Trang 287# 1
Chương 574: Dẫn theo một đoàn vệ binh tàn sát hàng loạt dân trong thành
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Mang thì mang, chúng ta nhiều người như vậy thì sợ cái lông ấy. Bắn cho ta!"
Thiên Hạ Mạt Thế chiếm ưu thế tuyệt đối trên phương diện số lượng, giờ phút này vị trí của Vương Vũ lại là nơi tốt nhất để phát ra công kích tầm xa, nếu không công kích chờ tới khi bị gần người, thì tuyệt đối không phải là cách làm sáng suốt.
Nhận được mệnh lệnh, Pháp sư và Cung thủ của Thiên Hạ Mạt Thế không nói hai lời, lập tức phát động công kích với Vương Vũ.
Ma pháp và mũi tên bay đầy trời, trong nháy mắt bao phủ lấy Vương Vũ và đoàn vệ binh phía sau.
Cho dù Vương Vũ mạnh cỡ nào, khi đối mặt với công kích quy mô lớn như thế, thì cũng chỉ có thể bảo vệ được những điểm yếu hại mà thôi... Mũi tên rơi xuống như mưa, kéo dài gần một hiệp, Niệm Khí Tráo của Vương Vũ đã bị kích hoạt ra.
"Khiếp!"
Vương Vũ âm thầm kinh hãi. Lúc trước khi hắn đối mặt với công kích của Cung thủ, thì đều dùng tay không bắt tên, nhưng một làn sóng Tề Xạ này của Thiên Hạ Mạt Thế đã làm cho Vương Vũ lần đầu tiên cảm nhận được sự mạnh mẽ của sức mạnh tập thể...
Thời gian vô địch 2.5 giây trôi qua rất nhanh, bên Thiên Hạ Mạt Thế đã chuẩn bị xong đợt công kích thứ hai, Vương Vũ lập tức trốn sang bên cạnh, khi hắn chuẩn bị muốn lấy "Hồng Lĩnh Cân" ra để cứng đối cứng, thì đúng lúc này trên người đám vệ binh phía sau Vương Vũ đồng loạt lóe lên ánh sáng đỏ, nhanh chóng tăng tốc vọt về phía người chơi Thiên Hạ Mạt Thế.
"Đây là, vệ, vệ binh hệ thống?"
Lúc này, người Thiên Hạ Mạt Thế cũng đã thấy rõ đám đi sau Vương Vũ là ai, toàn đoàn đều ngớ cả người.
"Đậu xanh, còn là vệ binh cuồng bạo..."
"Làm sao lại có thể có nhiều như vậy?"
Trong lúc người chơi Thiên Hạ Mạt Thế bận ngây người, đám vệ binh kia đã sắp lao tới chỗ họ, chỉ còn cách mấy thước.
"Chiến sĩ khiên thuẫn dàn trận!" Người dẫn đội thấy vệ binh xung phong liều chết lao tới, vội vàng chỉ huy đám Chiến sĩ khiên thuẫn dưới trướng kết thành Thuẫn Trận.
Thuẫn Trận là kỹ năng cấp 30 của nghề nghiệp tank, là kỹ năng phối hợp với những tank khác mở rộng tuyến phòng ngự, mỗi khi gia tăng thêm một người, thì lực phòng ngự và giá trị đỡ đòn của Thuẫn Trận lập tức tức thêm 10%, nhưng chỉ có thể kết tối đa năm mươi người.
Trong hai ngàn người của Thiên Hạ Mạt Thế có khoảng 300 người nghề nghiệp tank, sáu cái Thuẫn Trận dựng thẳng lên, từng luồng sáng vàng chiếu xuống, bảo vệ mọi người bên trong quầng sáng.
Nhưng mà Thuẫn Trận có hiệu quả tới đâu, khi đối mặt với vệ binh hệ thống thì cũng chỉ là kiến hôi... Huống chi đám lang sói này lại bị người của Thiên Hạ Mạt Thế đánh ra trạng thái cuồng bạo.
Hai bên lao vào đánh nhau, hiệp đầu tiên đám vệ binh xé tan toàn bộ Thuẫn Trận của Thiên Hạ Mạt Thế, hiệp thứ hai Thiên Hạ Mạt Thế thương vong quá nửa, hiệp thứ ba hai ngàn người bị tàn sát gần như không còn ai.
Vương Vũ đứng trên nóc nhà trợn mắt há miệng nhìn tình cảnh này. Thực lực đám vệ binh kia thật sự là mạnh mẽ vượt xa sức tượng tượng của hắn.
"Không tồi đâu, tiếp theo chạy tới bến cảng đi." Vô Kỵ nhìn thấy người chơi thủ ở cửa nam đã không còn mấy thì gửi một tin cho Vương Vũ.
"Đã biết."
Không cần Vô Kỵ nói, Vương Vũ cũng biết tiếp theo phải làm gì. Dù sao sau khi giết hết người chơi bên Thiên Hạ Mạt Thế, thì đám vệ binh sẽ lập tức đuổi theo Vương Vũ tiếp.
Trong trạng thái cuồng bạo, tốc độ vệ binh tăng lên cực kỳ nhiều, Vương Vũ phải mở ra trạng thái khinh công mới có thể kéo vững đám này.
Nói đi nói lại thì thành Thiên Long này cũng thật lắm tai nạn, lúc trò chơi mới mở cửa đã bị BOSS tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, hện tại thì lại có vệ binh chém giết trên đường lớn. Người chơi trong thành Thiên Long bị cảnh tượng quỷ dị như vậy làm cho sợ hãi, hoặc trốn vào cửa hàng, hoặc trốn vào văn phòng, rồi gửi tin tức cho bạn bè: "Vệ binh đang tàn sát hàng loạt dân trong thành... Đừng có trở về."
Vương Vũ mang theo vệ binh đi rồi, đám người Vô Kỵ nhanh nhẹn đi vào thành. Lúc này đội ngũ hai ngàn người của Thiên Hạ Mạt Thế bị vệ binh giết chỉ còn sót lại không đến năm mươi người. Chỉ có năm mươi người, đương nhiên không thể ngăn cản đám cao thủ Toàn Chân Giáo rồi. Sau khi xử lý xong đám tàn dư của Thiên Hạ Mạt Thế, Vô Kỵ đi theo ngã tư đường đã được vệ binh dọn dẹp sạch sẽ, một đường thông suốt đi về phía cảng.
"Độc Cô lão đại, người Toàn Chân Giáo vào thành!" Tên dẫn đội canh cửa nam báo cáo lên kênh công hội.
"Vào thành?" Độc Cô hoảng sợ: "Các ngươi có nhiều người như vậy mà cũng không ngăn được bọn họ sao?"
"Ngăn cái lông ấy mà ngăn. Tên Võ sư kia của bọn họ dẫn theo một tốp vệ binh tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành... Mấy người chúng ta vừa đối mặt đã bị vệ binh giết." Tên dẫn đầu buồn bực trả lời.
"Đệt mợ! Mang vệ binh đi tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành?" Độc Cô cảm thấy lạnh lẽo từ đáy lòng lan tràn khắp toàn thân. Con mẹ nó, ngay cả vệ binh hệ thống cũng nghe lời hắn, chẳng lẽ hắn là GM?
"Hiện tại Võ sư kia đi đâu rồi?" Độc Cô hỏi.
"Đi bến cảng..." Tên dẫn đầu trả lời.
"..." Mồ hôi lập tức thấm ướt gáy Độc Cô, gã tức thì quát lên trong kênh công hội: "Các anh em đang canh ở cảng nhanh chóng rời đi, cố gắng tìm một nơi kín đáo ẩn nấp."
Một tiểu đoàn vệ binh đó, ôi má ơi một tên vệ binh thôi đã có thể đối chiến với một biển người rồi. Mấy trăm tên vệ binh không phải là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật sao? Người Thiên Hạ Mạt Thế đợi ở nơi đó là đang dâng tặng đầu miễn phí đó.
Những người chơi đang canh tại cảng đã sớm nghe ngóng được tin tức từ trong kênh công hội, nhưng lão đại chưa ra lệnh, nên không tên nào dám rút lui. Lúc này Độc Cô đã hạ lệnh rõ ràng, mọi người đều nhanh chóng phi thân rời khỏi cảng.
Thủy Hạ Khán Ngư và Niệm Lưu Vân đã không bị Vương Vũ chặn giết, nên đi đường tắt tới cảng. Sau khi đi vào cảng, Thủy Hạ Khán Ngư nhìn thấy người chơi Thiên Hạ Mạt Thế đang rút lui, lập tức cảm thấy mất hứng, gửi ngay một tin nhắn cho Độc Cô: "Độc Cô lão đại, ngươi có ý gì? Ta lại không đưa thiếu một đồng một cắc nào cho ngươi!"
Độc Cô trả lời: "Khán Ngư lão đại, việc này chỉ sợ chúng ta không giúp ngươi được đâu. Ngươi yên tâm, tiền của ngươi ta sẽ trả lại một nửa."
Độc Cô cũng không phải là người chịu thiệt, bên gã chết nhiều người như vậy thì cũng phải thịt Thủy Hạ Khán Ngư một chút.
"Ngươi!" Thủy Hạ Khán Ngư chán nản, nhân phẩm của tên Độc Cô này thật sự là vô sỉ. Chuyện đã đồng ý rồi, giữa đường đổi ý không nói, càng đáng giận hơn là còn muốn nuốt nửa số tiền công. Hành động như vậy quả thực khốn nạn.
Thủy Hạ Khán Ngư thật sự muốn chửi Độc Cô, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, chỉ đành phải thở dài một hơi hỏi: "Có thể cho ta biết vì sao không?"
"Mẹ nó, tên Võ sư kia của Toàn Chân Giáo đang mang theo mấy trăm vệ binh tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành kìa. Chúng ta có nhiều người hơn nữa cũng không đủ để lấp chỗ trống đâu." Độc Cô kêu lên.
"Vệ binh tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành?" Thủy Hạ Khán Ngư nghe thấy Độc Cô nói vậy, lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt không kiềm chế được mà nheo lại.
"Độc Cô lão đại, thế này nhé, 2000 vàng ngài cứ giữ lấy trước đã. Ngươi có thể cho ta mượn một người hay không?" Thủy Hạ Khán Ngư hỏi.
"Mượn người? Người nào?" Độc Cô sững sờ hỏi.
2000 vàng chính là tiền chia đều cho 2000 người, lần này Thủy Hạ Khán Ngư lại tốn nhiều tiền như vậy chỉ để mượn một người, hành vi này có chút kỳ lạ.
"Nghe nói Chiến sĩ khiên thuẫn đứng đầu cả nước, Lôi Công Đáng đang ở trong công hội các ngươi?" Thủy Hạ Khán Ngư hỏi.
"Đừng nói là ngươi muốn mượn gã nhá..." Độc Cô nói.
Lôi Công Đáng kia đang hưởng đãi ngộ cấp đại thần, đối với lão đại trên danh nghĩa như Độc Cô luôn là "nghe tai này cho ra tai kia". Đối mặt với một tên cứng đầu như thế, Độc Cô cũng vô cùng bức bối. Lúc này, Thủy Hạ Khán Ngư lại muốn mượn tên Lôi Công Đáng nổi danh tính tình khó chịu đó, thực khiến Độc Cô có chút khó xử.
Dựa theo tính tình của con chó Lôi Công Đáng kia, đừng nói là bảo gã tham dự loại báo thù giang hồ không chút ý nghĩa này, nếu Lôi Công Đáng biết Độc Cô nhận 2000 vàng để người khác mượn gã, không chừng sẽ giết người nào đó trước.