Trang 287# 2
Chương 575: Chiến đấu với cao thủ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Thế nào, Độc Cô lão đại? Có vấn đề gì sao?" Thủy Hạ Khán Ngư hỏi lại.
"Chuyện này..." Độc Cô Cửu Thương rất ngượng ngùng nói: "Ta nói có lẽ không có tác dụng, phải xem ý của gã nữa..."
Xã hội hiện nay cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu chiến đội, trong giới game online này vẫn phải dựa vào thực lực để nói chuyện. Tên Lôi Công Đáng kia làm đại thần nổi danh, khó tránh khỏi việc bị đào góc trường. Cho dù Độc Cô Cửu Thương là lão đại của Thiên Hạ Mạt Thế, thì cũng phải khách khí với Lôi Công Đáng.
Đối mặt với yêu cầu đột nhiên đưa ra của Thủy Hạ Khán Ngư, Độc Cô Cửu Thương đương nhiên là có chút xấu mặt.
Nhưng Thủy Hạ Khán Ngư đã muốn mượn người đứng đầu cả nước, thì đương nhiên cũng biết ẩn tình trong đó, nên hắn ta không chê cười Độc Cô Cửu Thương mà còn vô cùng hiểu lòng người nói: "Ngươi có thể đi hỏi gã, nếu như có thể, ta nguyện ý đưa thêm 1000 vàng nữa."
"Được, quyết định như vậy đi." Độc Cô Cửu Thương thấy Thủy Hạ Khán Ngư còn muốn đưa thêm tiền, thì không nói hai lời quyết đoán đồng ý.
"Lão Lôi, hiện tại có rảnh không?" Tắt đi khung nói chuyện với Thủy Hạ Khán Ngư, Độc Cô Cửu Thương trực tiếp tìm Lôi Công Đáng nói chuyện riêng.
Lôi Công Đáng dường như đang rất rảnh rỗi, lập tức nhắn lại: "Ừ."
"Giúp ta một chút nhé?"
"Không rảnh..." Lôi Công Đáng nói.
"Bố tổ sư!" Độc Cô Cửu Thương tức suýt chút nữa phun máu, khó chịu hỏi: "Không phải bây giờ ngươi đang rảnh rỗi đó sao?"
Lôi Công Đáng nói: "Đúng vậy, chỉ là ta không có thời gian giúp ngươi làm mấy chuyện nhàm chán."
"Không không, chuyện này không nhàm chán, lần này ta muốn nhờ ngươi đối phó một người." Độc Cô Cửu Thương nói.
"Ồ? Người nào?" Lôi Công Đáng hơi ngạc nhiên.
Mặc dù Thiên Hạ Mạt Thế chưa thể nói là cao thủ nhiều như mây, nhưng ở thành Thiên Long cũng có thể coi là bá chủ một phương, còn có người Độc Cô Cửu Thương không thể giải quyết được sao?
"Thiết Ngưu!" Độc Cô Cửu Thương nói.
"Hắn sao..." Lôi Công Đáng nghe vậy thì cả thể xác và tinh thần đều chấn động, có chút hưng phấn hỏi: "Hắn đang ở đâu?"
Dựa vào kỹ thuật mà nói, Lôi Công Đáng tuyệt đối xứng với hai chữ cao thủ. Mà khi đã tới được cấp bậc cao thủ như gã, thì ham muốn lớn nhất chính là khiêu chiến cao thủ cùng cấp để rèn luyện thực lực.
Ngày đó, ở trong phụ bản Sứ Đồ Chi Ấn, Lôi Công Đáng thấy được đấu pháp né tránh của Vương Vũ, nhất là lúc cuối cùng khi Vương Vũ một mình đối kháng với BOSS, làm cho Lôi Công Đáng cực kỳ ấn tượng.
Là Chiến sĩ khiên thuẫn số một, nếu có khiên trong tay, Lôi Công Đáng cũng tự tin bản thân có thể đối chọi với Sứ Đồ Thứ Sáu. Mặc dù phương pháp né tránh không đẹp trai bằng Vương Vũ, nhưng dựa vào ưu thế nghề nghiệp, ít nhất Chiến sĩ khiên thuẫn chống đỡ với BOSS thời gian dài sẽ ổn hơn so với Võ sư.
Cho nên, sau khi Lôi Công Đáng rời khỏi thành Dư Huy, thì vẫn luôn so sánh gã và Vương Vũ... Nếu hai người PK thì kết quả sẽ như thế nào... Bây giờ mới qua hai ngày, Vương Vũ đã tự mình đưa tới cửa.
"Ngươi đồng ý rồi sao?" Độc Cô Cửu Thương mừng rỡ.
"Tọa độ..." Lôi Công Đáng không thèm để ý mấy lời nhảm nhí của Độc Cô Cửu Thương hỏi.
"Cảng cửa nam." Độc Cô Cửu Thương vội vàng đáp.
"Ừ!"
Lôi Công Đáng lên tiếng, lấy ra một quyển trục xé thành hai nửa, một luồng sáng trắng bao vây gã lại, ngay sau đó gã biến mất tại chỗ.
Hồi Thành Quyển Trục là phần thưởng khi làm nhiệm vụ đặc biệt, người chơi bình thường đều xem là bảo bối mà cất giấu, Lôi Công Đáng lại dùng nó để đi PK, người chơi chuyên nghiệp quả nhiên không thiếu tiền.
Sau khi đưa tọa độ xong, Độc Cô Cửu Thương lập tức đi báo tin cho Thủy Hạ Khán Ngư: "Gã đang tới."
"Đang tới?" Thủy Hạ Khán Ngư vừa nhận được tin tức, thì thấy điểm truyền tống ở cảng xuất hiện một người cao to khôi ngô.
Bởi vì vừa nãy người Thiên Hạ Mạt Thế dọn bãi, cho nên người chơi ở cảng không có nhiều, hình tượng Lôi Công Đáng vô cùng nổi bật.
"Có phải người cao to kia không?"
"Ừ, là gã đó." Độc Cô Cửu Thương nói.
"Ngài chính là Lôi Công Đáng sao." Thủy Hạ Khán Ngư vội vàng tới nghênh đón.
Lôi Công Đáng vẻ mặt mờ mịt: "Ngươi là ai?"
Thủy Hạ Khán Ngư thấy người này thực sự là Lôi Công Đáng, vui sướng nói: "Ta tên là Thủy Hạ Khán Ngư, là ta nhờ Độc Cô lão đại tìm ngươi giúp đỡ, vị này là..."
"Ừ."
Thủy Hạ Khán Ngư vừa muốn giới thiệu Niệm Lưu Vân, Lôi Công Đáng đã gật gật đầu, cắt ngang phần giới thiệu của Thủy Hạ Khán Ngư: "Các ngươi đứng qua bên kia đi, đừng ở đây vướng tay vướng chân."
"..." Thủy Hạ Khán Ngư và Niệm Lưu Vân đồng thời giật mình.
Vị đại gia này thật đúng là tự tin, cũng không hỏi xem đối thủ của mình là ai mà đã muốn đấu một mình sao?
"À, Lôi Công Đáng đại thần, đối thủ lần này không đơn giản đâu." Thủy Hạ Khán Ngư nói.
Lôi Công Đáng nói: "Ta biết, nếu không ta cũng chả thèm tới đây đâu."
"..." Hai người Thủy Hạ Khán Ngư lại sửng sốt, hàng trước mặt đây thật là một tên cuồng vọng không biên giới.
Niệm Lưu Vân có chút khó chịu nói: "Ngươi hoàn toàn không biết sự lợi hại của người đó, đừng mạnh miệng."
Trước kia, Niệm Lưu Vân cũng được mọi người gọi là cao thủ siêu cấp, từ sau khi bị Vương Vũ giết trong nháy mắt vài lần, phần tự tin mình là cao thủ chẳng biết đã biến mất không còn bóng dáng từ lúc nào. Nên bây giờ nhìn thấy Lôi Công Đáng biểu hiện khinh thường Vương Vũ như vậy, trong lòng hắn ta vẫn có vài phần khó chịu.
"Ồ? Ngươi là ai?" Lôi Công Đáng liếc nhìn Niệm Lưu Vân hỏi, giống như là bây giờ mới chú ý tới có Niệm Lưu Vân đứng cạnh.
"Niệm Lưu Vân!" Niệm Lưu Vân trả lời.
Danh tiếng của Niệm Lưu Vân trong Trọng Sinh không thấp hơn Lôi Công Đáng, sau khi nghe Niệm Lưu Vân báo tên, Lôi Công Đáng hiển nhiên cũng có chút ngoài ý muốn. Gã quay sang hỏi Niệm Lưu Vân: "Đợi lát nữa, trong hai ta ai lên trước?"
"Trước em gái ngươi ấy... Nếu có thể đấu một mình thì ta tìm ngươi làm cái gì..." Niệm Lưu Vân vừa thầm mắng trong lòng, vừa nói: "Tốt nhất là hai ta cùng tiến lên."
"Vậy không..."
"Ai da, sao nơi này lại không có ai vậy?"
Lôi Công Đáng đang muốn từ chối tổ đội với Niệm Lưu Vân, thì một giọng nói vang lên.
Ba người theo tiếng nhìn lại, thì thấy cách đó không xa, Vương Vũ đang chạy như bay về phía này, theo sát phía sau Vương Vũ là một Phương Trận chỉnh tề do vệ binh xếp thành, có khoảng hơn mấy trăm người.
Vương Vũ chạy tới cảng xong, thì vệ binh trên cảng cũng lập tức xông tới, vung trường mâu công kích Vương Vũ. Vương Vũ nhảy trên nhảy dưới tránh thoát công kích, vệ binh tại cảng cũng gia nhập đội ngũ đuổi giết.
"Con mẹ nó, người này làm cái gì mà bay như chim vậy?"
Nhìn thấy tình cảnh này, tròng mắt Lôi Công Đáng cũng sắp trừng muốn rớt ra ngoài.
"Lôi Công Đáng đại thần, nhanh ngăn cản hắn, không hắn bỏ chạy mất..." Đúng lúc này, Thủy Hạ Khán Ngư lớn tiếng kêu lên.
Nhìn thấy tốc độ biến thái này của Vương Vũ, Lôi Công Đáng biết, nếu Vương Vũ muốn chạy gã tuyệt đối không ngăn được. Nghe Thủy Hạ Khán Ngư kêu như vậy, Lôi Công Đáng cúi đầu đánh ra một chiêu Va Chạm, xông tới.
"Ồ?" Vương Vũ nhìn một cái lá chắn to lớn đang xông thẳng tới từ phía trước, có chút nghi ngờ, vừa muốn phi thân bay lên, thì đột nhiên Lôi Công Đáng hét lớn một tiếng: "Tôn Tặc!"
Vương Vũ không tự chủ mà bị kéo tới.
Chiến sĩ khiên thuẫn có thể làm ra thao tác lợi dụng khe hở Va Chạm đánh ra chiêu Trào Phúng, Vương Vũ chỉ từng gặp qua hai người, một là Doãn Lão Nhị, người còn lại chính là Lôi Công Đáng.
Trong nháy mắt bị kéo lại, Vương Vũ cúi đầu nhìn quả nhiên chính là Lôi Công Đáng. Lúc này, Lôi Công Đáng thấy Vương Vũ từ trên rơi xuống, tấm khiên lớn trong tay vung lên, Thuẫn Kích đánh thẳng tới phía Vương Vũ trong không trung.
Thuẫn Kích có hiệu quả làm choáng, lúc này phía sau Vương Vũ cũng có ít nhất trăm vệ binh đuổi giết, nếu bị choáng ở nơi này nhất định là dữ nhiều lành ít.
"Vèo!"
Khoảnh khắc Thuẫn Kích của Lôi Công Đáng sắp đập trúng Vương Vũ, hai chân Vương Vũ lập tức bước trên không, làm ra một pha quay thân tránh thoát công kích của Lôi Công Đáng.