Trang 284# 2
Chương 569: Quá mạnh rồi
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ngươi, ngươi muốn gây chuyện hay sao?"
Thủy Hạ Khán Ngư nhìn thấy bản thân có vệ binh mạnh mẽ như vậy làm chỗ dựa, mà Vương Vũ còn dám lao đến giết mình, lúc này sợ đến mức da đầu tê rần, vội vàng co lại người lại rồi lui về phía sau lưng vệ binh.
Vệ binh nhìn thấy Vương Vũ xông lại, lập tức vung trường mâu.
Tốc độ công kích của vệ binh đại ca cũng không nhanh, hơn nữa còn vô cùng máy móc, chiêu thức đi tới đi lui cũng chỉ có mấy chiêu vung mâu, quét ngang và đâm về phía trước.
Nhưng dù sao thực lực của người ta quá cao cường, khi dốc hết sức sẽ phát huy sức mạnh đến cực hạn... Loại tình huống không có điểm mượn lực này, bất cứ ai bị đâm trúng, đều khó thoát khỏi cái chết.
Mắt thấy Vương Vũ sắp chết đến nơi, Thủy Hạ Khán Ngư còn chưa kịp vui mừng, đột nhiên hai chân Vương Vũ đạp ở giữa không trung, giống như giẫm lên không khí, khiến độ cao đột nhiên cao hơn một đoạn, sau đó bay qua đỉnh đầu vệ binh, rồi nhảy đến sau lưng vệ binh.
Vệ binh tất nhiên quay người vung mạnh trường mâu, Vương Vũ nhìn cũng không nhìn, lộn vòng bay đến dưới chân tường rồi tránh đi công kích của vệ binh.
Lúc này Thủy Hạ Khán Ngư đang ở sau lưng vệ binh, lập tức bị một mâu của vệ binh quét về điểm hồi sinh. Đến chết y cũng không tăng được điểm PK nào cho Vương Vũ.
Sau khi Thủy Hạ Khán Ngư chết, vệ binh xoay người tiếp tục đuổi theo Vương Vũ, một vệ binh khác ở bên trái cổng thành cùng đâm trường mâu sang đây.
Con đường phía trước và cánh trái đều bị ngăn chặn, Vương Vũ bèn quay người định chạy về phía bên phải, nhưng lúc này Niệm Lưu Vân đã ngăn ở bên phải.
"Ngươi chạy không thoát!" Niệm Lưu Vân cười gằn rồi dang hai tay ra, ngăn cản đường lui của Vương Vũ.
Vương Vũ mỉm cười rồi nói: "Thật sao?"
Nói xong, Vương Vũ nhảy lên, nhảy qua đỉnh đầu vệ binh ở đối diện, Niệm Lưu Vân thấy thế bèn chạy đuổi theo, sau đó duỗi tay ra túm lấy mắt cá chân của Vương Vũ.
Vừa rồi, Niệm Lưu Vân bị Vương Vũ túm lấy, bây giờ Niệm Lưu Vân túm được Vương Vũ khiến cho gã có khoái cảm như báo được thù lớn. Nhưng Niệm Lưu Vân chưa cười ra tiếng, cái chân còn lại của Vương Vũ đã mang theo ánh chớp rồi dẫm vào mặt Niệm Lưu Vân, Niệm Lưu Vân bị giẫm chết tại chỗ, biến thành một ánh sáng trắng.
Lúc này, trường mâu của hai tên vệ binh cũng đã đâm đến.
"Ầm!"
Người Vương Vũ vỡ vụn, hóa ra vệ binh đã đâm trúng phân thân của Vương Vũ, còn bản thân Vương Vũ đã giẫm lên vách tường cao mười mấy mét như diều gặp gió. Khi nhảy lên được hơn nửa, Vương Vũ đạp mạnh vào vách tường, nhảy lên rồi bay ra xa, sau đó giẫm mạnh mấy lần liên tục ở trên không trung, nhảy ra khỏi phạm vi thù hận của vệ binh, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
"..."
Bây giờ, không chỉ người chơi của Đồng Tâm Minh, mà ngay cả người chơi ở cửa ra vào thành Thiên Long, cũng choáng váng khi nhìn thấy cảnh này, sau đó trợn mắt hốc mồm không nói nên lời.
Một lúc lâu sau mới có người lẩm bẩm: "Đây, đây là cái tình huống gì vậy, không phải là ta đang nằm mơ đấy chứ..."
Trong ba trăm thành chính của trò chơi Trọng Sinh, người chơi của thành Thiên Long chắc chắn là người hiểu rõ về sự mạnh mẽ của vệ binh nhất... Năm đó, Long Huyết Thần Súng đứng ở cổng thành đồ thành, đánh cho các người chơi của thành Thiên Long không dám ra ngoài, còn các công hội lớn không thấy hình bóng, nhưng cuối cùng Long Huyết Thần Súng cũng không tránh khỏi kết cục bị một dao của vệ binh chém chết.
Cho đến nay, video kia vẫn đang nằm trên trang đầu của diễn đàn thành Thiên Long, từ xưa đến nay đều cho người chơi của thành Thiên Long quan sát miễn phí.
BOSS hung hăng càn quấy như thế mà cũng không chống lại được vệ binh, thế mà bây giờ lại có người chơi tàn sát hai người dưới đòn tấn công kết hợp của hai tên vệ binh, sau đó nghênh ngang rời đi... Mẹ kiếp, thế này là cao thủ như thế nào.
Về phần người chơi của Đồng Tâm Minh, đã không biết nên hình dung tâm tình bây giờ của họ như thế nào. Người chơi của thành Thiên Long không biết nhưng sao bọn họ không biết? Hai người bị Vương Vũ tàn sát kia chính là hai lão đại được tôn kính nhất của công hội bọn họ.
Không nói đến Thủy Hạ Khán Ngư, y không phải là cao thủ siêu cấp nhưng chí ít y cũng có thực lực nằm ở tuyến một, còn loại người hung ác như Niệm Lưu Vân, một người đánh mười người cũng là chuyện thường ngày, nhưng nay lại bị Vương Vũ giết trong nháy mắt.
Nếu để cho người chơi của thành Thiên Long biết Võ sư bị Vương Vũ giẫm chết kia chính là Niệm Lưu Vân ở trong truyền thuyết, có lẽ ở trong lòng bọn họ thì hai từ cao thủ không thể hình dung được Vương Vũ, mà Vương Vũ chính là thần.
Trong lúc nhất thời, năm chữ "Đại Ma Vương Thiết Ngưu" giống như ác mộng, không thể xóa nhòa ở trong lòng đám người Đồng Tâm Minh.
Khi các ngươi chơi ở cổng thành Thiên Long còn đang kính ngưỡng, Vương Vũ đã chạy ra rất xa.
Xác nhận vệ binh không đuổi theo nữa, Vương Vũ bèn kéo ra kênh công hội, rồi nói: "Điểm PK của ta đã đến 9 điểm, không thể giết người nữa... Hơn nữa, điểm vinh dự và danh vọng của ta ở thành Thiên Long đều rất thấp, một khi bị giết đoán chừng sẽ rớt cấp."
"Không cần giết bọn họ nữa, chúng ta sắp xong rồi, ngươi đi canh ở chỗ con đường gần điểm hồi sinh kia đi, chặn bọn họ lại." Vô Kỵ trả lời.
Vương Vũ nói: "Ta không vào thành được!"
"Không phải ngươi biết khinh công hay sao? Nhảy qua tường thành mà đi..."
"Nhưng trên tường thành có Cung thủ của hệ thống..." Vương Vũ nói.
Thường nói "Từ xưa Cung thủ rất trâu bò", Cung thủ của hệ thống càng khủng bố hơn vệ binh của hệ thống, cho dù Vương Vũ biết bay chắc có lẽ cũng bị bắn rơi.
"..." Lúc này, Xuân Tường đột nhiên nhắn một chuỗi tọa độ.
"Có ý gì?"
"Vị trí của tọa độ này chính là nơi mà phạm vi thù hận của Cung thủ và vệ binh đều không tác động đến." Xuân Tường nói.
"Thật hay giả thế, ngươi không lừa ta chứ." Vương Vũ nửa tin nửa ngờ.
"Ta lừa ngươi làm gì, cái này gọi điểm mù của phòng ngự biết chưa, nó là nơi người chơi cần bảo vệ khi chiến tranh, trước mắt cũng chỉ có mình ngươi là có thể nhảy qua được nơi này." Xuân Tường giải thích.
Vương Vũ mở bản đồ ra, rồi đánh dấu tọa độ, lại thấy nó cách mình cũng không xa, khi Vương Vũ đi đến nơi, mới biết vì sao Xuân Tường nói chỉ có hắn mới có thể nhảy qua.
Cái gọi là điểm mù của chiến tranh, kỳ thật chính là bốn góc của một trong những tháp tên ở thành Thiên Long. Tháp tên đương nhiên là càng cao càng trống trải, cho nên tháp tên này cao hơn tường thành mười mấy mét.
Hai bên tháp tên có vệ binh và Cung thủ đang đứng, nhìn từ khoảng cách này, tháp tên quả thật nằm ngoài tầm bắn của Cung thủ.
Độ cao hơn ba mươi mét, trước khi người chơi học được thuật Phi Hành, trên cơ bản chính là lên trời, nhưng mà đối với Vương Vũ mà nói, trước khi chưa học được Khinh Công Vương Vũ đã không sợ độ cao này, huống hồ là bây giờ.
Sau khi nhảy vọt lên, tiếp theo giẫm lên vách tường rồi chạy vài mét liên tục, cuối cùng Vương Vũ cũng đã nhảy vào trong thành một cách thoải mái.
Vệ binh ở trong thành không dày đặc như ở trên tường thành, Vương Vũ giẫm lên nóc phòng, một đường lặp đi lặp lại rồi chạy đến nơi cần đến.
Lúc này, Thủy Hạ Khán Ngư và Niệm Lưu Vân đã hồi sinh ở điểm hồi sinh.
Bây giờ, nghe người chơi khác ở trong công hội nói Vương Vũ thuận tay giết Niệm Lưu Vân khi đang bị vệ binh vây công rồi lại chạy trốn, khiến khuôn mặt của Thủy Hạ Khán Ngư xám như tro.
Cho dù Thủy Hạ Khán Ngư biết Vương Vũ mạnh mẽ giống như Niệm Lưu Vân, hơn nữa còn cực kỳ khó đối phó và biết xây dựng kế hoạch. Nhưng Thủy Hạ Khán Ngư chưa bao giờ nghĩ thực lực của Vương Vũ lại mạnh đến thế này, hoàn toàn vượt ra khỏi nhận biết về thực lực của Thủy Hạ Khán Ngư.
Nếu như ông trời lại cho Thủy Hạ Khán Ngư một cơ hội, Thủy Hạ Khán Ngư tuyệt đối sẽ không lựa chọn loại thời gian và địa điểm sai lầm đó, tránh khỏi việc chọc trúng một kẻ thù như bug như vậy.
"Thế nào rồi lão Vân, còn có lòng tin đánh lần nữa hay không?" Thủy Hạ Khán Ngư hỏi Niệm Lưu Vân.
Niệm Lưu Vân cũng im lặng như tờ, rồi nói: "Hắn quá mạnh, đám người này của chúng ta cộng lại đoán chừng cũng không phải là đối thủ của hắn."
"Đúng vậy! Hắn quá mạnh..." Thủy Hạ Khán Ngư nói lại câu nói của Niệm Lưu Vân, sau đó sắc mặt của y đột nhiên biến thành âm trầm.