Trang 342# 2
Chương 685: Xác thực mà nói, đây là một con gà
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Đám người Toàn Chân Giáo thấy quầy hoa quả âm thầm chậc lưỡi: "Đệt, buôn bán ở cái nơi ít ai qua lại như thế này, thì bán cho quỷ hả? Mà sao vẫn chưa lỗ vốn chết nhỉ?"
Vị trí của quầy hoa quả thực sự là nằm ở một nơi vô cùng khuất vắng, hơn nữa còn cực kỳ nhỏ, nếu không phải cố ý tìm kiếm, có khi đứng trên phố cũng không tìm thấy nó.
"Này, cái chỗ bé xíu này sao mà ngươi tìm ra được vậy?" Vương Vũ vừa kinh ngạc vừa tò mò gửi tin nhắn hỏi Mạn Châu Sa Hoa.
"Ngươi quan tâm làm gì!" Mạn Châu Sa Hoa tức giận trả lời lại một câu, khiến cho Vương Vũ vô cùng mờ mịt.
Vương Vũ nào đâu biết rằng, có một vài người con gái trời sinh có trực giác đối với mấy loại đồ ăn vặt như hoa quả này, mà Mạn Châu Sa Hoa hoàn toàn là một tên ăn hàng đúng chuẩn... Bất kỳ một chỗ bán đồ ăn vặt nào trong thành Dư Huy dù hẻo lánh cô cũng biết.
Đương nhiên, con gái ăn hàng không phải khuyết điểm, nhưng bị người đàn ông khác truy hỏi cặn kẽ thì tâm tình chắc chắn không tốt đẹp gì... Khoan nói mấy chuyện này, tuy quầy hoa quả này nhỏ, nhưng chủng loại hoa quả thì vô cùng đầy đủ, táo, chuối tiêu, quýt, sầu riêng, loại nào cũng có.
Vô Kỵ đi lên trước, cầm một quả táo lên hỏi: "Ông chủ, táo này bán thế nào?"
Ông chủ quầy hoa quả ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn đám người Vương Vũ một lượt rồi nói: "Các ngươi muốn mua sao?"
"Ừ!" Vô Kỵ gật đầu, cái quầy bé tí thế này còn có người nào khác đâu?
"Một vàng một quả!" Ông chủ thản nhiên trả lời.
"Một vàng một quả? Đắt như vậy sao?" Vô Kỵ cầm quả táo suy nghĩ một chút hỏi: "Ta không hỏi ông cân nặng, ta hỏi giá!"
"Ừ, đúng giá đấy, một vàng một quả!" Giọng điệu ông chủ vẫn bình thản như trước.
"What??? Cái quái gì thế! Một vàng một quả? Quá mắc rồi!" Nghe ông chủ nói vậy, đám người Toàn Chân Giáo đồng loạt trợn tròn mắt.
Mẹ nó, hiện tại thứ hàng hot nhất trên thị trường là dược tề hồi phục trung cấp, bất quá cũng chỉ có giá một vàng một bình. Chỉ là một đống hoa quả nát mà cũng dám quát giá một vàng một quả, bọn họ rốt cuộc đã biết vì sao cái quán nhỏ này mở ra ở chỗ hẻo lánh như vậy mà còn chưa phá sản đóng cửa rồi. Cái này rõ ràng là kiểu gian thương mà.
"Vậy mà đắt? Ta nói cho ngươi nghe, hoa quả ở chỗ ta đều được nuôi trồng cẩn thận, ngay cả Ma Vượn trong rừng rậm Lạc Nhật cũng thích ăn đấy." Ông chủ quầy hoa quả mèo khen mèo dài đuôi nói.
"Hừ?" Minh Đô khinh thường nói: "Ông đừng quá kiêu ngạo, mấy ông chủ nhỏ không hợp pháp như ông ta thấy nhiều rồi, chỉ là ông may mắn hơn khi là một NPC thôi..."
"Có mua hay không, không mua nổi thì cút!" Không đợi Minh Đô nói xong, ông chủ quầy hoa quả trực tiếp nói lại một câu khiến Minh Đô oán hận.
"Mẹ nó, ngươi ăn nói kiểu gì thế." Minh Đô giận dữ, quăng pháp trượng muốn hất đổ quầy, thao tác vô cùng thuần thục. Vương Vũ vội vàng vươn tay kéo Minh Đô sang bên cạnh: "Lão Lý ngươi điên à..."
"Điên ấy hả? Loại quầy thế này một ngày ta hất mười mấy cái..."
"Được rồi được rồi, đừng rắm thối nữa!" Vô Kỵ nói: "Ngươi không nhận ra đây là một NPC trí năng sao?"
"Trí năng thì đã làm sao?" Minh Đô khinh thường.
Vương Vũ nói: "Ngươi có tin, ngươi đạp đổ quầy ông ta xong, thì ông ta có thể cưỡng chế bán hoa quả cho ngươi với giá 10 vàng một quả không."
"Chuyện này..." Minh Đô nghe vậy chợt giật mình một cái, nhất thời đổ một thân mồ hôi lạnh. Mẹ nó, đầu năm nay chơi cái trò chơi mà khắp nơi đều là cạm bẫy, dựa vào trình độ vô sỉ của công ty trò chơi, chắc chắn sẽ làm ra chuyện như vậy.
"Ông chủ, lấy cho ta năm mươi quả táo." Vô Kỵ lấy ra năm mươi vàng đưa qua, ông chủ thuần thục lấy ra một bao táo ném cho Vô Kỵ, tiếp tục nói: "Mua thêm ít sầu riêng nhé, tặng cho bạn gái..."
"Ta không có bạn gái." Vô Kỵ nói.
"Thật đáng thương... Nhất định là bởi vì nghèo đấy." Ông chủ thở dài.
"Đéo đỡ được!" Vô Kỵ thầm phun một búng máu, hắn ta vậy mà bị NPC nói móc kìa.
"Vậy lấy mười quả sầu riêng nữa." Vô Kỵ nói.
Ông chủ không từ không bỏ, tiếp tục đề cử: "Muốn mua thêm đào hay chuối không, Ma Vượn trong rừng rậm Lạc Nhất khá là thích loại này đấy."
"Được, ngài cho ta mỗi loại một tổ." Xem như Vô Kỵ phục ông chủ này rồi, chắc chắn là được chép trình tự của người máy bán hàng trong siêu thị đây mà.
Một tổ hoa quả có năm mươi quả, ước chừng năm trăm vàng, lúc này Vô Kỵ mới lau mồ hôi lạnh, mang theo một balo hoa quả xoay người lại.
Đám người Toàn Chân Giáo trợn mắt há hốc miệng nhìn Vô Kỵ: "Ngươi muốn mở quầy buôn bán hoa quả hay sao vậy?"
"Các ngươi thì biết cái gì, đi đi!" Vô Kỵ lạnh lùng trả lời lại một câu, đi ra phía ngoài thành.
Rừng rậm Lạc Nhật là khu vực luyện cấp lớn nhất của thành Lạc Nhật, quái vật từ Yêu Tinh cấp 10 tới ma thú cấp 50, cần gì có đó. Mà nhiệm vụ thí luyện của Toàn Chân Giáo lại có tọa độ nằm ở chỗ sâu trong rừng rậm Lạc Nhật, đó chính là khu quái cấp 50.
Quái vật nơi đó rất hỗn loạn, nào là Cự Mãng Lạc Nhật, Ma Báo Lạc Nhật, Ác Hổ Lạc Nhật... vân vân mây mây... Những quái vật này có một điểm giống nhau chính là tất cả đều là ma thú, không có quái yêu tinh hay hình người.
Là quái dã ngoại, mặc dù quái vật nơi này tới cấp 50, nhưng thuộc tính so ra thì kém xa quái trong phụ bản. Đám người Toàn Chân Giáo này cho dù là trang bị hay thao tác, đều là cao thủ đỉnh cấp đối phó với đám quái vật này cũng không có quá nhiều áp lực, một đường đánh thẳng về phía trước, tiến vào chỗ sâu nhất trong rừng rậm Lạc Nhật.
Đám người Toàn Chân Giáo vẫn còn chưa đi tới tọa độ để nhận nhiệm vụ, chợt nghe từ xa xa truyền đến âm thanh đánh nhau, trong lúc đó còn kèm theo tiếng rống giận dữ của quái vật.
Âm thanh này rất kỳ quái, không có vị trí cố định, dường như là từ bốn phương tám hướng truyền đến vậy.
"Ở bên kia!" Sau khi lắng nghe một lúc, Vương Vũ chỉ sang bên trái nói: "Âm thanh là từ bên đó truyền tới."
"Chúng ta đi qua đó xem!" Vô Kỵ hạ lệnh xong, vội vàng đi theo sau Vương Vũ rẽ qua bên trái.
Quả nhiên, càng đi sang bên trái âm thanh lại càng lớn, đám người Toàn Chân Giáo dưới sự dẫn dắt của Vương Vũ, chỉ trong chốc lát đã đi tới một mảnh đất trống rộng lớn.
Trên đất trống, có một con chim lạ màu vàng đỏ, đang chiến đấu với một NPC mặc trang phục Chiến sĩ.
Chiến sĩ NPC đang mặc trọng giáp, tay cầm trọng kiếm, thế lớn lực mạnh, nhìn thì như chiếm phần thắng, nhưng hai cánh của con chim lạ kia vẫn không ngừng vỗ triệu hồi ra đủ các loại ma thú, khiến chúng nó ở bên cạnh công kích quấy rầy Chiến sĩ NPC. Mỗi một lần Chiến sĩ sắp công kích tới con chim lạ, thì sẽ bị đám ma thú xung quanh ngăn lại.
Cho nên người này nhìn thì như đang chiếm thế thượng phong, nhưng kỳ thật đang bị đánh vô cùng bị động.
Vương Vũ tùy tay ném một Thuật Thăm Dò qua, sau đó phát thuộc tính của NPC và quái vật vào trong kênh đội ngũ.
Thợ Săn Tiền Thưởng - Đa Khắc (cấp 50) (BOSS Hoàng Kim) (Tinh Anh)
HP: 220.000/400.000
MP: 1245/10.000
Kỹ năng: Tinh thông vũ khí Chiến sĩ.
Thiên phú: Ngự thú
Thú vương Đế Tuấn (Cấp 50) (BOSS Ám Kim) (Sử Thi)
HP: 3.000.000
MP: 5.000.000
Kỹ năng: Liệt Diễm Thiên Vũ Kích, Liệt Diễm Song Dực Trảm, Huyết Mạch Thần Thú.
Thiên phú: Niết bàn.
"Đây chính là Thú vương Đế Tuấn?" Sau khi nhìn rõ thuộc tính của con chim lạ xong, Vương Vũ có vẻ kinh ngạc nói: "Thật không biết phải dùng từ gì miêu tả con này nữa. Thú vương Đế Tuấn có bộ lông chim vàng lóng lánh, miệng nhọn, trên đầu có một cái mào đỏ thẫm. Nếu không phải toàn thân nó có hỏa diễm màu đỏ vờn quanh, thì rõ ràng là một con gà trống thật lớn."
"Ừ, đúng ra mà nói, ngươi phải nói đây là một con gà! Không phải là "chắc là"." Vô Kỵ sửa lời.