Trang 365# 2
Chương 731: Hòa bình thì mới phát triển được
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Sao vậy? Nhìn bộ dạng lão đại Đội Trưởng, hình như không tin? Ngươi phải biết, chúng ta Toàn Chân Giáo chính là công hội duy nhất trong "Trọng Sinh" có Dược tề sư có thể chế tác được dược tề cao cấp, nếu ngươi không tin, ta có thể đưa danh sách hóa đơn ra cho ngươi xem một chút..." Danh Kiếm Đạo Tuyết cười lạnh nói.
"Được rồi, hai mươi nghìn thì hai mươi nghìn thôi..." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết thật sự nghiêm túc lấy ra một tờ giấy, vội vàng xua tay nói.
Mẹ nó, trụ sở của Toàn Chân Giáo bị Kiếm Chỉ Thương Khung cướp sạch, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết, mà Toàn Chân Giáo là công hội duy nhất cung cấp dược tề cao cấp, cũng có chút tiếng tăm.
Sau khi Kiếm Chỉ Thương Khung tấn công trụ sở của Toàn Chân Giáo, một chút xíu đồ vật cũng không mò ra được, nếu nói lời này ra ngoài ngay cả Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng không thể tin tưởng nổi, về phần có bao nhiêu tổn thất còn không phải hoàn toàn dựa vào người của Toàn Chân Giáo ăn nói ba hoa hay sao? Không chừng tính một lúc nữa lại còn tăng lên thành ba mươi nghìn nữa ấy... Chuyện này bọn họ nhất định có thể làm được.
"Cổng lớn bị các ngươi đánh sập rồi, tổng cộng bồi thường mười nghìn vàng đi..." Minh Đô khoa tay múa chân nói.
"Cổng lớn? Đó không phải được hệ thống cung cấp kèm theo sao? Mười nghìn vàng có phải nhiều quá hay không?" Đội Trưởng Đừng Nổ Súng lo lắng nói.
Hễ là cơ sở thiết bị kèm theo trụ sở công hội, khi công hội giành được quyền sở hữu trụ sở lần nữa thì cũng sẽ tự động được trả lại, cho nên miễn là Đội Trưởng Đừng Nổ Súng trả lại khế ước của trụ sở Toàn Chân Giáo cho mấy người Toàn Chân Giáo, những thứ này đều sẽ miễn phí... Hơn nữa, cho dù không miễn phí, một cánh cửa rách nát mà thôi, tiền sửa chữa cũng không dùng hết mười nghìn vàng, dứt khoát tốn mấy vàng là xong rồi.
Ký Ngạo nói: "Còn có thủy tinh công hội thì sao, bảo vệ công hội của chúng ta cũng mất rồi... Chín bỏ làm mười cũng xấp xỉ con số này rồi..."
"..."
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nhất thời không nói được gì, thủy tinh công hội và cổng lớn công hội không phải giống nhau sao? Còn bảo vệ công hội, người của Kiếm Chỉ Thương Khung từ đầu đến cuối cũng chưa từng nhìn thấy...
"Nếu không ta cũng đưa cho các ngươi hai hóa đơn nhé?" Minh Đô hỏi.
"... Các ngươi nói mười nghìn thì là mười nghìn đi." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng quả thật rất sợ hai chữ hóa đơn này.
"Lò rèn của chúng ta, phòng luyện dược của chúng ta, tất cả đều bị phá hủy rồi... Đây cũng là một tổn thất lớn." Bao Tam bên cạnh bổ sung.
Lò rèn và phòng luyện dược, các loại công trình đều là người chơi tự mình xây dựng, tài liệu gì đó đều là một số tiền lớn, Bao Tam nói như vậy cũng hợp tình hợp lý.
"Cái này ta hiểu..." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng gật đầu ra hiệu đã hiểu, thầm nói trong lòng cuối cùng thì Toàn Chân Giáo cũng có một người thành thật.
Không biết rằng, các loại công trình như lò rèn của Toàn Chân Giáo cũng giống như cổng lớn, đều là cơ sở thiết bị mà hệ thống kèm theo, cũng không cần phải tốn tiền.
"Công hội của chúng ta còn có một BOSS Thần Thú nữa đó, là nữ cơ..." Xuân Tường nói.
"Á... Đó là BOSS sao? Còn là Thần Thú?" Đội Trưởng Đừng Nổ Súng hoảng hốt hỏi.
Hoa Yêu là chút năng lực chống cự duy nhất của Toàn Chân Giáo, có điều cấp bậc của Hoa Yêu quá thấp, lại là BOSS được nuôi trong nhà, bị Kiếm Chỉ Thương Khung đánh một hiệp là tiêu diệt xong rồi... Đội Trưởng Đừng Nổ Súng rất khó tưởng tượng đồ chơi này có chút liên hệ gì với Thần Thú.
Xuân Tường nói: "Đương nhiên, Hoa Yêu Chi Quan có biết không, BOSS Thần Thú này của chúng ta thế nhưng mà còn có thể rơi ra thần khí nữa đấy... Đúng rồi, thần khí hẳn là cũng đáng giá không ít tiền..."
"Ừ không sai, Hoa Yêu còn có thể giúp thảo dược bên trong vườn thuốc của chúng ta phát triển nhanh hơn... Quan trọng nhất là nó trông rất đẹp..."
"Còn có lão đại gia người quản lý chung của công hội, bị những tên khốn kiếp như các ngươi dọa, hoảng sợ đến mức phát ra bệnh tim luôn rồi, không nằm trên mặt đất là lừa các ngươi, có phải các ngươi ít nhiều gì cũng nên trả chút tiền trợ cấp nghỉ dưỡng cho ông ta không?"
Nhìn đám người Toàn Chân Giáo kia ngươi một câu ta một câu, càng ngày càng vô căn cứ, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là mặt dạn mày dày...
"Được rồi, chúng ta có thể nói một con số tổng được hay không?" Đội Trưởng Đừng Nổ Súng vội vàng kêu lên.
"Đừng gấp mà, chúng ta còn chưa bịa xong... à không, là gần đến mười nghìn rồi..." Toàn Chân Giáo một đám người lời lẽ đàng hoàng, bộ dạng ta sẽ không chiếm lợi ích của ngươi.
"Được rồi, mấy huynh cũng đừng phí sức lực nữa, mười nghìn có đủ hay không hả?" Đội Trưởng Đừng Nổ Súng gào to.
Vô Kỵ cười ha ha: "Lão đại Đội Trưởng không hổ là đại gia, quả nhiên là vô cùng rộng rãi!"
"Không rộng rãi mà được à? Các ngươi chỉ còn thiếu nước cầm đao dí lên cổ ta cướp tiền nữa thôi..." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nước mắt tràn trề, vừa móc túi tiền, vừa ném khế ước của trụ sở Toàn Chân Giáo cho Vô Kỵ, khế ước chính là ranh giới cuối cùng của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, trước khi đàm phán xong thì không thể tùy tiện lấy ra.
Nhìn thấy khế ước và vàng, tất cả người Toàn Chân Giáo đều nở nụ cười, hòa nhã thân thiện như hàng xóm nhà bên, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nhìn thấy mà trong lòng sợ hãi một trận.
Vô Kỵ vừa lấy tiền, vừa cười nói: "Từ nay về sau, mâu thuẫn giữa chúng ta hoàn toàn xóa bỏ, có hòa bình thì mới có thể phát triển được."
"Đúng vậy đúng vậy." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng gật đầu.
"Tuyệt đối không nên gây thêm phiền toái cho chúng ta nữa." Xuân Tường bên cạnh nói.
"Xuân huynh ngươi yên tâm đi, còn gây phiền phức cho các ngươi lần nữa, ta sẽ là cháu trai của ngươi!" Đội Trưởng Đừng Nổ Súng khóc lóc xua tay, có bài học lần này, hắn ta tuyệt đối không dám có lần thứ hai nữa.
"Còn các ngươi nữa..." Vô Kỵ chỉ vào mấy người Huyết Lang nói: "Phải làm người cho tử tế, đừng coi mình là trung tâm, ngoài trời còn có trời khác nữa biết chưa hả..."
"..." Đám cao thủ cấp chuyên nghiệp đồng loạt cúi đầu, trong lòng thầm băm Vô Kỵ ra thành 180 mảnh.
Đúng lúc này, Huyết Lang nhỏ giọng gọi: "Ông chủ..."
"À, đúng rồi, sao ta không nhìn thấy đại thần Thiết Ngưu vậy?" Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đột ngột hỏi.
"Hắn ấy à..." Vô Kỵ lắc đầu nói: "Còn không phải vì các ngươi sao, vũ khí Thần Khí của hắn bị hỏng rồi, bây giờ chắc đang gào khóc ở góc nào đó thôi... Ngươi tìm hắn có chuyện gì sao?"
"Á... Không có..." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng vừa nghe thấy Vô Kỵ nói như thế, vội vàng nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa, chúng ta đi về trước đây..."
Vô Kỵ phất tay nói: "Đi về đi thôi... Sau này phải thành thật một chút, Toàn Chân Giáo chúng ta thế nhưng đều là kẻ theo chủ nghĩa hòa bình..."
"Ngươi nói rất đúng..." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng gật đầu thật mạnh, dẫn theo thuộc hạ vội vàng rời khỏi quán rượu.
"Ông chủ, dao găm của ta..." Ra khỏi quán rượu, Huyết Lang vẻ mặt tủi thân nói.
Dao găm cực phẩm của Huyết Lang vẫn còn nằm trong tay Vương Vũ đấy, vừa nãy Đội Trưởng Đừng Nổ Súng hỏi Vương Vũ có ở đây hay không, chính là vì chuyện này.
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng giống như dỗ dành trẻ con nói: "Ôi chao, sau này ta mua cho ngươi một con dao găm tốt hơn."
"Còn cái này thì sao? Đó chính là dao găm Ám Kim của ta đấy... Có thể thăng cấp nữa."
Câu hỏi của Huyết Lang cũng rất ngây thơ y như trẻ con.
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng rất bất đắc dĩ vỗ bả vai Huyết Lang nói: "Lang này, để ca nói thật cho ngươi biết, dao găm này, ngươi đừng nên nghĩ tới nữa thì hơn."
Mẹ nó, không nghe thấy người ta vừa nói cái gì à? Thần Khí hỏng rồi, vũ khí của Vương Vũ hỏng mất rồi, đó là chuyện mà Đội Trưởng Đừng Nổ Súng tận mắt nhìn thấy, tuy vũ khí của Vương Vũ có phải Thần Khí hay không còn phải bàn bạc lại, nhưng mà đám người Toàn Chân Giáo kia ngang ngạnh không nói chuyện đạo lý.
Nếu bọn chúng đã nói là Thần Khí, cho dù là một cây côn gỗ rách nát, những tên súc sinh này cũng có thể tạo ra chứng cứ chứng minh nó là quyền trượng của thiên thần cái gì đó...
Dao găm của Huyết Lang có trâu bò hơn đi chăng nữa, có thể đáng giá hơn Thần Khí được hay sao? Lúc này nhắc đến chuyện dao găm, quả thật là tự tìm hố để nhảy xuống.