Trang 288# 1
Chương 576: Chiêu cuối cùng của Thủy Hạ Khán Ngư
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Lôi Công Đáng cũng chơi chế độ tự do, Thuẫn Kích lần này không đánh trúng Vương Vũ, lại suýt chút nữa làm sái eo của mình.
"Con mẹ nó tránh được rồi sao?" Sau khi ổn định thân hình, Lôi Công Đáng thầm giật mình.
Nếu đang ở dưới mặt đất, Vương Vũ có thể tránh thoát chiêu này thì không nói làm gì. Nhưng khi người chơi ở giữa không trung thì không có điểm mượn lực, giống như khi Võ sư đánh người ta bay lơ lửng trên không, sau đó mới có thể nối tiếp thêm nhiều chiêu thức tạo thành liên kích. Còn Thuẫn Kích này của Lôi Công Đáng vốn là chắc chắn trúng, ai ngờ Vương Vũ lại có thể quay thân giữa không trung, chuyện này quá không phù hợp thường thức.
Lúc này, Vương Vũ đang sắp rơi xuống bên cạnh Lôi Công Đáng, Niệm Lưu Vân thấy vậy thì giả bộ bước xéo lên một bước, hai tay vươn ra bắt được hai tay Vương Vũ.
Bởi vì ưu thế nghề nghiệp nên lực tay của Niệm Lưu Vân rất lớn, cũng được hệ thống phán định rất cao. Sau khi bị Niệm Lưu Vân túm chắc hai tay, cánh tay Vương Vũ liền mất đi tác dụng công kích.
Vệ binh phía sau càng ngày càng gần, hai tay Vương Vũ duỗi thẳng ra trước, kéo xa khoảng cách giữa hai người, cùng lúc đó Vương Vũ nhấc đùi phải lên, đạp thẳng một cước lên cằm Niệm Lưu Vân, đá bay hắn ta ra ngoài.
Bởi vì một cước này của Vương Vũ là ra chiêu trong tình thế vội vàng, nên độ hoàn thành cũng không cao, không thể giết Niệm Lưu Vân trong nháy mắt, chỉ đánh rớt nửa thanh máu của hắn ta. Cho dù là như vậy, cũng khiến Thủy Hạ Khán Ngư vô cùng sợ hãi. Sở dĩ hắn ta lựa chọn ngăn Vương Vũ ở chỗ này là để dễ kiềm chế, nếu Niệm Lưu Vân chết rồi, Thủy Hạ Khán Ngư cũng không dám bảo đảm một mình Lôi Công Đáng có thể khống chế được tên sát thần này.
Chỉ chậm trễ một chút thời gian đó, vệ binh đã cách Vương Vũ chưa đầy năm mét, đám vệ binh hàng đầu tiên đã vung trường mâu chuẩn bị phóng kỹ năng rồi. Vương Vũ lắc cánh tay đánh ra một Băng Quyền, một lần nữa kéo dài khoảng cách.
"Tôn Tặc!"
Lại là một tiếng Trào Phúng, Lôi Công Đáng đúng là một tên âm hồn bám riết không tha, kéo Vương Vũ đang di chuyển vị trí trên không trung lại.
"Đờ mờ, còn chưa chịu thôi sao..."
Trong lúc Vương Vũ còn buồn bực, một chiêu Thuẫn Kích của Lôi Công Đáng đã đập phá tới. Lần này Vương Vũ không né tránh nữa, mà mặc cho Thuẫn Kích nện lên người mình. Lôi Công Đáng thầm vui vẻ trong lòng, chuẩn bị cho Vương Vũ nếm một bộ liên chiêu.
Trên người Vương Vũ chợt lóe ánh sáng xanh, giải trừ trạng thái choáng, đồng thời bốn cước liên hoàn mang theo lôi quang đạp lên tấm khiên của Lôi Công Đáng.
Tiền Tam Cước là phiên bản cường hóa của Lôi Đình Ưng Đạp, một cước cuối cùng là Lôi Đình Cước, sau bốn cước Lôi Công Đáng bị giẫm nằm thẳng cẳng trên đất.
"Tại sao có thể như vậy?"
Lôi Công Đáng đứng hình. Chiến sĩ khiên thuẫn trong trạng thái đỡ đòn thì sẽ có giá trị đón đỡ, chỉ cần giá trị đón đỡ không bị đánh rớt, thì người chơi sẽ không bị thương tổn. Nhưng giá trị đón đỡ của bản thân gã còn một nửa mà, vì sao lại bị đánh nằm ngửa rồi?
Gã không biết, bốn cước này của Vương Vũ là đá lên phía trên và bốn phía tấm khiên của gã. Phạm vi đón đỡ vững chắc nhất của tấm khiên là nằm ở chính giữa, nhưng bên cạnh và phía trên là vô cùng yếu ớt, tuy không đánh rơi giá trị đón đỡ của Lôi Công Đáng, nhưng Vương Vũ đạp trúng vị trí yếu ớt nên độ phán định sẽ cao hơn nhiều.
Hơn nữa bây giờ Lôi Công Đáng đang trong chế độ tự do, trạng thái đón đỡ không ổn định bằng chế độ hệ thống. Thứ hai, kỹ năng của Vương Vũ đang được tăng phúc rất mạnh, phán định hệ thống cũng tăng lên rất nhiều, cho nên Lôi Công Đáng mới bị Vương Vũ đạp nằm ngửa trên đất.
Chỉ giao đấu một hiệp này mà đám vệ binh đã đuổi kịp Vương Vũ. Đám vệ binh đồng loạt vung trường mâu trong tay lên, một kỹ năng hoa mỹ chém về phía Vương Vũ.
"Thánh Quang Liệt Hồn Trảm!" Thủy Hạ Khán Ngư vừa mừng vừa sợ.
Thánh Quang Liệt Hồn Trảm là kỹ năng cuối cùng của Kỵ sĩ cấp 100... Hơn nữa còn là kỹ năng tấn công mạnh mẽ nhất không gì sánh bằng trong Trọng Sinh.
Thời kỳ Closed Beta có một cách nói như vậy, không có quái nào trụ nổi một chiêu Thánh Quang, nếu có vậy thì dùng hai chiêu...
Bởi vậy có thể thấy được kỹ năng tấn công này mạnh mẽ tới cỡ nào, chỉ do người chơi bình thường đánh ra đã biến thái đến như vậy, huống chi bây giờ còn do BOSS vệ binh hơn xa BOSS thường đánh ra.
Mấy trăm tên vệ binh đồng thời sử dụng Thánh Quang Liệt Hồn Trảm, hình ảnh này có lẽ cả đời người chơi Trọng Sinh cũng chưa chắc gặp một lần, người chơi có thể tự mình cảm thụ một chiêu này lại càng hiếm có... Thành Thiên Long quả nhiên là một nơi thần kỳ, liên tiếp sáng tạo ra hai cái kỳ tích.
Từng mũi kiếm kèm theo thánh quang chói mắt đập phá xuống kéo dài khoảng mười giây, thậm chí Thủy Hạ Khán Ngư còn cảm nhận thấy không khí bị xé nứt...
"Như vậy chắc hẳn có thể giết Vương Vũ tới không còn cặn bã rồi... Con mẹ ngươi." Thủy Hạ Khán Ngư nắm chặt hai đấm, thầm suy nghĩ.
Bị Vương Vũ giết chết nhiều lần liên tục như vậy, thù hận của Thủy Hạ Khán Ngư đối với Vương Vũ cũng không ít chút nào. Lúc này Vương Vũ rơi vào tình cảnh như vậy, chắc chắn Thủy Hạ Khán Ngư là người thoải mái nhất.
"Mẹ kiếp, các ngươi quá ác độc rồi... Ông đây suýt chút nữa bị các ngươi đánh chết..."
Ngay tại lúc Thủy Hạ Khán Ngư nghĩ Vương Vũ đã bị đánh tới hồn phi phách tán, thì giọng nói của Vương Vũ lại truyền ra từ trong thánh quang, đồng thời bóng dáng Vương Vũ cũng phóng lên cao, nhanh chóng kéo khoảng cách với đám vệ binh. Chói mắt nhất chính là trên cổ Vương Vũ buộc một cái khăn quàng vô cùng mắc cười và buồn nôn, đang bay phần phật như cười nhạo người đời ngu si.
"Mẹ nó! Con chó này mở hack à!"
Vành mắt Thủy Hạ Khán Ngư như muốn nhỏ máu, mấy trăm tên vệ binh phóng đại chiêu mà cũng không thể giết chết hàng này, con mẹ nó, bảo không mở hack quỷ mới tin.
Đám vệ binh xong khi phóng kỹ năng xong còn quỳ chống chân trên mặt đất, nhìn thấy Vương Vũ chạy trốn, mặt không chút thay đổi đứng dậy muốn đuổi theo. Đúng lúc này một mũi tên nỏ bay tới, bắn lên đầu một trong số vệ binh, đám người Vô Kỵ rốt cuộc chạy tới gần bến cảng.
Dương Na nâng Liệp Ma Nỏ, bắn liên tiếp mấy mũi tên lên vệ binh.
Đối với bọn vệ binh mà nói, giết người là chuyện nhỏ, đánh lén cảnh sát mới là chuyện lớn, hành vi ác liệt như vậy của Dương Na lập tức kéo lại toàn bộ thù hận của đám vệ binh. Bọn vệ binh đều nhằm về phía Dương Na, Dương Na xoay người nhanh chân bỏ chạy.
"Ha ha ha, rốt cuộc các ngươi đã tới!"
Nhìn thấy viện binh của Vương Vũ đi vào, Thủy Hạ Khán Ngư chẳng những không kinh ngạc hay cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại còn cười đắc ý, ra lệnh trong kênh đoàn đội: "Mục tiêu đã xuất hiện, mọi người cùng ra tay!"
Thủy Hạ Khán Ngư vừa hạ lệnh xuống, hơn hai mươi người của Đồng Tâm Minh đang mai phục ở gần đó đồng thời nhảy ra ngoài, trong chớp mắt xông về phía đám người Toàn Chân Giáo.
Người chơi Đồng Tâm Minh dường như ôm quyết tâm chắc chắn chết, lúc này đột nhiên xuất hiện không chỉ không ném kỹ năng, ngược lại còn hung hãn không sợ chết xông tới, làm cho người Toàn Chân Giáo trở tay không kịp.
Đợi đám người Toàn Chân Giáo hồi thần lại, thì trận hình nhà mình đã bị phân tán. Lúc này, ba tên Chiến sĩ khiên thuẫn che chở Mục sư Tiểu Hà vọt vào bên trong trận hình Toàn Chân Giáo, Tiểu Hà lẩm bẩm, một luồng ký hiệu màu vàng mang theo ánh sáng trắng phủ xuống trên người "Hoa Yêu" đang mặc bộ trang phục Bách Hoa.
"Khà khà, cô bé, ngươi có ý với ca ca đây sao? Để cho ca đây sờ hai cái, ca nguyện ý hầu hạ ngươi cả đời."
"Hoa Yêu" cười khà khà xoay đầu lại, khuôn mặt xấu xí đáng khinh lập tức khiến bốn người hoảng sợ khiếp vía... Nhất là cô bé Tiểu Hà, thiếu chút nữa vứt cả pháp trượng trong tay đi.
Bộ mặt xấu xí đê tiện như thế, không phải Minh Đô thì là ai.
"Ngươi, ngươi là cái quỷ gì!" Sau khi ổn định tâm thần, Tiểu Hà nơm nớp lo sợ hỏi.
"Sắc quỷ!" Minh Đô cười ha ha, một tay lửa một tay điện, vẫy tay chính là ma pháp phô thiên cái địa bay về phía Tiểu Hà.
Ba Chiến sĩ khiên thuẫn giơ khiên lên, bảo vệ Tiểu Hà ở phía sau, cùng lúc đó người Toàn Chân Giáo cũng bắt đầu triển khai phản công đám người phục kích.