Trang 367# 2
Chương 735: Nguyên liệu hiếm có!
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ngươi là muốn tự mình làm một bình Đối Nguyệt Hình Đan sao?"
Nhìn thấy mấy thứ mà Vô Kỵ mua, Vương Vũ lập tức nhận ra thứ tên kia muốn làm...
"Đúng vậy... Nếu không ta đi đâu kiếm ra cái thứ kia!" Vô Kỵ đương nhiên nói.
"Không phải ngươi nói..."
"Đúng vậy, trong quán rượu kia có nhiệm vụ uống rượu để cày, nhưng cái đồ quỷ đó lại vừa quý vừa khó cày, chờ ngươi cày xong có khi trò chơi cũng sắp đóng cửa..."
"Làm vậy được không?" Vương Vũ lo lắng hỏi: "Dù sao thầy Ẩn Giả cũng là NPC trí năng cao cấp!"
Vô Kỵ nói: "Chính vì ông ấy là NPC trí năng, nên làm như vậy mới không thành vấn đề... Nếu không phải NPC trí năng thì còn lâu ngươi mới lừa được."
Hệ thống vận hành của NPC trí năng khác với hệ thống vận hành của NPC bình thường. Cách vận hành của NPC trí năng là tự giúp mình thao tác, còn NPC không có trí năng thì sẽ có hệ thống hỗ trợ xem xét tác dụng.
Như Ẩn Giả là không phải là một NPC trí năng, thì trong mắt ông ta thứ Vô Kỵ làm ra chỉ là một cái bình được dán nhãn, chắc chắn không thèm để ý tới hai người Vương Vũ nữa.
Nhưng hệ thống thao tác của NPC trí năng thì khác, bọn họ không thể phân biệt nếu bản thân chưa từng thấy qua vật đó.
"Vậy chờ ông ấy uống vào không phải sẽ lộ tẩy sao?" Vương Vũ lại hỏi.
Vô Kỵ nói: "Ngươi không nghe ông ấy nói sao, ông ta chưa bao giờ thấy qua loại rượu này, cho dù ngươi đổ axit sunfuric vào trong này thì ông ấy cũng không biết là đồ thật hay giả đâu..."
"Nghe cũng có lý..." Vương Vũ gật đầu, tiện tay lấy ra một bình rượu mạch nha, cái loại rượu chỉ mất năm đồng một bình, Vương Vũ mang theo trên người để dùng khi mở trạng thái Rượu Tiên.
"Mẹ ngươi, cho dù là giả bộ thì ngươi cũng nên cho rượu chất lượng xíu chứ?" Vô Kỵ thấy Vương Vũ lấy bình rượu thấp kém này ra thì hét lên.
Vương Vũ nói: "Dù sao ông ấy cũng chưa từng uống qua, chỉ cần có chút vị rượu là được rồi. Nếu không thì chúng ta thêm chút nước?"
"... Lão Ngưu, ngươi được lắm!" Vô Kỵ nghe vậy, xem như đã hiểu rõ năng lực học tập của Vương Vũ rồi. Con mẹ nó đã sớm nghe nói thằng nhãi này có Thiên Phú Dị Bẩm, võ thuật chỉ cần nhìn một chút là học thông, đánh một chút là lão luyện, hiện tại xem ra tên nhóc này không chỉ có thiên phú về mặt võ học không đâu.
Vô Kỵ rót rượu mạch nha vào trong bình, sau đó viết lên giấy bốn chữ "Đối Nguyệt Hình Đan", rồi dán lên bình rượu.
"Nhãn mác này có phải hơi trống trải không?" Vương Vũ nhìn bình rượu, tự kỷ nói: "Có cần thêm một chữ "Ngưu" bên cạnh hay không?"
"Đừng làm chuyện vô nghĩa, thêm chữ Ngưu thì thành rượu dỏm luôn rồi!" Vô Kỵ nói xong, đưa bình rượu cho Vương Vũ.
Làm xong rượu, hai người trở lại ngõ nhỏ một lần nữa, Vương Vũ mặt không đổi sắc nói với Ẩn Giả: "Thầy, đồ người muốn đây ạ."
Ông lão Ẩn Giả nhìn bình rượu được đóng gói thô sơ, nửa tin nửa ngờ nói: "Đây là Đối Nguyệt Hình Đan trong truyền thuyết sao? Sao nhìn cứ giống như rượu giả dùng cồn pha chế thành vậy?"
Không hổ là NPC trí năng cao cấp, thật đúng là không dễ lừa qua cửa.
Vương Vũ nghe vậy thì thầm căng thẳng, liếc nhìn Vô Kỵ một cái, Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: "Đại sư, ngài có biết một câu là "phản phác quy chân" không?"
"Ừ, có ý gì?"
"Ý chính là càng là đồ tốt thì bề ngoài nhìn càng bình thường. Ví dụ người như đại sư ngài đây, nếu lão Ngưu không nói thì làm sao ta biết ngài là thế ngoại cao nhân chứ?"
Vô Kỵ vô liêm sỉ vuốt mông ngựa nói.
"Ừ, lời này ta thích nghe!" Ẩn Giả bị Vô Kỵ vỗ trúng mông ngựa, đầu óc mụ mị, lập tức mở nắp bình uống rượu.
Hai tên khốn nạn Vương Vũ và Vô Kỵ nhìn chằm chằm bình rượu, mãi tới khi Ẩn Giả khà một hơi, dốc ngược bỉnh rượu đáy hướng lên trời.
Vô Kỵ lớn tiếng nói: "Đại sư quả nhiên hào phóng, tại hạ bội phục!"
"Sao lại cảm giác Đối Nguyệt Hình Đan này cũng chẳng ra làm sao cả nhỉ..." Ẩn Giả bĩu môi chê bai.
Vô Kỵ vội nói: "Vậy là ngài không hiểu rồi, thứ rượu này chỉ có thể làm người thường say, còn đối với đại sư như ngài thì thật sự chỉ là đồ uống mà thôi. Cho dù là loại rượu sa hoa như Đối Nguyệt Hình Đan này cũng không thể làm ngài say được."
"Ha ha ha!" Ẩn Giả cười ha ha nói: "Được, nể mặt cách nói chuyện của ngươi tốt như vậy, chuyện rượu này là thật hay giả ta không truy cứu nữa."
"Vậy chuyện vũ khí?" Đã thấy rõ giang hồ hiểm ác, Vương Vũ mừng rỡ hỏi.
"Bản thân ta có thể sửa vũ khí, nhưng nguyên liệu thì vẫn phải do ngươi tự tìm."
Hệ thống gợi ý: [Bạn kích hoạt nhiệm vụ "Thần Khí Hư Hỏng", nhận hay không nhận.]
Nhảm nhí, phí sức lực lớn như vậy không phải là vì nhiệm vụ này sao, Vương Vũ tiện tay nhấn nhận nhiệm vụ.
Giới thiệu nhiệm vụ: Tiếng Thở Dài Của Võ Học Gia là vũ khí Võ Thần sử dụng năm đó, thời điểm hắc ám giáng xuống, một mình Võ Thần tự mình đấu với bốn Đại Sứ Đồ, làm cho vũ khí bị hư hỏng, sau đó các mảnh nhỏ của vũ khí lưu lạc dân gian, mới bị đúc lại lần nữa.
Nhìn giới thiệu nhiệm vụ xong, Vương Vũ xem như có chút nhận thức chân chính đối với vũ khí của chính mình.
"Giới thiệu nhiệm vụ cũng không nói rõ cần thu thập những nguyên liệu gì mà." Vương Vũ hỏi.
Ẩn Giả nói: "Tuy Tiếng Thở Dài Của Võ Học Gia đã được đúc lại một lần nữa, nhưng nguyên liệu sử dụng đều là những mảnh nhỏ của thần khí vốn có, cho nên nếu ngươi muốn chữa trị nó, thì nguyên liệu cần thiết cũng vô cùng hiếm có đó."
Ẩn Giả nói hết lời, nhiệm vụ của Vương Vũ lập tức xảy ra thay đổi, phía dưới nhiều thêm một phần nguyên liệu.
Thần Vẫn Chi Thạch 0/2
Thần Mộc Chi Đằng 0/2
Thiên Tinh Sa 0/10
Máu Viêm Tinh Kim 0/5
Nguyên liệu chữa trị phải gần mười mấy loại, mỗi một loại đều thuộc dạng nguyên liệu hiếm có, còn có một vài loại Vương Vũ còn chưa từng nghe nói tới.
Không hổ là dùng để sửa chữa thần khí, mấy thứ nguyên liệu để sửa chữa này đều có thể làm mẹ luôn một kiện thần khí mới luôn rồi.
"Ngươi có mấy thứ này không?" Vương Vũ chia sẻ nhiệm vụ cho Vô Kỵ...
Vô Kỵ lắc đầu nói: "Ta không đi đào quặng, cho dù là thợ mỏ thì những thứ này cũng là nguyên liệu siêu cấp hiếm có, đều dành cho nhiệm vụ chế tạo thần khí sau này sử dụng, hiện tại có tiền cũng không có người bán đâu."
"Thợ mỏ sao..." Vương Vũ gật đầu, mở khung Bạn Tốt, copy danh sách nguyên liệu gửi cho Yêu Nghiệt Hoành Hành.
"Tìm mấy nguyên liệu này cho anh mày đi."
Một lát sau, Yêu Nghiệt Hoành Hành gửi tin nhắn lại: "Ngài thật đúng là anh của em, anh có biết mấy thứ này đáng giá bao nhiêu tiền hay không? Anh làm vậy là muốn mạng của em đó biết không!"
Vương Vũ nói: "Bớt nói nhảm đi, nhanh chóng kiếm cho anh, anh sẽ không thiếu tiền của chú!"
Yêu Nghiệt Hoành Hành nói: "Vậy anh phải chờ một lát, giai đoạn hiện tại muốn đào ra mấy thứ này còn khó hơn cả trúng vé số, em phải kiểm tra lại danh sách tồn kho của ba trăm thành chính. Còn có đủ hay không thì em không dám đảm bảo đâu."
"Có khoa trương như vậy không?" Vương Vũ kinh ngạc nói.
Kiểm kê danh sách tồn kho của ba trăm thành chính mà còn không đảm bảo có đủ, vậy rốt cuộc những nguyên liệu này hiếm có tới mức nào.
"Nói thật cho anh biết, không hề khoa trương một chút nào đâu!" Yêu Nghiệt Hoành Hành nói: "Được rồi, em sẽ đi tìm giúp anh!"
"Đừng bảo là ngươi đi tìm lão Yêu nha?" Vô Kỵ nhìn thấy Vương Vũ ngẩn người không nói lời nào cũng đoán ra Vương Vũ đang làm gì đó.
Yêu Nghiệt Hoành Hành chính là nhà giàu lũng đoạn giới khoáng sản trong Trọng Sinh này, nếu như ngay cả hắn ta cũng không kiếm đủ số nguyên liệu này, có lẽ nhiệm vụ này của Vương Vũ thực sự chỉ có thể từ từ rồi làm.
Vương Vũ gật đầu nói: "Ừ! Nó nói không chắc đã có đủ hết, hiện tại đang đi kiểm kê tồn kho rồi."
"Nếu phải đi kiểm kho thì chắc cũng tốn mấy giờ đấy, chúng ta đi trả nhiệm vụ đoàn lính đánh thuê trước đi!" Vô Kỵ nói.
"Ừ, đi thôi."