Trang 365# 1
Chương 730: Ngồi xuống từ từ nói chuyện
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Không chỉ có đám quần chúng thành Dư Huy hóng hớt, Huyết Sắc Chiến Kỳ nghe nói trụ sở của Toàn Chân Giáo bị Kiếm Chỉ Thương Khung đánh hạ, ban đầu cũng gần như tuyệt vọng, sau khi nghe thấy tin tức này, hưng phấn đến mức nước mắt tràn trề, lập tức đăng nhập vào game.
"Thế nào hả? Kích thích lắm đúng không!" Huyết Sắc Chiến Kỳ vừa đăng nhập đã nhận được tin nhắn của Vô Kỵ.
"Ngươi cũng biết hết rồi hả?" Huyết Sắc Chiến Kỳ vẻ mặt mơ hồ.
"Đương nhiên." Vô Kỵ cười nói: "Chút chuyện mờ ám đó của ngươi, ta lại không thể đoán ra được chắc? Có điều ngươi hãy nhớ cho kỹ, Toàn Chân Giáo chúng ta chuyện gì cũng từng làm, chỉ có chưa từng lừa gạt bạn bè..."
Huyết Sắc Chiến Kỳ: "..."
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Đội Trưởng Đừng Nổ Súng lúc này giống như thỏ con bị giật mình, hoảng sợ đến mức không còn chút sức lực nào.
Không đến ba mươi phút, người chơi Kiếm Chỉ Thương Khung đã rút lui hết một phần tư, liên minh công hội lúc này chỉ còn lại một nghìn người... Những người chơi rút lui khỏi công hội tuy không nhiều như khi vừa bắt đầu nữa, nhưng mà những người ở lại đa số là những người chơi già dặn kinh nghiệm đã ở bên cạnh nhau từ ngày vừa bắt đầu mở server.
Đương nhiên, đám người chơi già dặn kinh nghiệm này cũng không phải không muốn rút lui, ngay từ đầu họ đã tham gia công hội, độ cống hiến cho công hội không thể nghi ngờ gì là rất cao, nếu rút lui khỏi công hội, độ cống hiến sẽ thành con số 0, cho nên những người chơi còn đang do dự này cũng là đang rối rắm vấn đề có nên rút lui hay không.
"Ta, ta không biết..." Lúc này tâm trạng của Gấu Ơi Chờ Tớ cũng không tốt hơn Đội Trưởng Đừng Nổ Súng chút nào, nếu Toàn Chân Giáo báo thù theo trình tự, lão đại cũng đã chết rồi, lão nhị còn có thể sống lâu hơn sao?
Ngay khi hai người đang không biết làm sao, Huyết Vũ lại gửi một tin nhắn riêng cho Đội Trưởng Đừng Nổ Súng: "Tiếp tục như vậy không được, công hội chẳng mấy chốc sẽ xong đời..."
"Chúng ta cũng đã đi đến nước này rồi, Huyết Vũ ngươi có biện pháp gì sao?" Đội Trưởng Đừng Nổ Súng rối rắm hỏi.
"Ta vẫn là câu nói kia." Huyết Vũ nói: "Chúng ta nhất định phải nói chuyện tử tế với Toàn Chân Giáo một lần."
"Còn có đường sống nói chuyện nữa sao?" Vương Vũ gửi đi lời cảnh cáo như thế kia, hiển nhiên là bộ dạng muốn đuổi giết tất cả người chơi Kiếm Chỉ Thương Khung, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đã không còn trông cậy vào việc có thể giải quyết hòa bình được nữa.
Huyết Vũ nói: "Đương nhiên, những người Toàn Chân Giáo này tính cách như thế nào bây giờ ngươi cũng đã hiểu rõ ràng rồi đấy, ngươi chưa nghe thấy người của Toàn Chân Giáo nói sao? Chuyện có thể sử dụng tiền để giải quyết thì đều không phải là chuyện nữa rồi, cắt đất bồi thường, giống như chiến tranh giữa các quốc gia cũng là phương pháp giải quyết tốt nhất."
"Được rồi..." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nghe thấy thế, kéo ô bạn bè ra, tìm kiếm Xuân Tường.
"Xuân huynh, ta cảm thấy chúng ta không cần thiết phải gây chuyện đến mức hỏng bét như vậy..." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đi thẳng vào vấn đề nói.
Giờ khắc này, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng thật sự mềm nhũn rồi... Trong lời nói không còn chút tự tin trước đây nữa.
"Ừ, cũng rất có lý!" Xuân Tường trả lời ngắn gọn: "Đến quán rượu đi!"
"Được rồi, ngươi đợi một lát..."
Khu hồi sinh rất gần quán rượu, trong thời gian ngắn ngủi Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đã dẫn mấy người Tiêu Tương Vấn Kiếm đi tới quán rượu, thấy được đám người Toàn Chân Giáo đang uống rượu như không có chuyện gì xảy ra.
"Hắn ta chính là Đội Trưởng Đừng Nổ Súng." Nhìn thấy Đội Trưởng Đừng Nổ Súng dẫn người bước vào, Xuân Tường gửi tin nhắn cho Vô Kỵ.
"Ồ..." Vô Kỵ mở mắt ra đánh giá Đội Trưởng Đừng Nổ Súng một cái, vẫy tay với đám người Toàn Chân Giáo: "Dọn chỗ ngồi đi!"
Mấy người Toàn Chân Giáo ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cái mông như sinh ra lớn lên từ băng ghế, không ai nhúc nhích chút nào...
"Đại ca đại tỷ, cho ta chút thể diện đi mà..." Vô Kỵ lúng túng kêu gào trong kênh công hội.
Vẫn là Dương Na biết điều hơn một chút, đứng dậy nhường ra một chỗ ngồi, sau đó đẩy Linh Lung Mộng bên cạnh ra.
"Ngồi đi!" Vô Kỵ duỗi duỗi tay với Đội Trưởng Đừng Nổ Súng.
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng ngược lại cũng ngồi xuống, nhưng oán khí của mấy người Tiêu Tương Vấn Kiếm và Huyết Vũ lại xông thẳng đến trần nhà rồi.
Đám lão đại này ngày thường đi đến đâu mà chẳng được người khác dọn chỗ ngồi hầu hạ, đến chỗ này của Toàn Chân Giáo ngay cả đến chỗ ngồi cũng không có.
Huyết Lang phẫn nộ nhìn chằm chằm Vô Kỵ, tiếng bẻ đốt ngón tay răng rắc vang lên.
Vô Kỵ thấy thế, không lạnh không nhạt nói: "Ngươi trừng mắt cái gì hả? Có một chỗ ngồi cũng đã tốt lắm rồi, ta cũng rất bất đắc dĩ đó! Ấm ức thì ta cho ngươi tìm đối thủ đấy, hai ngươi đi ra ngoài một đánh một, đánh thắng thì ngươi đi vào ngồi chỗ của ta luôn."
"..." Huyết Lang bị Vô Kỵ nói như vậy, nhất thời không còn hơi sức nổi giận nữa, ủ rũ cúi đầu đứng một bên.
Nếu Kiếm Chỉ Thương Khung có thể đánh gục được Toàn Chân Giáo, hôm nay người được ngồi ở đây cũng không phải người của Toàn Chân Giáo, đấu một chọi một cái gì chứ, không phải tự khiến mình mất mặt sao.
"Khụ khụ..." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng ho khan mấy tiếng, phá vỡ tình hình căng thẳng, sau đó lấy ra một túi tiền lớn, còn có hai đồ vật nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, không còn chút sức lực nào nói: "Các vị lão đại, đồ mà các ngươi muốn đều đã mang đến đây rồi."
"Thứ chúng ta muốn?" Vô Kỵ nhìn kỹ, trên bàn đúng là đầu lâu của Thú Vương Đế Tuấn và tờ kỹ năng bị thiếu.
"Đạo Tuyết, nhận lấy đi!" Vô Kỵ chẹp chẹp miệng với Danh Kiếm Đạo Tuyết bên cạnh Đội Trưởng Đừng Nổ Súng.
Danh Kiếm Đạo Tuyết vươn tay lấy đầu lâu của Thú Vương Đế Tuấn và tờ kỹ năng bị thiếu, cất vào trong túi, túi tiền ngay cả nhìn cũng không nhìn.
"Lão đại Vô Kỵ, ngươi có ý gì đây?"
Nhìn thấy người Toàn Chân Giáo thế mà lại không thèm đếm xỉa đến vàng trên bàn, vẻ mặt Đội Trưởng Đừng Nổ Súng khó hiểu, không phải nói người của Toàn Chân Giáo rất tham tiền sao? Nhiều vàng như vậy để ở đây cũng không thèm liếc mắt một cái, bộ dạng không giống như tham tiền đâu.
"Không có ý gì cả!" Vô Kỵ nói: "Trên bàn là bao nhiêu tiền?"
"Ý của ngươi là... Một trăm nghìn vàng." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nói.
"Ồ..." Vô Kỵ gật đầu nói: "Một trăm nghìn vàng à, ta nhớ là ngay từ khi bắt đầu khi chúng ta bàn bạc về giá tiền này, ta đã nói đây chẳng qua chỉ là phí tổn thất tinh thần mà thôi."
"Đúng... Nhưng các ngươi cũng không bị chúng ta..." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đang định nói đến chuyện Toàn Chân Giáo cũng không bị Kiếm Chỉ Thương Khung giết chết.
Minh Đô bên cạnh ngắt lời Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nói: "Chú ý cách dùng từ ngữ của ngươi, không phải chúng ta không bị các ngươi giết chết, mà là các ngươi không giết nổi chúng ta."
"Ngay từ khi bắt đầu không phải chúng ta đã nói... Chỉ cần chúng ta trả tiền, Toàn Chân Giáo có thể giúp chúng ta nổi tiếng hơn..." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nói.
"Đúng là đã nói như thế, không sai, nhưng mà lúc đó ngươi không hề đồng ý mà?" Vô Kỵ nói: "Nhưng mà Toàn Chân Giáo chúng ta vẫn khá là thành thật, trụ sở công hội cũng giao cho các ngươi rồi, giúp các ngươi nổi tiếng hơn đó... Cho nên cho dù là lùi mười nghìn bước mà nói, một trăm nghìn vàng này cũng là chúng ta phải được..."
"Phải được?" Đội Trưởng Đừng Nổ Súng hơi bối rối.
"Đúng vậy, số tiền này là phí tổn thất tinh thần của chúng ta, chẳng qua gửi ở chỗ ngươi mà thôi, hôm nay trụ sở công hội của chúng ta cũng bị mất rồi, ngươi cảm thấy một trụ sở công hội đáng giá bao nhiêu tiền?" Vô Kỵ cười tủm tỉm nói.
"Trụ sở công hội?" Nghe thấy câu này, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cuối cùng cũng đã hiểu được, Toàn Chân Giáo đây là đang chê quá ít tiền.
"Vậy ngươi cảm thấy bao nhiêu tiền là phù hợp?" Đội Trưởng Đừng Nổ Súng hỏi.
"Vấn đề này ta cũng không dám trả lời một mình, mấy người cùng cho chút ý kiến đi." Vô Kỵ nói với những người khác trong Toàn Chân Giáo.
Danh Kiếm Đạo Tuyết nói: "Chúng ta đầu hàng, nhà kho bị Kiếm Chỉ Thương Khung cướp sạch, dược tề và tài liệu bên trong ít nhất cũng trị giá hai mươi nghìn vàng..."
"Mẹ nó..." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nôn ra máu, hai mươi nghìn vàng con mẹ nhà ngươi ấy... Nhà kho rõ ràng là trống rỗng cơ mà.