Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 684 - Chương 686: Bản Tính Nhân Lúc Cháy Nhà Mà Đi Hôi Của

Trang 343# 1

 

 

 

Chương 686: Bản tính nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Thú vương Đế Tuấn không chỉ có ngoại hình giống gà, mà tiếng kêu cũng giống gà, động một chút là kêu quang quác, phản ứng thái quá cực kỳ không phong cách.

"Mẹ, tiếng kêu của con hàng này thật khó nghe!" Ký Ngạo bịt lỗ tai mình khinh bỉ.

"Nói thừa, nếu là oanh thanh yến ngữ, ngươi có muốn chơi với nó thì còn phải bỏ thêm tiền đấy." Minh Đô cười nói.

Dương Na đen mặt, giơ cung nỏ trong tay lên: "Ngươi còn tiếp tục không đứng đắn, ta làm thịt ngươi."

Minh Đô sợ tới mức rụt cổ, không dám hó hé gì nữa.

Mấy người Vương Vũ không thèm phí lời với bọn họ, Thú Vương Đế Tuấn đã triển khai phản kích, hai cánh mang theo hỏa diễm vỗ về phía Đa Khắc. Đa Khắc cũng coi như là BOSS thuộc tính nhanh nhẹn, vừa né tránh vừa phản kích, tạm thời thì vẫn có thể chống đỡ được.

Cùng là BOSS cấp 50, một người là Tinh Anh Hoàng Kim, một người là Sử Thi Ám Kim nhưng lại giằng co lâu như vậy. Bởi vậy có thể thấy được, so sánh cùng cấp thù quái hình người quả thực thích hợp chiến đấu hơn quái hình thú.

Nhưng tuy Thợ Săn Tiền Thưởng - Đa Khắc là quái hình người, cấp bậc lại quá kém, nhảy lên nhảy xuống trông rất hoa lệ, nhưng hoàn toàn không thể gây thương tổn tới Thú Vương Đế Tuấn, ngược lại còn bị đốt tới mức không ngừng mất máu.

Toàn Chân Giáo đều là cao thủ, ở loại tình huống này đương nhiên là nhìn ra được ai yếu thế hơn, vì thế tất cả các vũ khí đều nhắm về phía Thú vương Đế Tuấn.

"Đừng ra tay vội!"

"Đừng ra tay vội!"

Đúng lúc này, Vương Vũ và Vô Kỵ đột nhiên đồng thanh nói.

"??"

Những người khác của Toàn Chân Giáo hơi sững sờ, chuyển mắt nhìn về phía Vô Kỵ và Vương Vũ: "Vì sao?"

Vương Vũ và Vô Kỵ liếc nhìn nhau một cái: "Ngươi nói trước đi."

Vô Kỵ cười gian nói: "Đa Khắc này chắc chắn đánh không lại Thú vương Đế Tuấn, đợi lát nữa tới lúc hắn ta không trụ được nữa, chúng ta có thể nhân cơ hội lao ra kiếm lợi."

Tên cháu trai Vô Kỵ này không hổ là đồ vô sỉ, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đều thành phản ứng bản năng con mẹ nó luôn rồi.

"Còn ngươi? Vì sao không cho ra tay." Vô Kỵ hỏi Vương Vũ: "Không phải ngươi cũng nghĩ giống vậy chứ."

"Sao ta có thể vô sỉ như ngươi..." Vương Vũ lau mồ hôi nói: "Hiện tại Đa Khắc còn chưa phải người cùng một phe với chúng ta. Chúng ta tùy tiện đi ra giúp đỡ, hắn ta chắc chắn sẽ liên kết cùng Thú vương Đế Tuấn đối phó chúng ta. Cho nên chúng ta phải đợi tới lúc hắn ta kêu chúng ta tới giúp đỡ mới được."

Loại thủ đoạn dàn cảnh ăn vạ này của hệ thống đã sớm bị Vương Vũ nhìn thấu rồi, gặp phải loại chuyện như vậy, quá mức chủ động nhất định sẽ chọc phải một đống phiền toái.

"Đúng vậy, nếu hắn ta gọi chúng ta giúp đỡ. Chúng ta có thể nhân cơ hội nói điều kiện!" Vô Kỵ bổ sung.

Những người khác của Toàn Chân Giáo hít sâu một hơi. Rốt cuộc hai người này đã từng trải qua những gì... Mấy cạm bẫy vô sỉ như vậy của hệ thống mà đều có thể bị bọn họ phát hiện, tránh thoát.

Đúng như Vương Vũ nói, thời điểm lượng máu của Đa Khắc giảm xuống còn 30%, gã lập tức quay đầu về phía đám người Vương Vũ lớn tiếng kêu lên.

"Các dũng sĩ tôn kính, mời các ngươi giúp đỡ ta!"

Vô Kỵ nghe vậy đáp lại: "Chúng ta cũng rất muốn giúp đỡ, nhưng con gà này quá hung tàn, bọn ta đánh không lại!"

"..." Không biết có phải do chỉ số thông minh của Đa Khắc quá thấp hay không, nhưng sau khi nghe thấy Vô Kỵ không đáp lại theo lời kịch có sẵn, thì sửng sốt vài giây mới đáp lại: "Van cầu các ngươi, ta đang vì sự yên ổn của thành Dư Huy."

"Ngài thật sự là anh hùng!" Vô Kỵ tán thưởng, ngậm chặt miệng không đề cập tới việc tới giúp đỡ.

"Các ngươi không muốn làm anh hùng sao? Đây là cơ hội..." Không hổ là BOSS do hệ thống thiết lập, Đa Khắc đã bắt đầu lừa đảo.

"Muốn chứ, nhưng chúng ta chết sẽ rơi trang bị, trang bị chính là tiền tài."

"..."

Đa Khắc lại sửng sốt vài giây: "Ngươi muốn bao nhiêu tiền?"

"Một ngàn vàng!"

"Vẫn là để nó đánh chết ta đi." Đa Khắc khí chất lưu manh mười phần quay mặt lại trút oán giận lên Thú vương Đế Tuấn.

"Năm trăm vàng cũng được!" Thấy tên Đa Khắc kia muốn tiền không muốn mạng, Vô Kỵ vội vàng sửa lời.

"Năm mươi vàng!" Đa Khắc trả giá ngay tại chỗ.

"Không được... Ít nhất là bốn trăm vàng." Vô Kỵ kiên trì tới cùng.

"Một trăm vàng thêm biện pháp đối phó Thú vương Đế Tuấn!"

"Hai trăm vàng thêm biện pháp đối phó Thú Vương Đế Tuấn được không?"

"Thành giao!"

Thấy Vô Kỵ thành công lừa được một khoản từ Đa Khắc, Vương Vũ trợn mắt há miệng: "Ngươi còn có thể vô sỉ hơn nữa không?"

Vô Kỵ nói: "Nếu như Thú vương Đế Tuấn có thể nói tiếng người, ta sẽ để cho hai người bọn họ trả giá... Ai ra giá cao hơn thì ta giúp người đó."

Vương Vũ: "..."

Sau khi Vô Kỵ và Đa Khắc thỏa thuận xong, Đa Khắc không nói hai lời lao tới vị trí Toàn Chân Giáo đang đứng.

Thú vương Đế Tuấn thấy Đa Khắc muốn chạy, lập tức vỗ cánh đuổi theo sát phía sau.

"Ngăn cản!" Vô Kỵ ra lệnh một tiếng, Doãn Lão Nhị xông tới, giơ tấm khiên trong tay lên, bảo vệ Đa Khắc ở phía sau, bản thân thì vung tấm khiên đánh lên thân Thú vương Đế Tuấn.

"Ầm!"

Một tiếng vang to lớn, độ bền và giá trị đón đỡ của tấm khiên trong tay Doãn Lão Nhị đồng loạt giảm tới đáy, hóa thành tro tàn.

"Đệt!" Doãn Lão Nhị khóc không ra nước mắt. Tuy tấm chắn này là đồ hời hắn ta đào được trên chợ, nhưng thuộc tính cũng không tệ lắm, vậy mà chỉ mới đánh một chiêu đã hóa tro bụi rồi...

Thấy Thú vương Đế Tuấn sắp sửa lao tới, Doãn Lão Nhị đổi cự kiếm ra, một kiếm đâm thẳng về phía Thú vương Đế Tuấn.

"Quác quác!" Thú vương Đế Tuấn kêu gào lên, đôi cánh vỗ vỗ lên lưng Doãn Lão Nhị, Doãn Lão Nhị lập tức bị quất bay ra ngoài.

Mặc dù Đa Khắc đánh nhau cả buổi với Thú vương Đế Tuấn, thế nhưng hàng này hoàn toàn không tổn thương được tới Thú vương, cho nên lần công kích này của Doãn Lão Nhị đã thành công giữ chặt thù hận của Thú vương Đế Tuấn.

Doãn Lão Nhị còn chưa rơi xuống đất, Thú vương Đế Tuấn đã đạp hai chân, tung cánh, mổ về phía đầu Doãn Lão Nhị.

Thời điểm Doãn Lão Nhị sắp bị mổ chết, một trận mưa tên kèm theo thuật Lôi Điện giáng xuống thân Thú vương Đế Tuấn.

Thú vương Đế Tuấn mở tung hai cánh ra, ánh lửa trên người vờn quanh, mưa tên hóa thành tro bụi, thuật Lôi Điện cũng giống như đá chìm đáy biển.

Cùng lúc đó, xung quanh thân mình Doãn Lão Nhị chợt dâng lên một Kết Giới Hắc Ám, mấy luồng ánh sáng trắng phủ xuống, lượng máu của Doãn Lão Nhị được kéo trở lại.

"Quác!"

Thú vương Đế Tuấn thấy vậy thì hú lên một cách quái dị, đôi cánh mang theo hỏa diễm lại quét về phía Doãn Lão Nhị. Đúng lúc này, Vương Vũ từ trên trời giáng xuống, trường côn đâm thẳng xuống mặt đất, ngăn cản cánh của Thú vương Đế Tuấn, đồng thời một cước giẫm trúng đầu nó.

Vương Vũ tung liên tục ba cước Ưng Đạp rồi Lôi Đình Cước không trượt một phát nào, giẫm nát cái mào gà của Thú vương Đế Tuấn. Phán định cực cao đã làm cho đầu Thú vương Đế Tuấn bị dẫm nằm xuống mặt đất.

"Quác!"

Sát thương những đòn này của Vương Vũ cao hơn Doãn Lão Nhị nhiều lắm, trực tiếp kéo thù hần của Thú vương Đế Tuấn lên người mình.

Thú vương Đế Tuấn nổi giận gầm lên một tiếng, đầu vung vẩy, đánh tới phía Vương Vũ bên cạnh. Vương Vũ mỉm cười, nhảy từng bước về phía sau, trường côn trong tay duỗi thẳng, đâm vào mắt Thú vương Đế Tuấn.

- 22145

"Quác!!!!!!!!"

Lần này rõ ràng là Vương Vũ đã đánh trúng điểm yếu của Thú vương Đế Tuấn, nó kêu lên một tiếng xót xa, cánh bốc cháy ngùn ngụt, quét từ trái qua phải.

Vương Vũ dùng Lăn Mình lao tới phía trước, lăn tới vị trí dưới bụng của Thú vương Đế Tuấn, vũ khí trong tay đổi thành trường kiếm, mạnh mẽ đâm lên trên một cái, lại đánh ra bạo kích.

Thú vương Đế Tuấn giận dữ, hai móng vuốt túm lấy Vương Vũ, thân hình Vương Vũ khẽ chuyển một tay ôm lấy một vuốt của con gà lạ này, tay kia thì cầm kiếm, điên cuồng đâm chọc dưới thân Thú vương Đế Tuấn.

Thấy Vương Vũ ổn định cuộc chiến, người Toàn Chân Giáo bắt đầu vây xung quanh Đa Khắc.

Vô Kỵ cười khà khà nói: "Ha ha, xem ra chúng ta không cần dùng tới biện pháp của ngươi nữa, chúng ta có thể bàn lại giá cả hay không."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment