Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 569 - Chương 571: Độc Cô Cửu Thương Chết Cũng Không Giữ Lời

Trang 285# 2

 

 

 

Chương 571: Độc Cô Cửu Thương chết cũng không giữ lời
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Hoa Yêu bị cướp rồi, việc này các ngươi có phải nên có một lời giải thích không."

Người nhận tin: Độc Cô Cửu Thương.

Không phải cùng đường hết cách thì Thủy Hạ Khán Ngư thật sự không muốn tìm Độc Cô Cửu Thương giúp đỡ. Dù sao chuyện trộm BOSS của người ta Thủy Hạ Khán Ngư cũng có phần, nếu thật sự truy cứu tận gốc thì không ai thoát tội được.

Nhưng Toàn Chân Giáo vốn có thù hận to lớn với Thủy Hạ Khán Ngư, hiện tại lại bị Vương Vũ chặn đường bắt nạt, chuyện phát triển tới tình trạng hiện giờ, Thủy Hạ Khán Ngư liều đánh cược một phen bày ra tính cách lưu manh. Ngươi con mẹ nó không cho ta qua, hôm nay ông đây khiến cho ngươi phải cầu xin ông rời đi.

Chuyện Vương Vũ chặn đường giết Thủy Hạ Khán Ngư gây ra động tĩnh không nhỏ, khiến toàn thành trở nên ồn ào huyên náo, kỳ thật Độc Cô Cửu Thương đã sớm nghe được tin tức.

Gần đây Thiên Hạ Mạt Thế quả thật nợ Toàn Chân Giáo một con BOSS, thứ hai Độc Cô Cửu Thương là một số ít người hiểu rõ tính cách Vương Vũ, cho nên không muốn trêu chọc tới hắn.

Huống chi Độc Cô Cửu Thương có thể ác đấu với Toàn Chân Giáo nhiều năm, đương nhiên cách làm người cũng vô cùng bỉ ổi. Gã đã bán BOSS cho Đồng Tâm Minh rồi, Đồng Tâm Minh không giết được, Độc Cô Cửu Thương đương nhiên tiết kiệm được một con BOSS.

Đến lúc đó dù có truy hỏi tới, Độc Cô Cửu Thương cũng có thể lấy lý do Đồng Tâm Minh không cầu cứu, nên bản thân không biết chuyện xảy ra. Vừa có thể trả lại BOSS cho Toàn Chân Giáo, Toàn Chân Giáo giết BOSS, Đồng Tâm Minh trả tiền... Dù thế nào thì Thiên Hạ Mạt Thế cũng không chịu thiệt.

Nhưng nếu Đồng Tâm Minh thật sự cầu cứu Độc Cô Cửu Thương, vậy thì gã cũng không thể từ chối.

Thiên Hạ Mạt Thế là người bán, thành Thiên Long lại là sân nhà của Thiên Hạ Mạt Thế, khách hàng của mình bị người khác bắt nạt mà cũng không quan tâm, thì rất ảnh hưởng tới thanh danh của Thiên Hạ Mạt Thế... Đương nhiên, Thiên Hạ Mạt Thế vốn cũng chả có tiếng tăm tốt lành gì.

"Sao lại như vậy? Bãi của Thiên Hạ Mạt Thế chúng ta mà cũng có người dám cướp sao?" Sau khi Độc Cô Cửu Thương nhận được tin nhắn của Thủy Hạ Khán Ngư, thì nhanh chóng trả lời lại, ra vẻ mình không biết gì về chuyện này.

"Ta không biết, nhưng chúng ta đã trả tiền cho các ngươi, các ngươi không thể khoanh tay đứng nhìn." Thủy Hạ Khán Ngư là tên lão làng, đương nhiên nhận ra câu trả lời cho có lệ của Độc Cô Cửu Thương.

"Quản chứ, đương nhiên phải quản rồi. Bây giờ ngươi cần giúp gì, giúp các ngươi dọn bãi sao?" Độc Cô Cửu Thương hỏi.

"Ừ, đầu tiên người của các ngươi phải nhanh chóng qua đó đi, phải bảo đảm BOSS không chết trước đã." Thủy Hạ Khán Ngư trả lời. Hắn ta biết người Toàn Chân Giáo chắc chắn không giết BOSS, nói như vậy chủ yếu là để cho người Thiên Hạ Mạt Thế qua đó canh dùm BOSS mà thôi.

Cho dù người của Toàn Chân Giáo có mạnh mẽ hơn nữa, khi đối mặt với công hội lớn của thành Thiên Long, muốn trộm BOSS một cách trắng trợn cũng không được.

"Được được, ta lập tức sắp xếp." Nhận tiền của người ta thì phải tiêu tai giúp người ta, Độc Cô Cửu Thương không còn cách nào khác, chỉ đành phải đồng ý với Thủy Hạ Khán Ngư.

Nhưng trong lúc Thủy Hạ Khán Ngư và Độc Cô Cửu Thương nhắn tin qua lại, người của Toàn Chân Giáo đã sắp vây bắt Hoa Yêu xong.

"Nhanh nhanh, mang bộ trang phục Bách Hoa ra cho Hoa Yêu mặc lên đi."

Minh Đô vừa mê hoặc Hoa Yêu thành thú cưng chiến đấu của mình, Vô Kỵ lập tức vội vàng ra lệnh.

Thú cưng chiến đấu triệu hồi không phải loại hình người thì có thể mặc trang bị, Minh Đô nghe vậy thì luống cuống tay chân cởi bộ trang phục Bách Hoa trên người xuống, mặc lên cho Hoa Yêu.

Bộ dạng Hoa Yêu vốn đã vô cùng xinh đẹp, lúc này mặc thêm bộ trang phục Bách Hoa, thì lại càng đẹp không lời nào tả hết... Đám người Toàn Chân Giáo nhìn tới tâm thần sảng khoái.

"Chậc chậc, khanh vốn là mỹ nhân, vì sao lại là một quái..." Minh Đô mang vẻ mặt tiếc hận, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hoa Yêu. Ký Ngạo và Xuân Tường hâm mộ tới mức con ngươi muốn bay ra ngoài.

"Đáng tiếc, lão phu có nhiều thú cưng chiến đấu như vậy, lại không có một ai được như thế này... Hậu sinh khả úy mà." Xuân Tường thở dài. Trong đám thú cưng của Xuân Tường quả thật có một phái nữ, nhưng con mẹ nó lại là bán thú nhân. Xuân Tường tự nhận bản thân không phải Hứa Tiên, không làm được chuyện rồ dại như vậy.

Ký Ngạo khóc nói: "Đánh cược đi, ta ngay cả thú cưng có nửa người trên là người cũng không có."

"Được rồi, đừng lảm nhảm nữa, đi nhanh lên... Thủy Hạ Khán Ngư mà bị đánh tới nóng nảy thì sẽ chó cùng rứt giậu đấy." Vô Kỵ hối thúc ba người.

Nói xong, đoàn người lập tức đi ra ngoài vườn Ảo Thuật.

Lúc đi đến cửa vườn Ảo Thuật, thì vừa hay nhìn thấy đám người Anh Quang đang đi tới từ cửa vườn Ảo Thuật.

Thật ra Anh Quang có từng gặp mặt đám người Toàn Chân Giáo một lần, Vô Kỵ sợ bị nhận ra nên gửi một tin nhắn cho Linh Lung Mộng, để Linh Lung Mộng tiến lên chặn đường.

"Đánh xong BOSS rồi sao?" Anh Quang tò mò hỏi.

"Đánh xong, đánh xong rồi." Linh Lung Mộng trả lời.

Anh Quang lại hỏi thăm: "Rơi ra cái gì thế?" Ý của Anh Quang là chỉ Mũ của Hoa Yêu. BOSS này Thiên Hạ Mạt Thế canh giữ lâu như vậy rồi, mà một cái Mũ của Hoa Yêu cũng không đánh rơi ra được. Nghe nói Đồng Tâm Minh tốn một ngàn vàng mua BOSS, Anh Quang cho rằng Đồng Tâm Minh có biện pháp gì đặc biệt.

"Rơi cái gì chứ, một đống rác... làm tốn nhiều tiền như vậy." Linh Lung Mộng mang vẻ mặt buồn bực nói.

"Ồ." Nghe thấy mọi người không đánh ra được thứ gì tốt, biểu cảm trên mặt Anh Quang trở nên vô cùng vui vẻ, vung tay nói: "Đi thôi, đi thôi, thay ta gửi lời chào tới Lưu Vân lão đại."

"Được." Đám người Toàn Chân Giáo nghe vậy thì cúi đầu đi ra khỏi vườn Ảo Thuật.

"Ồ, hình như ta từng gặp những người này ở đâu đó rồi..." Nhìn bóng lưng đám người Vô Kỵ rời đi, Anh Quang sờ sờ cái đầu bóng loáng của mình, cũng không hề phát hiện trong đội ngũ này nhiều thêm một người.

Bình thường người chơi ghi nhớ mọi người là dựa vào đặc điểm, ví dụ như trong chín người Toàn Chân Giáo thì có ba cô gái, đây là đặc điểm. Minh Đô đổi đồ nữ cho Hoa Yêu, tuy đội ngũ chín người biến thành mười người, nhưng số lượng cô gái lại không thay đổi.

Anh Quang thì không biết BOSS có thể bắt, cho nên trong tình huống này hoàn toàn không tính toán vấn đề số lượng người trong đội ngũ nhiều hay ít.

Toàn Chân Giáo vừa mới đi chưa đầy 2 phút, Anh Quang lập tức nhận được tin của Độc Cô Cửu Thương: "BOSS bên phía vườn Ảo Thuật kia có người đang giết không vậy?"

"Ừ, Đồng Tâm Minh, đã đi rồi..." Anh Quang trả lời.

"Đồng Tâm Minh? Ngươi không nhìn lầm chứ?" Độc Cô Cửu Thương hơi sững sờ, không phải bọn đó nói BOSS bị cướp sao?

Anh Quang nói: "Đúng vậy mà, ta vẫn đang ở vườn Ảo Thuật, người Đồng Tâm Minh cũng còn ở đây."

"Ừ, ta biết rồi." Độc Cô Cửu Thương mỉm cười, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Đồng Tâm Minh ở bên này khóc lóc kể lể bị người dùng chiêu điệu hổ ly sơn đoạt BOSS. Bên phía Anh Quang lại nói Đồng Tâm Minh vẫn chưa từng rời đi, trong thành lại ồn ào huyên náo vụ chặn đường giết người.... Kết hợp ba chuyện lại, Độc Cô Cửu Thương cũng đoán được đại khái rồi.

Treo đầu dê bán thịt chó, quả thật là quỷ kế mà đám người Toàn Chân Giáo kia thường dùng.

Nghĩ tới đây, Độc Cô Cửu Thương lên tiếng dặn: "Ta đã biết, về sau nếu có người nào hỏi, thì ngươi cứ kiên trì nói là ngươi thấy người Đồng Tâm Minh vẫn luôn ở đó nhé."

"Vốn vẫn luôn ở đây mà..." Anh Quang có chút nghi ngờ.

Độc Cô Cửu Thương lại mở khung Bạn Tốt ra: "Khán Ngư lão đại, ngươi làm vậy không để đức cho con cháu đâu. Rõ ràng là người của ngươi đã giết chết BOSS rồi, còn nói với ta là bị người khác cướp BOSS. Chẳng lẽ là muốn lừa ta sao?"

"Giết chết rồi?" Thủy Hạ Khán Ngư hoảng sợ hỏi lại.

"Đàn em của ta tận mắt nhìn thấy, người của các ngươi vốn chưa từng rời đi mà." Độc Cô Cửu Thương tỏ rõ ý chết cũng không nhận.

"Ai nha, Độc Cô lão đại, nhanh tới bến cảng đi, nếu không BOSS của các ngươi cũng sẽ không còn đâu!" Thủy Hạ Khán Ngư lo lắng nói.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment