Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 731 - Chương 733: Tìm Kiếm Phương Pháp Sửa Chữa Vũ Khí

Trang 366# 2

 

 

 

Chương 733: Tìm kiếm phương pháp sửa chữa vũ khí
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Này, lão Ngưu, sao vậy?" Vô Kỵ đi tới hỏi.

"Là ngươi à..." Vương Vũ nghiêng đầu sang nhìn thấy Vô Kỵ thì vẻ mặt tuyệt vọng nói: "Ta bảo ông ta sửa chữa vũ khí cho ta, ông ta sống chết không để ý đến ta."

"Không thể nào chứ." Vô Kỵ buồn bực nói: "Sửa chữa vũ khí không phải đều đi tìm ông chủ lò rèn để sửa chữa sao? Ngươi tìm ông ta thì có tác dụng gì?"

Vương Vũ nhỏ giọng nói: "Ông chủ lò rèn nói vũ khí đặc biệt không thể sửa chữa được... Người này thế nhưng là Tượng sư, ngươi nói chuyện cẩn thận chút!"

"Tượng sư?" Vô Kỵ giật mình một cái, lấy ra túi tiền lớn năm mươi nghìn vàng, quơ quơ trước mặt Simba: "Ông lớn, nếu ngươi có thể sửa chữa lại vũ khí của hắn, số tiền này đều thuộc về ngươi..."

"Bà mẹ nó! Ngươi điên đấy à! Sao lại tốn nhiều tiền như vậy được?" Nhìn thấy túi tiền to trong tay Vô Kỵ, Vương Vũ kinh ngạc kêu lên.

Vô Kỵ thản nhiên nói: "Chút lòng thành thôi, có thể sửa chữa lại vũ khí của ngươi là tốt rồi."

"... Vô Kỵ..." Vương Vũ nghe thấy thế, cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, thầm nói trong lòng tuy thằng nhóc Vô Kỵ này vô liêm sỉ, nhưng mà đối với bạn bè thật sự quá tốt rồi, năm mươi nghìn vàng nói ném là ném, thật khí phách.

Simba ngẩng đầu liếc nhìn Vô Kỵ một cái, lắc đầu tiếc hận nói: "Thứ cho lão hủ không đủ sức..." Xem ra không thể kiềm được số tiền năm mươi nghìn vàng này, lão già Simba kia cũng rất tuyệt vọng.

"Ai, xem ra thật sự không đùa đâu... Ông ta không sửa được." Vô Kỵ thở dài, tiện tay ném túi tiền cho Vương Vũ.

Năm mươi nghìn vàng mà Simba cũng không chịu làm, xem ra ông lão này thật sự không làm được rồi... Nếu chỉ có một chút xíu cơ hội, dựa vào sự vô lại của hệ thống, sao ông ta lại buông tay cho số tiền này chứ.

"Cái này đưa cho ta làm gì?" Vương Vũ không bất ngờ chút nào về sự không làm được gì của Simba, bất ngờ chính là Vô Kỵ ném túi tiền cho mình.

Vô Kỵ nói: "Tiền bồi thường của Kiếm Chỉ Thương Khung, đây là phần của ngươi..."

"Đéo đỡ được! Đây vốn dĩ là tiền của ta mà..." Vương Vũ nôn ra máu, còn cảm thấy thằng khốn này rộng rãi với mình... Lập tức lòng biết ơn của Vương Vũ đối với Vô Kỵ không còn sót lại chút nào.

Vô Kỵ bĩu môi: "Nhảm nhí, tiền của ta mà ta lại dám đưa hết cho ông ta sao?"

Vương Vũ: "..."

"Bây giờ ngươi còn có vũ khí dự bị nào không?" Vô Kỵ hỏi Vương Vũ.

Bình thường người chơi đều sẽ có hai bộ trang bị, một bộ thường dùng và một bộ dự bị, vì rất nhiều kỹ năng nghề nghiệp đều phải dựa vào vũ khí mới thi triển ra được, người chơi không có vũ khí, cũng gần như tương đương với đồ bỏ đi, dĩ nhiên, Võ sư là trường hợp ngoại lệ... Có vũ khí hay không cũng đều là đồ bỏ đi.

"Đó là cái gì?" Vương Vũ hỏi ngược lại, thật ra thì Vương Vũ cũng có những vũ khí khác như đao thương kiếm kích linh tinh, nhưng vẫn là lần đầu tiên nghe nói đến từ vũ khí dự bị này.

Vô Kỵ: "..."

Loại cao thủ siêu cấp như Vương Vũ này luôn có thể khiến cho Vô Kỵ muốn đập đầu vào tường.

"Ta đây chỉ có một bộ quyền, bí mật giấu đi khi lăn lộn với đội vừa được thành lập, trước tiên ngươi cầm lấy sử dụng đi..." Vô Kỵ nói xong lấy từ trong túi ra một bộ găng tay ném cho Vương Vũ.

Liệt Diễm Tí Khải (Găng tay) (Bạch Ngân)

Vật công: 60 - 120

Ma công: 40 - 80

27 sức mạnh

31 thể chất

- 11 nhanh nhẹn

Liệt Diễm: Kỹ năng bị động, tỷ lệ 30% tạo thành hiệu quả thiêu cháy, mỗi sáu mươi giây có thể kích hoạt hai lần.

Trọng Quyền: Kỹ năng bị động, tấn công và phòng thủ được tăng thêm 30%, tốc độ tấn công và tốc độ di chuyển giảm xuống 30%.

Yêu cầu nghề nghiệp: Võ tăng

Yêu cầu cấp bậc: 35

Thuộc tính vũ khí: Hỏa

Sau cấp 30, người chơi khi đánh quái sẽ có tỷ lệ rất nhỏ rơi ra vũ khí có thêm thuộc tính, loại vũ khí này được gọi là vũ khí nguyên tố, trên thị trường cũng là vô cùng hiếm có.

"Đồ bỏ đi..." Vương Vũ nhìn thoáng qua thuộc tính, không nhịn được cười nhạo.

"Bà mẹ nó, tuy không tốt bằng vũ khí trước đây của ngươi, nhưng ít nhiều gì cũng là vũ khí được tăng cường thêm nguyên tố lửa, đồ bỏ đi cái ông nội ngươi ấy!" Vô Kỵ nhảy dựng lên mắng.

Trong tất cả các nguyên tố, vũ khí thuộc tính lửa có tấn công cao nhất, cũng được người chơi yêu thích nhất, giá cả đương nhiên cũng không rẻ, dù sao cũng là thứ vũ khí được Vô Kỵ bí mật giấu đi, chắc chắn không phải là hàng rẻ tiền, bị Vương Vũ giám định là đồ bỏ đi, quả thật có chút quá đáng.

Nhưng mà Vô Kỵ không biết là, đối với Vương Vũ mà nói, tốc độ là một thuộc tính cực kỳ quan trọng.

Liệt Diễm Tí Khải này không những giảm độ nhanh nhẹn, mà tốc độ di chuyển cũng sẽ ảnh hưởng né tránh, tốc độ tấn công sẽ ảnh hưởng đến tính liên hoàn của các kỹ năng, cho nên sử dụng loại vũ khí này còn không bằng không dùng.

"Võ sư cũng có thể tay không thi triển kỹ năng mà..." Vương Vũ cười nói.

Vô Kỵ cầm Tí Khải đưa cho Vương Vũ nói: "Ta biết, nhưng ngươi vẫn nên cứ cầm lấy đi, không thể ngay cả vũ khí cũng không có như vậy được, nếu không nói ngươi là cao thủ trấn phái của Toàn Chân Giáo, chúng ta cũng không còn chút mặt mũi nào..."

"Được rồi... Cho ngươi chút thể diện vậy..." Vương Vũ miễn cưỡng cầm Tí Khải ném vào túi.

Vẻ mặt Vô Kỵ dở khóc dở cười, mẹ nó, vũ khí được tăng cường thêm thuộc tính lửa, có trăm nghìn vàng cũng khó mua được, đến tay Vương Vũ lại hoàn toàn chỉ là chút thể diện, đây không phải là đê tiện đến mức đáng sợ sao.

"Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?" Sau khi ném vũ khí vào trong túi, Vương Vũ hỏi Vô Kỵ.

"Đưa tiền đó, có phí chân chạy không?"

"Ừ!" Vương Vũ lấy ra một đồng ném cho Vô Kỵ, đối với tên khốn suýt nữa ném năm mươi nghìn vàng của mình cho NPC, một đồng cũng đã là nhiều lắm rồi.

"Bà mẹ nó, ngươi làm như thế là đang sỉ nhục ta..." Vô Kỵ giận dữ.

"Đúng rồi đó... thì làm sao?" Vương Vũ hé mắt nhìn Vô Kỵ.

Vô Kỵ: "Có dám sỉ nhục ta một triệu lần hay không..."

Vương Vũ: "..."

"Được rồi, không lộn xộn nữa, còn có một việc nữa, lát nữa ngươi phải đến đại sảnh hành chính để giao nhiệm vụ." Vô Kỵ vừa nói, vừa lấy đầu lâu của Thú Vương Đế Tuấn ra kín đáo đưa cho Vương Vũ.

"À, đúng rồi, bây giờ ta là đoàn trưởng là đoàn lính đánh thuê..." Sau khi Vương Vũ nhận lấy đồ vật nhiệm vụ, đột nhiên kịp phản ứng lại.

"Đợi ta tìm được người trước đã, sau đó sẽ đến đại sảnh hành chính sau..."

Vô Kỵ không có vấn đề gì nói: "Được, miễn là ngươi trước khi đăng xuất có thể giao nhiệm vụ xong là được."

"Vậy ngươi còn đi theo ta làm gì?" Vương Vũ vừa đi vào trong ngõ hèm, vừa quay đầu hỏi.

Vô Kỵ nói: "Ta phải đi theo ngươi chứ, dựa vào trình độ văn hóa của ngươi mà đặt tên, ta sợ sau này đoàn chúng ta không còn mặt mũi nào đi gặp người ta nữa..."

"Ồ... Vậy ngươi cứ đi theo thôi."

Vương Vũ dẫn Vô Kỵ đi về phía trước hơn mười mét, sau đó quay người, đi vào trong con ngõ hẻm dơ dáy bẩn thỉu kia.

"Ngươi vào đây đi vệ sinh à?" Vô Kỵ vẫn là lần đầu tiên đến nơi này, nhìn thấy ngõ hẻm dơ dáy bẩn thỉu này, không nhịn được giễu cợt nói.

"Ngươi đừng nói chuyện..." Vương Vũ trừng mắt liếc Vô Kỵ một cái, lấy một bình rượu ra, mở nắp đặt trên mặt đất.

Không lâu sau, một bóng người bẩn thỉu từ trong đống rác chui ra, bò đến trước bình rượu... Đúng bậy, chính là bò... Là loại bò không dùng đến tay chân kia, tên khoa học gọi là nhúc nhích, sử dụng ngôn ngữ Sơn Đông của chúng ta thì gọi là "trườn".

Vô Kỵ thấy cảnh tượng như vậy, trợn cả mắt lên rồi: "Bà mẹ nó, đây là thứ côn trùng gì vậy?"

"Người bạn nhỏ, ngươi cũng khiến ta buồn nôn y như nghề nghiệp của ngươi vậy, cái gì gọi là thứ côn trùng gì hả, lão phu là người." Ẩn Giả khó chịu hớp một ngụm rượu, ngồi dậy, sau đó chỉ vào Vương Vũ nói: "Nếu ngươi còn không đến nữa thì ta chết vì thèm rồi..."

"Sư phụ!" Vương Vũ rất lễ phép chào hỏi.

"Sư phụ?" Vô Kỵ hoảng hốt nói: "Chẳng lẽ đây chính là Võ Thần trong truyền thuyết?"

Trong "Trọng Sinh", nghề nghiệp Anh hùng đều được đích thân bảy vị anh hùng truyền thừa, trong bảy vị anh hùng đó chỉ có Võ Thần là thần bí nhất, nghe nói ngay từ nghìn năm trước đã mất hết dấu vết, chưa rõ sống chết.

Vương Vũ là nghề nghiệp Anh hùng, cái này Vô Kỵ cũng biết được từ lâu rồi, nhưng có thể được hắn gọi là sư phụ đương nhiên chính là Võ Thần... Nhưng mà tạo hình Võ Thần này thật sự quá mới lạ rồi đấy.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment