Trang 285# 1
Chương 570: Cá chết lưới rách
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Đúng vậy! Hắn quá mạnh..."
Thủy Hạ Khán Ngư nghĩ đi nghĩ lại câu nói của Niệm Lưu Vân, trong lòng không thể không căng thẳng...
Vừa rồi, từ lần đầu tiên bị Vương Vũ đánh chết, Thủy Hạ Khán Ngư đã cảm thấy có chút không đúng, bây giờ lại nghe thấy câu nói này của Niệm Lưu Vân, Thủy Hạ Khán Ngư giống như bắt được một tia sáng ở trong mớ hỗn độn.
"Ngươi nói xem, có phải tất cả chúng ta cộng lại đều đánh không lại hắn đúng không?" Thủy Hạ Khán Ngư hỏi Niệm Lưu Vân.
Niệm Lưu Vân trả lời rất chi tiết: "Nếu đổi lại trước kia, cho dù ta đánh không lại hắn, nhưng chạy trốn thì không thành vấn đề. Nếu nhìn lại tình hình vừa rồi, hắn đã mạnh hơn trước kia rất nhiều. Một khi ta đối mặt với hắn, chắc chắn ta không sống qua mười hiệp, về phần các ngươi hả..."
"..." Thủy Hạ Khán Ngư không nói gì nữa, dù Niệm Lưu Vân không nói, Thủy Hạ Khán Ngư cũng tự hiểu ở trong lòng, người bình thường căn bản không thể nhúng tay vào cuộc chiến giữa Niệm Lưu Vân và Vương Vũ.
Niệm Lưu Vân chỉ có thể ngăn được mười hiệp, người chơi bình thường nhiều nhất chỉ là pháo hôi... Thậm chí ngay cả một hiệp cũng không đỡ nổi.
"Thế ngươi nói xem, khi hắn ở vườn Ảo Thuật, vì sao không giết chúng ta?" Thủy Hạ Khán Ngư nghĩ một lát rồi nói.
Niệm Lưu Vân nghĩ một lát, rồi hỏi: "Chẳng lẽ hắn sợ điểm PK quá cao, sẽ bị vệ binh truy sát.
"Không phải thế, vườn Ảo Thuật cách thành chính không xa, nên không nằm trong phạm vi vệ binh chủ động truy sát... Ta cảm thấy hắn đang cố ý chế tạo dấu hiệu giả tạo là hắn không quan tâm gì đến BOSS." Thủy Hạ Khán Ngư nói.
"Ra vẻ không quan tâm đên BOSS hả?" Đầu của Niệm Lưu Vân hơi quá tải.
Sau đó, Thủy Hạ Khán Ngư lại nói tiếp: "BOSS Hoa Yêu cũng không mạnh, bọn họ có thể dùng thực lực để cướp, rõ ràng có thể cướp BOSS đơn giản như vậy, tại sao phải dẫn các ngươi chạy tung lung thế kia, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ lạ hay sao?"
"Đúng là hơi kỳ quái thật." Niệm Lưu Vân gật đầu rồi nói: "Chẳng lẽ là hắn đang kéo dài thời gian hay sao?"
"Đúng vậy! Hắn nhất định đang kéo dài thời gian." Thủy Hạ Khán Ngư nói.
Niệm Lưu Vân nói: "Một con BOSS nhỏ mà thôi, kéo dài thời gian đâu có ý nghĩa gì."
Cấp bậc của Hoa Yêu cũng không cao, dựa vào bản lĩnh của Vương Vũ, một mình giết nó cũng không mất nhiều thời gian, huống hồ hắn còn có người giúp, có thời gian chạy khắp nơi như thế, có lẽ Hoa Yêu đã bị giết mấy lần rồi.
"Đúng vậy, thế nên ta mới cảm thấy vô cùng kỳ quái... Chẳng lẽ là?" Nói đến đây, Thủy Hạ Khán Ngư bèn nói với giọng kinh hoảng: "Không được rồi! Chẳng lẽ bọn họ cũng muốn bắt Hoa Yêu hay sao?"
"Bắt Hoa Yêu?" Niệm Lưu Vân nghe xong cũng phản ứng lại, tiêu diệt Hoa Yêu không khó, nhưng bắt Hoa Yêu lại không dễ chút nào. Nên biết rằng người chơi của Đồng Tâm Minh cày gần một tiếng, khó khăn lắm mới cày độ thân mật của Hoa Yêu lên đến 60%. Hiển nhiên, người của Toàn Chân Giáo muốn bắt Hoa Yêu cũng sẽ phải tiêu tốn vô số thời gian.
"Các ngươi đi ra bằng cửa Nam tránh khỏi tên ôn thần đó, còn chúng ta thì vòng qua cửa Tây." Nghĩ đến đây, Thủy Hạ Khán Ngư hét lên ở trong kênh chat.
BOSS Hoa Yêu này là do Thủy Hạ Khán Ngư bỏ ra một nghìn vàng để mua, một nghìn vàng cũng không phải là một con số nhỏ, dù Thủy Hạ Khán Ngư là người làm hội trưởng cũng cảm thấy đau lòng.
Nếu như Hoa Yêu bị đám người Toàn Chân Giáo bắt đi, một nghìn vàng đó sẽ đổ xuống sông xuống biển hết. Sau đó, lấy tính cách của đám gia súc Toàn Chân Giáo kia mà còn không lan truyền cho người khác biết tin này hay sao? Đến lúc đó, Thủy Hạ Khán Ngư muốn bắt Hoa Yêu cũng không có cơ hội.
"Ồ? Đi đường vòng?" Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Thủy Hạ Khán Ngư, tất cả mọi người đều mờ mịt: "Có đủ thời gian hay không?"
"Đủ! Bây giờ bọn họ cũng đang bắt BOSS." Thủy Hạ Khán Ngư trả lời.
Ở phương diện cân bằng, trò chơi Trọng Sinh này làm rất tốt, BOSS không thể tùy tiện bị người chơi bắt đi, nhìn từ tình hình vừa rồi, cho dù mặc vào bộ đồ Bách Hoa, sau đó dùng thuật Thánh Dụ tẩy não, không mất hơn một tiếng, thì chưa chắc đã bắt được Hoa Yêu.
Bây giờ, thời gian chỉ mới trôi qua mười mấy phút mà thôi, đi đường vòng đến vườn Ảo Thuật, tuyệt đối dư giả thời gian.
Tiểu Hà có thuật Thánh Dụ trong tay, cho dù BOSS bị đám người Đồng Tâm Minh bắt được, cũng có thể cướp lại, kết quả xấu nhất đi nữa thì hai bên giằng co, ai cũng không bắt được BOSS Hoa Yêu.
Sau khi ra lệnh cho đám thủ hạ xong, hai người Thủy Hạ Khán Ngư và Niệm Lưu Vân bèn chạy như điên đến cửa Tây, nhưng khi hai người vừa chạy ra khỏi điểm hồi sinh, đột nhiên nghe thấy tiếng hô: "Các ngươi lại đi đâu thế."
"Mẹ kiếp!"
Thủy Hạ Khán Ngư nghe thấy giọng nói này, giống như bị sét đánh lập tức đứng im tại chỗ.
Chỉ trông thấy Vương Vũ lò đầu ra ở trên nóc nhà, vừa cười vừa nói: "Ta chờ các ngươi ở đây lâu lắm rồi."
Thủy Hạ Khán Ngư vội vàng nhắn tin cho Niệm Lưu Vân: "Đi mang vệ binh đến..." Đồng thời, Thủy Hạ Khán Ngư còn hỏi Vương Vũ: "Ngươi vào thành bằng cách nào thế?"
Vệ binh canh giữ trùng điệp ở cổng thành và trên tường thành cũng có Cung thủ hệ thống. Nếu như Vương Vũ có thể âm thầm đi vào thành, Thủy Hạ Khán Ngư sẽ không chơi trò chơi này nữa.
"Đi vào thôi!" Vương Vũ trả lời.
"..." Thủy Hạ Khán Ngư bó tay rồi, sau đó y nói: "Thương lượng một chút nhé, ngươi có thể bỏ qua cho chúng ta hay không? Nếu như ngươi bỏ qua cho chúng ta thì ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi."
"Ha ha!" Vương Vũ cười gằn một tiếng, rồi nói: "Nếu như ta nói ta muốn mạng của ngươi thì sao?"
Loại người cặn bã đến cùng cực như Thủy Hạ Khán Ngư, Vương Vũ vốn chán ghét từ lâu, nhưng khuôn mặt của y bây giờ càng khiến Vương Vũ cảm thấy buồn nôn, bây giờ Vương Vũ chỉ có hứng thú với chuyện làm thịt y.
Thủy Hạ Khán Ngư quay đầu lại, nhìn thấy Niệm Lưu Vân đã mang vệ binh đến, y bèn cười dữ tợn, rồi nói: "Đã như vậy thì ngươi chết trước đi." Nói xong, Thủy Hạ Khán Ngư co cẳng lên chạy về phía vệ binh.
Mỗi một điểm hồi sinh đều có bốn tên vệ binh trông coi, Niệm Lưu Vân đã dẫn bốn tên vệ binh ở trong võ quán đến phạm vi thù hận với Vương Vũ, sau đó giống như rút dây động rừng, toàn bộ vệ binh ở bảy điểm hồi sinh khác đều vọt ra, rồi lao về phía Vương Vũ.
Điểm hồi sinh ở ngay vị trí trung tâm của đường cái, cũng là căn cứ của ngươi chơi, vốn vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, gần ba mươi tên vệ binh đồng thời hành động, tất cả người chơi bình thường chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy. Ở trên đường, đã có không ít người chơi đã dừng chân lại xem, trong lúc nhất thời khiến cho cả con đường toàn tiếng kêu loạn.
Công kích của đám vệ binh khá đơn giản và thô bạo, công kích phạm vi lớn, bất chấp hậu quả. Nhiều vệ binh lao về phía trước như vậy, khiến người chơi ở trên đường cái chết thì chết bay thì bay, tình cảnh trở nên hỗn loạn không chịu nổi.
Điều Thủy Hạ Khán Ngư muốn chính là kết quả này, thừa dịp trên đường hỗn loạn, hai người Thủy Hạ Khán Ngư và Niệm Lưu Vân xuyên qua đám người, quẹo vào một hẻm nhỏ.
Hai người vừa chạy được mấy bước, một bóng đen đột nhiên từ trên trời giáng xuống, một chân dẫm lên đầu Niệm Lưu Vân, lập tức dẫm gã thành ánh sáng trắng.
"Ngươi! Ngươi..." Sau khi Niệm Lưu Vân chết đi, biến thành ánh sáng trắng, Thủy Hạ Khán Ngư mới thấy rõ bóng người từ trên trời hạ xuống chính là Vương Vũ, sợ đến mức tê liệt rồi ngã xuống đất.
"Muốn chạy khỏi lòng bàn tay của ta hay sao, ngươi đánh giá mình quá cao rồi đấy." Vương Vũ cản ở trước mặt Thủy Hạ Khán Ngư rồi nói với giọng thản nhiên.
Nhiều vệ binh như vậy mà cũng không ngăn cản được ngươi hay sao?" Thủy Hạ Khán Ngư nói với vẻ hoảng sợ.
"Vệ binh ấy hả..." Vương Vũ mỉm cười một chút rồi nhìn về phía đám vệ binh đang chui vào trong ngõ hẻm, sau đó hắn nói: "Ta có rất nhiều cách đối phó với bọn chúng, ví dụ như..."
Nói xong, Vương Vũ kéo một cái, đột nhiên trên mặt xuất hiện một miếng vải che mặt, ngay sau đó đám vệ binh ở hai bên ngõ hẻm giống như mất đi mục tiêu, quay người rời khỏi ngõ hẻm.
"Cái này..."
Nhìn thấy cảnh này, Thủy Hạ Khán Ngư lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi và bất đắc dĩ như vậy. Sau đó, Thủy Hạ Khán Ngư cắn răng, kéo khung Bạn Bè ra một cách rất dứt khoát, rồi gửi đi một tin nhắn.