá dài, coi như bây giờ chúng ta đuổi đến nơi, có lẽ BOSS đã bị giết, thế nên không cần đi vòng, mọi người đi theo ta ra cổng thành ở phía Bắc là được."

"Ngôi sao tai họa kia đang ngồi ở cổng thành đó." Người chơi ở cổng thành nói với giọng hoảng sợ.

Vương Vũ giết người rất gọn gàng, bọn họ cũng đã nhìn thấy, cho dù là Niệm Lưu Vân cũng khó thoát khỏi cái chết dưới quỷ kế của Vương Vũ, mà Thủy Hạ Khán Ngư lại còn muốn đi đến cổng thành ở phía Bắc, quả thật tinh thần biết rõ trên núi có hổ mà vẫn lên núi này, khiến người ta hoài nghi trong đầu của Thủy Hạ Khán Ngư có đậu phụ hay không.

"Không sao, các ngươi chờ ở trong cổng thành, ta sẽ có cách đối phó hắn." Thủy Hạ Khán Ngư nói.

Người chơi ở cổng thành nghe thấy câu nói này của Thủy Hạ Khán Ngư, không thể làm gì khác đành đi vào trong thành.

Vương Vũ nhìn thấy bọn họ đi vào trong thành, lập tức hỏi ở trong kênh chat: "Bọn họ đi vào thành rồi, chẳng lẽ bọn họ định đi đường vòng hay sao?"

Vô Kỵ trả lời: "Bốn khu vực ở trong thành Thiên Long không ở sát nhau, nếu như đi đường phòng sẽ mất nửa tiếng. Đến lúc đó, chúng ta đã bắt được BOSS, người cứ canh ở cổng thành là được, Thủy Hạ Khán Ngư mưu ma chước quỷ, có lẽ là hắn đang lừa ngươi đi cổng thành khác đấy."

"Ồ! Ta biết rồi..."

Vương Vũ ngồi ở dưới cây, nhìn chằm chằm vào đám người đang ra vào thành, quả nhiên đúng như Vô Kỵ nói, không bao lâu Thủy Hạ Khán Ngư lại mang theo người đi ra khỏi thành.

"Thế nào? Bây giờ có lẽ tên kia đã đi ba cổng thành khác." Thủy Hạ Khán Ngư vừa mới ra khỏi cổng thành, lập tức quan sát xung quanh, khi y không nhìn thấy bóng người Vương Vũ, bèn nói với đám thủ hạ với giọng đắc ý.

"Khán Ngư lão đại quả nhiên có kế hay." Những người khác của Đồng Tâm Minh cũng nịnh nọt y với giọng vui vẻ.

"Vậy hả? Ta đã khiến ngươi thất vọng rồi..." Ngay lúc này, Vương Vũ nhảy xuống từ một cái cây ở cách đó không xa.

Nhóm người Đồng Tâm Minh vừa nhìn thấy Vương Vũ nhảy xuống, sợ đến mức loạn tùng phèo.

Thủy Hạ Khán Ngư vừa chạy về phía cổng thành ở bên cạnh, vừa hét lên: "Mau lui đến bên cạnh vệ binh."

Những người khác nhận được lệnh, bèn cuống quýt lui về phía cổng thành.

Hai bên cổng thành có hai vệ binh đang đứng, Thủy Hạ Khán Ngư mang theo người đi đến bên cạnh vệ binh, sau đó nhìn về phía Vương Vũ rồi dựng ngón giữa lên: "Thằng khốn, ngươi dám qua đây không?"

Vương Vũ nhìn Thủy Hạ Khán Ngư đang mắng to mà không để ý đến hình tượng của y, không nhúc nhích, đối mặt với khiêu khích đơn giản như vậy không để ý đến sống chết mà chạy đến giết người ở trước mặt vệ binh, Vương Vũ cũng không phải là quái nhỏ hay NPC ngốc nghếch.

Thủy Hạ Khán Ngư nhìn thấy Vương Vũ không để ý đến mình, bèn ra lệnh: "Mọi người cùng nhau mắng hắn."

"Mắng cái gì?" Đám người chơi của Đồng Tâm Minh hỏi rất ngây thơ.

"Con hàng này là đồ đê tiện, cái nào bẩn thỉu nhất thì lấy mắng, thế mới dụ được hắn sang đây." Thủy Hạ Khán Ngư nói, sau đó chửi lên đầu tiên.

Thủy Hạ Khán Ngư am hiểu nhất đổi trắng thay đen, quả nhiên là lôi hết thứ bẩn thỉu ra mắng Vương Vũ, hơn nữa còn mắng rất sinh động, khiến người chơi của Đồng Tâm Minh suýt chút nữa thì không nhận ra y...

Cổng thành là nơi người chơi phải đi qua khi muốn ra khỏi thành, người xung quanh nhìn thấy hơn mười người mắng một người, mà còn mắng sinh động như thế, nhất thời tin là thật, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Vương Vũ cũng trở nên khác thường.

Một người chửi thì Vương Vũ không quan tâm, nhưng nhiều người chửi ngay ở trước mặt như vậy, hơn nữa còn giội nước bẩn cho hắn, từ trước đến nay Vương Vũ chưa bao giờ bị uất ức như vậy.

"Ngươi nhất định sẽ chết." Vương Vũ chỉ về phía Thủy Hạ Khán Ngư rồi nói.

"Có ngon thì ngươi qua đây." Thủy Hạ Khán Ngư nói lại với giọng đắc chí.

"Được! Ngươi chờ đấy." Trong khi nói chuyện, Vương Vũ bèn lao thẳng về phía Thủy Hạ Khán Ngư.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment