Trang 366# 1
Chương 732: Bạn học Vương Vũ tuyệt vọng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng chân trước vừa mới dẫn người rời đi, ánh mắt mấy người Toàn Chân Giáo đều đồng loạt nhìn chăm chú về phía Vô Kỵ.
Vô Kỵ xua hai tay nói: "Giải tán giải tán, đi hoạt động tự do hết đi, nhìn chằm chằm ta làm cái gì!"
"Đừng mà..." Minh Đô nhảy sang ôm cổ Vô Kỵ: "Có phải ngươi quên mất cái gì không hả?"
"Cái gì?" Vô Kỵ biết rõ mà còn hỏi.
"Nói nhảm, hai trăm nghìn vàng chia như thế nào bây giờ?" Mọi người trăm miệng một lời nói.
Hai trăm nghìn vàng đó, ôi chao, số tiền lớn như vậy, cho dù là những người chơi giàu có như Toàn Chân Giáo, ngày thường cũng rất khó nhìn thấy, có thể nào cứ như thế bị một mình Vô Kỵ cuỗm hết được.
"Chia cái đầu nhà các ngươi ấy!" Vô Kỵ nói: "Không phải ta đã cho các ngươi tiền rồi đó sao?"
"Nói dối, cho bao giờ?" Mọi người nhao nhao mắng lên.
Vô Kỵ nói: "Trước đó, mỗi người mười nghìn, các ngươi đều quên hết cả rồi hả?"
"Mỗi người mười nghìn?" Minh Đô hơi sững sờ nói: "Bà mẹ nó, không phải ngươi nói sau này sẽ lấy lại sao?"
Vô Kỵ gật đầu nói: "Đúng là phải lấy lại... Nhưng mà dựa vào nhân phẩm của đám khốn kiếp các ngươi, tiền tới tay mà không tiêu pha sạch sẽ thì cũng không phải các ngươi rồi, cho nên lúc đó ta trực tiếp chia một trăm nghìn trong tay ta cho đám chết tiệt các ngươi, cũng tiết kiệm được phiền phức..."
"... Ông nội nhà ngươi..."
Vừa nghe thấy Vô Kỵ nói như thế, Ký Ngạo lúc này buồn bực: "Bố khỉ, biết vậy ông đây đã tiết kiệm một chút từ lâu rồi..."
Tuy những người khác không nói chuyện, nhưng biểu hiện trên mặt cũng giống hệt như Ký Ngạo, ngay cả hai người thành thật nhất là Bao Tam và Dương Na, nụ cười cũng có chút lúng túng...
Quả thật đám người này rất vô liêm sỉ, nghe thấy Vô Kỵ nói sau này sẽ lấy lại số tiền đó, cho nên tiêu xài không tiết kiệm chút nào...
Loại người vô liêm sỉ như Ký Ngạo này, thậm chí còn mua không ít đạo cụ lấy danh nghĩa của công nhưng bỏ vào túi riêng... Vô Kỵ nghiêm túc như vậy, kết quả mẹ nó tất cả đều tiêu xài chính tiền của mình...
"Ngươi còn có bao nhiêu tiền?" Minh Đô chọc chọc Ký Ngạo hỏi.
"Sáu nghìn..." Ký Ngạo lệ rơi đầy mặt, với giá cả của loa thành chính, có thể nửa ngày tiêu hết bốn nghìn vàng, có thể thấy được thằng khốn này rất có tiềm năng của một tên phá của.
"Đệt... Ngươi đồ rác rưởi này..." Minh Đô thở dài.
"Vậy ngươi còn lại bao nhiêu tiền?" Ký Ngạo cũng hỏi lại.
"Ba nghìn... Ta còn mua cho một em gái ta thích một bộ trang phục mốt nhất bây giờ." Minh Đô khóc còn đau lòng hơn Ký Ngạo.
"Tiên sư ông nội ngươi, đáng lắm!" Có so sánh, tâm trạng Ký Ngạo tốt hơn rất nhiều.
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề, ta đã đưa tiền cho mấy cô gái rồi..." Vô Kỵ nói.
Lúc này Vô Kỵ nói: "Không đúng, mấy người chúng ta chia đều một trăm nghìn, còn một trăm nghìn nữa đâu?"
"Biết ngay các ngươi sẽ hỏi như thế mà."
Vô Kỵ nói xong lấy một trăm nghìn ra, chia ra bốn mươi nghìn ném cho Danh Kiếm Đạo Tuyết, sau đó lấy mười nghìn cho mình, cuối cùng trên bàn còn thừa lại năm mươi nghìn.
"Thấy chưa, bốn mươi nghìn để sử dụng cho việc xây dựng lại công hội, mười nghìn là của ta!" Vô Kỵ vừa chia tiền vừa nói.
"Thế còn năm mươi nghìn này thì sao? Đổi thành nhân dân tệ, làm chi phí cho chúng ta đi du lịch nước ngoài thế nào?" Xuân Tường đề nghị.
"Được, được, ta đồng ý!" Đoàn người sôi nổi nhất trí.
Xem ra đám người này đều muốn tìm lại số tiền đã tiêu mất, tranh thủ hạ tổn thất xuống mức thấp nhất.
"Thôi đi, nghĩ hay thật đấy!" Vô Kỵ khinh bỉ nhìn mọi người một cái nói: "Không có phần của các ngươi đâu! Đây là phần của lão Ngưu!"
"Á..."
Nghe thấy nói năm mươi nghìn này là của Vương Vũ, tất cả mọi người ngay lập tức ngậm miệng lại.
Toàn Chân Giáo sở dĩ có thể thắng Kiếm Chỉ Thương Khung sạch sẽ lưu loát như vậy, ngoại trừ chiến thuật tâm lý của Vô Kỵ ra, càng nhiều là công lao do thực lực áp đảo của Vương Vũ.
Nếu như không có Vương Vũ cuối cùng chính diện giao đấu với mấy nghìn người một trận, Kiếm Chỉ Thương Khung tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với công hội mười mấy người như bọn họ, cho dù coi như Toàn Chân Giáo có thể kéo sập Kiếm Chỉ Thương Khung, nhưng mà cũng sẽ giống như Tam Sát Trang năm đó, cũng phải trả một cái giá tương đối nặng nề.
Là Vương Vũ, một mình một ngựa một người duy nhất, tàn nhẫn đánh bại lòng tin của tất cả mọi người trong Kiếm Chỉ Thương Khung, khiến bọn chúng hoàn toàn sụp đổ... Đừng nói lấy năm mươi nghìn, cho dù có lấy hết cả một trăm nghìn, có lẽ cũng chẳng có ai có ý kiến gì.
Dù sao những cao thủ kiêu căng ngạo mạn không biết khuất phục ai bao giờ này, tuyệt đối phục Vương Vũ.
Thấy mọi người không nói gì nữa, Vô Kỵ nói: "Vũ khí của lão Ngưu thế nhưng cũng là cấp bậc Thần Khí đó, cơ bản là có tiền cũng không mua được, ta đoán qua loa một chút, ít nhất cũng phải hai mươi nghìn vàng trở lên... Thật ra hắn cũng chỉ lấy nhiều hơn các ngươi hai mươi nghìn mà thôi, các ngươi sẽ không ấm ức gì chứ."
"Không ấm ức, không ấm ức..." Tất cả mọi người đều rối rít lắc đầu, còn thầm khó hiểu, thằng nhãi Vô Kỵ này từ khi nào lại học được cách quan tâm đến tâm trạng của ngươi khác vậy.
Kết quả câu tiếp theo của Vô Kỵ khiến tất cả mọi người tức giận đến mức bùng nổ.
"Ấm ức cũng không sao, dù sao ta cũng chỉ hỏi cho có thôi, ấm ức thì tự các ngươi đi mà tìm lão Ngưu ấy..." Vô Kỵ khiêu khích nói.
"Ông nội nhà ngươi..." Mọi người dựng ngón giữa.
"Thằng chó Vô Kỵ ngu ngốc này, tiền vũ khí của lão Ngưu tại sao không bắt Kiếm Chỉ Thương Khung bỏ ra?" Ký Ngạo hỏi.
"Anh bạn nhỏ!" Vô Kỵ cười nói: "Ngươi có hiểu cái gì gọi là khi sự việc phát triển đến mức giới hạn thì sẽ biến đổi theo hướng ngược lại không hả? Hai trăm nghìn đã là ranh giới cuối cùng của Kiếm Chỉ Thương Khung rồi, còn ép buộc hắn ta thêm nữa hắn ta sẽ chó cùng rứt giậu đó."
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đúng là không thiếu tiền, nhưng người có tiền thì nào có ngu, hai trăm nghìn vàng kia cũng không phải con số nhỏ, cũng đủ để Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đổi địa bàn khác lôi kéo một nhóm người khác rồi.
Nếu thật sự ép buộc Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, người ta đổi thành chính sang khu khác phát triển, Toàn Chân Giáo cũng không có thời gian nhàn rỗi chơi đùa đến mức chạy sang thành khác đuổi giết.
Vô Kỵ chính là như vậy, mỗi lần ra giá đều vô cùng vừa vặn, có thể khiến người ta cảm thấy đau lòng nhưng cũng không khiến người ta tuyệt vọng, ranh giới cuối cùng, không thể động vào đâu.
"Hóa ra là như vậy!" Ký Ngạo vuốt cằm nói: "Vậy tiền của chú Ngưu để ta đưa cho hắn đi."
"Ngươi? Vì sao?"
Ký Ngạo cười hì hì nói: "Chú Ngưu rộng rãi hơn ngươi nhiều lắm, ngộ nhỡ cho ta mười nghìn tám nghìn tiền chân chạy, chẳng phải rất phấn chấn hay sao?"
"Chậc chậc, thật không biết xấu hổ..." Minh Đô khinh bỉ nhìn Ký Ngạo một cái nói: "Để ta đưa cho, ta là người chính trực, không tham tiền chân chạy."
"Ta và Thiết Ngưu hiền đệ tình cảm sâu đậm như vậy..."
"Biến hết đi, có chuyện tốt như vậy còn đến tay các ngươi được nữa chắc?" Vô Kỵ tiện tay lướt qua, nhét túi tiền vào trong bọc.
Ra khỏi quán rượu, Vô Kỵ đi dọc theo phố trung tâm, rất nhanh đã đi tới cửa lò rèn, thấy Vương Vũ sau lưng cắm hai thanh đoản côn đang đau khổ cầu xin NPC.
"Ông lớn Simba, dựa vào quan hệ của chúng ta, người hãy giúp ta nghĩ cách đi mà." Vương Vũ tay trái cầm vàng tay phải cầm rượu, đứng ở cửa lò rèn tán hươu tán vượn với Simba.
"Chuyện này ta quả thật không giúp được ngươi đâu, ngươi còn như vậy ta sẽ kiêng rượu đó..." Simba thật sự là bị Vương Vũ năn nỉ quá mức rồi, nếu không con sâu rượu này làm sao lại nói ra đòi kiêng rượu chứ.
Vẻ mặt Vương Vũ cũng rất tuyệt vọng, ban đầu Vương Vũ chỉ muốn tìm phương pháp sửa chữa lại vũ khí cho thật tốt, cho nên mới đến lò rèn tìm thợ rèn Simba, dù sao ông lão này là thợ rèn trâu bò nhất trong đám NPC mà Vương Vũ quen biết.
Ai ngờ không biết có phải ông lão Simba này hôm nay uống nhầm thuốc hay không, thế nhưng nói mình không làm được.
Phải biết rằng nếu là bình thường, những NPC có trí tuệ này đều là thấy tiền sáng mắt, dùng tiền đập vào tuyệt đối là dễ sử dụng, nhưng tất cả vốn liếng của Vương Vũ đều đã sử dụng hết sạch, thậm chí còn lấy rượu ngon mà Simba thích nhất ra, nhưng lão già này vẫn không chịu hé miệng như trước.