Trang 367# 1
Chương 734: Đối Nguyệt Hình Đan
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Bảy nghề nghiệp Anh hùng của trận doanh Quang Minh trong "Trọng Sinh", tòa thánh đã chiếm mất hai người, cộng thêm Pháp sư Reynold, Vô Kỵ đã gặp được ba người, tuy đều là tóc trắng bạc phơ, nhưng ai mà không phải là có phong phạm cao nhân khí vũ hiên ngang chứ, còn vị trước mặt này ăn mặc như vậy, Vô Kỵ thật sự không dám tưởng tượng đây chính là đạo sư nghề nghiệp của Võ sư.
"Không, ông ta không phải Võ Thần, ông ta là sư phụ của ta, cũng là người thừa kế." Vương Vũ giải thích.
"Sư phụ? Khẩu vị của ngươi cũng nặng thật đấy..." Vô Kỵ ý tứ sâu xa liếc nhìn Vương Vũ một cái, sau đó nói: "Mẹ nó, nghề nghiệp Võ sư đã đủ thê thảm rồi, đạo sư nghề nghiệp còn có đức hạnh bậc này, nhà thiết kế game có phải có phân trong đầu luôn rồi không!"
"Trọng Sinh" có nhiều nghề nghiệp như vậy, chỉ có Võ sư nghiêng về phương đông nhiều một chút, nhìn thấy lão già nhếch nhác trước mặt này, trong lòng Vô Kỵ khó tránh khỏi có chút không thoải mái.
Ẩn Giả nghe thấy thế nói: "Chắc chắn là trong đầu nhà thiết kế có phân thật rồi, nhưng ngươi nói như thế, ta vẫn muốn đánh ngươi như trước!"
"Á... Còn là một NPC có trí tuệ cao cấp nữa sao?" Vô Kỵ nghe thấy lời nói của Ẩn Giả, không nhịn được kinh hãi nói.
NPC có trí tuệ bình thường chỉ có thể tiến hành trao đổi thường ngày với người chơi, NPC có trí tuệ cao cấp căn bản có thể trò chuyện với người chơi là không thể nghi ngờ, nhưng loại hành vi như mắng chửi nhà thiết kế này chỉ có bọn họ mới làm được thôi.
"Ừ, không thấp hơn Pháp sư Reynold đâu." Vương Vũ nói.
"Thật sự là thế ngoại cao nhân!" Vô Kỵ vừa nghe thấy Vương Vũ nói như thế, lập tức thay đổi vẻ mặt, nhanh chóng đứng trước mặt Ẩn Giả: "Sư phụ, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu! Đến đây nào, ta đỡ ngài..."
Vừa nói Vô Kỵ vừa đỡ bàn tay đen đúa của Ẩn Giả, khoác lên áo bào Mục sư trắng tinh của mình...
"Bạn bè của ngươi?" Ẩn Giả đứng dậy hỏi Vương Vũ.
"Vâng!" Vương Vũ gật đầu.
Ẩn Giả khinh thường Vương Vũ nói: "Nhìn người ta xem, biết điều hơn ngươi nhiều... Thằng nhóc ngươi lần đầu tiên gặp ta còn, hừ hừ..."
"Á..." Vương Vũ im lặng không nói gì.
Vô Kỵ nhỏ giọng hỏi: "Lần đầu tiên gặp ông ta ngươi đã làm gì vậy?"
"Đánh ông ta một trận..." Vương Vũ nói.
"Ngươi thật trâu bò!" Vô Kỵ thán phục khen ngợi, ngay cả đạo sư nghề nghiệp của mình cũng dám đánh, còn có ai mà thằng nhóc này không dám ra tay chứ?
Phải biết rằng đạo sư nghề nghiệp tương đương với người lãnh đạo trực tiếp của người chơi, nhất là đạo sư của những nghề nghiệp đặc biệt, nắm giữ lượng lớn tài nguyên của nghề nghiệp, người dám đắc tội với đạo sư nghề nghiệp, thì phải hiểu được bản thân mình có thể bị người ta làm cho khổ chết bất cứ lúc nào, Vương Vũ đánh đạo sư của mình một trận mà vẫn còn có thể lăn lộn đến thuận buồm xuôi gió, cũng coi như là một kỳ tích trong giới game online.
"Nói đi, lần này tìm ta lại có chuyện gì đấy?" Ẩn Giả không thèm đếm xỉa đến hai người châu đầu ghé tai, hai tay chắp sau lưng vẻ mặt thân thể đã bị vét sạch hỏi Vương Vũ, xem ra ông già không đứng đắn này không chỉ là một con sâu rượu.
Vương Vũ lấy hai thanh đoản côn giơ ra trước mặt Ẩn Giả nói: "Vũ khí bị hỏng rồi..."
"Ta cũng không phải thợ rèn, vũ khí hỏng thì ngươi tìm ta có tác dụng gì?" Ẩn Giả khó chịu nói.
"Là vũ khí nghề nghiệp kia của ta..." Vương Vũ nói: "Tiếng Thở Dài Của Võ Học Gia."
Tuy Tiếng Thở Dài Của Võ Học Gia được Vương Vũ mang từ thôn Thự Quang đến bây giờ, nhưng mà người thật sự giải phong ấn để sử dụng được vũ khí này chính là Ẩn Giả, nếu như ngay cả ông ta cũng phải chịu bó tay, Vương Vũ thật sự không nghĩ ra còn có ai có thể sửa chữa được nữa.
"Ồ..." Ẩn Giả gật đầu nói: "Ngươi cũng rất thông minh đấy, còn biết tìm đến ta..."
"Ngài thật sự có biện pháp sao?" Vừa nghe thấy Ẩn Giả nói như thế, Vương Vũ lập tức cảm thấy việc này có cơ hội.
"Không phải là không có biện pháp gì, có điều... Cho dù ngươi là đệ tử của ta, nếu ta dễ dàng nói ra biện pháp cho ngươi như vậy, há chẳng phải khiến ngươi cảm thấy rằng biện pháp của ta không đáng bao nhiêu tiền hay sao..."
"Ta hiểu rồi!" Vương Vũ cười cười lấy một túi tiền nhỏ từ trong túi ra, vươn tay đòi tiền là lẽ thường của NPC, Vương Vũ bị người ta bẫy đã thành thói quen rồi, cho nên đã chuẩn bị xong tiền từ lâu rồi.
"Hừ!" Nhìn thấy túi tiền trong tay Vương Vũ, Ẩn Giả một tay cầm tiền, sau đó hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi quá coi thường lão phu rồi, lão phu há lại là hạng người tham tiền hay sao?"
"..." Vương Vũ giật mình một cái, lại lấy ra một túi tiền nữa đưa sang: "Năm trăm vàng vẫn còn chê ít sao?"
"Tiền tài với ta cũng chỉ như mây bay thôi..." Ẩn Giả vươn tay nhận lấy, tiếp tục ép giá.
Vốn dĩ Vương Vũ còn định đưa tiền vào tay ông ta, định nhét đến khi nào Ẩn Giả hài lòng mới thôi, nhưng mà đưa được hai lần, Ẩn Giả vẫn như trước không chịu hé miệng chút nào, Vương Vũ đành phải bất đắc dĩ nói: "Sư phụ, nếu ngài nói cho ta biết rốt cuộc thì ngài muốn cái gì, một nghìn vàng này của ta sẽ là của ngươi."
"Hì hì!" Ẩn Giả liếc nhìn Vương Vũ một cái nói: "Ta muốn Đối Nguyệt Hình Đan!"
"Đối Nguyệt Hình Đan? Đó là cái gì vậy?" Vương Vũ vẻ mặt mơ hồ.
"Là rượu!" Vô Kỵ đứng bên cạnh nói.
Ẩn Giả gật đầu nói: "Không sai, là rượu!"
Vương Vũ buồn bực: "Ta cho ngươi tiền, có rượu gì mà ngươi không mua được."
"Không không không... Đối Nguyệt Hình Đan là loại rượu có tiền cũng không mua được... Nghe nói uống được nó, sẽ chết mê chết mệt, ngủ một giấc dài đến cả nghìn năm, lão già ta rất muốn được uống thử một lần xem có thật như vậy hay không?"
"Chết mê chết mệt? Ngủ một giấc dài đến cả nghìn năm? Sau khi dùng thuốc chưa khỏi lại muốn ngộ độc rượu chết?" Vương Vũ lấy ra một thanh dao găm tỏa ra hào quang bốn phía, nói: "Ta có phương pháp còn nhanh chóng hơn đấy..."
Ẩn Giả lắc đầu thở dài nói: "Ngươi đó. cái gì cũng tốt, nhưng mà trong đầu mọc đầy cơ bắp, không hiểu lãng mạn của người đàn ông, dù sao nếu ngươi không đưa Đối Nguyệt Hình Đan ra đây, ta sẽ không nói cho ngươi..."
"Dù sao ngươi cũng phải nói cho ta phải đi mua ở đâu chứ." Vương Vũ phun ra một ngụm máu, mẹ nó, chỉ cho có một cái tên, tổ sư có thần mới biết phải đi đâu mà tìm.
"Ta mà biết thì còn phải hỏi ngươi nữa à?" Ẩn Giả liếc nhìn Vương Vũ một cái, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường.
"..." Vương Vũ hết chỗ nói luôn rồi, không nhịn được siết chặt dao găm.
Vô Kỵ hoảng sợ vội vàng kéo tay Vương Vũ nói: "Đừng có gấp, chỗ ta có một bình Đối Nguyệt Hình Đan đây."
"Thật hay giả? Ngươi lấy đâu ra vậy?" Vương Vũ vừa nghe thấy Vô Kỵ nói như thế, tâm trạng buồn bực ban đầu lập tức trở nên thoải mái sáng sủa hơn nhiều.
Vô Kỵ nói: "Nhiệm vụ đặc biệt sử dụng rượu trong quán rượu còn có sinh ra cái mới, tốn thời gian chờ một lát thì không khó lấy được."
"Thật tốt qua, mau đưa cho ta đi!" Vương Vũ gấp gáp nói.
Vô Kỵ nói: "Bây giờ ta không mang theo, ngươi phải đi lấy với ta."
Vừa nói Vô Kỵ vừa đi ra khỏi ngõ hẻm, Vương Vũ thấy thế vội vàng đi theo.
Hai người ra khỏi ngõ hẻm không bao xa, sau đó rẽ ngang rẽ dọc mấy lần, đi đến con phố sát bên cạnh, Vương Vũ buồn bức kéo chặt Vô Kỵ nói: "Ta chơi game còn non kém, ngươi đừng lừa ta, đây là đường đến ngân hàng sao?"
"Hì hì!" Vô Kỵ cười hì hì nói: "Ta đã từng nói muốn dẫn ngươi đến ngân hàng sao?"
"Vậy chúng ta đi đâu đây?" Vương Vũ nghi ngờ nói.
"Ở trong này!" Vô Kỵ cười tủm tỉm chỉ chỉ tiệm tạp hóa hiện lên trước mặt nói.
"Chẳng lẽ nơi này có bán Đối Nguyệt Hình Đan sao? Ta chưa từng nhìn thấy bao giờ..." Vương Vũ buồn bực nói.
Trong tiệm tạp hóa bán thứ gì đó Vương Vũ đã quá quen thuộc rồi, Vương Vũ không ít lần bị Mục Tử Tiên bắt đi lao động chân tay đến chỗ này nhập hàng, thứ đồ ngổn ngang gì ở đây Vương Vũ cũng đã từng nhìn thấy rồi, nhưng mà chưa bao giờ thấy có rượu.
"Ai nói muốn mua Đối Nguyệt Hình Đan hả." Vô Kỵ nhấc chân đi vào cửa hàng, sau đó kêu lên với ông chủ: "Ông chủ, có bình nước hay không? Rồi bán cho ta một cây bút và một tờ giấy nữa..."
"Ba đồng!"
"Ừ! Tiền của ngươi đây!"
Vô Kỵ bỏ tiền đưa cho ông chủ tiệm tạp hóa, sau đó hỏi Vương Vũ nói: "Trong túi ngươi còn có rượu không?"
Vương Vũ: "..."