Trang 368# 2
Chương 737: Đạt Tới Đỉnh Cao
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Phát truyền đơn cũng không phải việc vui sướng gì, đối với một người chết cũng không xuất đầu lộ diện như Vương Vũ, trao đổi với người ngoài còn có chút chướng ngại tâm lý, thì chuyện đi tới đầu đường chủ động nói chuyện với người khác, quả thực là muốn mạng hắn.
Mặc dù là trong trò chơi, nhưng cảnh tượng cũng được mô phỏng như thật, nên vẫn khiến Vương Vũ thầm lo lắng trong lòng.
Vòng vo đi lại nửa ngày trên đường, truyền đơn trong tay Vương Vũ lại chưa phát được tấm nào ra ngoài.
Trong lúc Vương Vũ sắp tuyệt vọng, đột nhiên một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt Vương Vũ.
Người nọ mặc pháp bào màu đen từ đầu tới chân, một tay cầm lấy truyền đơn, một tay lôi kéo một người chơi cũng là Pháp sư, hung dữ nói: "Nhìn thấy huy hiệu ở ngực ta không!"
Giọng điệu hung ác thô bạo như vậy, Vương Vũ nghe là biết tên tiện nhân Minh Đô rồi.
Người chơi kia nhìn huy hiệu cá âm dương ở ngực Minh Đô nói: "Thấy, thấy rồi..."
"Thấy được là tốt rồi!" Minh Đô hung ác nói: "Ta tên là Vô Kỵ, là lão đại Toàn Chân Giáo! Những truyền đơn này ngươi cầm lấy, ngàn vạn lần không được ném đi, nếu không đuổi giết ngươi một trăm lần!"
"Biết, đã biết." Tiểu Pháp sư kia mang vẻ mặt ấm ức nhận lấy truyền đơn.
Sau đó Minh Đô lại lấy ra một ngân tệ ném cho tiểu Pháp sư kia nói: "Vậy còn nghe được, cầm lấy mua trang bị đi..."
Nhìn thấy tiền, sắc mặt người chơi vừa bị uy hiếp kia mới tốt lên rất nhiều, ôm một xấp truyền đơn của Minh Đô, vội vội vàng vàng chạy đi.
Nhìn bóng dáng tiểu Pháp sư rời đi, Minh Đô vươn vai một cái nói: "Đại công cáo thành, nhiệm vụ này quá con mẹ nó đơn giản..."
Vương Vũ đi tới, sợ hãi than: "Vứt tất cả truyền đơn cho một người mà cũng được tính sao?"
Minh Đô nghe thấy tiếng vội vàng xoay người, nhìn thấy người tới là Vương Vũ thì cười nói: "Ngươi nghĩ sao? Cứ phát ra ngoài là được, chẳng lẽ ngươi định tìm đủ một trăm người để phát truyền đơn hay sao?"
Vương Vũ: "...." Trò chơi khốn nạn này quả nhiên không phải là thứ cho người tốt chơi... Cho dù là người tốt tới đâu, chơi xong cũng sẽ đi theo con đường tà đạo.
"Được rồi, không nói nhảm với ngươi nữa, bên ta còn cái nhiệm vụ hàng ngày của công hội còn chưa làm xong đâu, ta đi trước đây." Thấy Vương Vũ đứng ngẩn người tại chỗ, Minh Đô quẳng lại một câu rồi vội vội vàng vàng chạy đi.
Sau khi chờ Vương Vũ phản ứng lại, thì lập tức tiện tay túm lấy một người chơi đi ngang qua nói: "Huynh đệ, ta là Toàn Chân Giáo!"
Thích khách kia sửng sốt, có chút kinh hoảng hỏi: "Toàn, Toàn Chân Giáo? Hình như có chút quen tai... Đạo hữu ngươi định làm gì vậy?"
Hiện tại, không người nào thành Dư Huy mà không biết tới đại danh Toàn Chân Giáo cả, người bạn hữu này lại nói là quen tai, hiển nhiên là một người tới từ bên ngoài.
"Ầy..." Mặt Vương Vũ đỏ lên, ngượng ngập nói: "Toàn Chân Giáo chúng ta vừa thành lập chiến đội, đây là đơn tuyên truyền, ngươi cầm cho chắc, ngàn vạn lần không được ném đi, nếu không đuổi giết ngươi một trăm lần."
"Đuổi giết?" Thích khách kia nghe vậy thì sửng sốt, lập tức hoảng sợ nói: "Ta đã nhớ ra rồi, bảo sao nghe quen tai đến vậy. Các ngươi chính là cái đoàn nổi tiếng kia, thành lập chiến đội là tính đổi nghề hay sao?"
Đấy, còn là đội, nghe người này dùng từ là biết, thanh danh của Toàn Chân Giáo cũng không lớn bao nhiêu.
Nhìn thấy Thích khách này phản ứng như vậy, Vương Vũ quả thực có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại, ra vẻ hung ác nói: "Đã biết còn không nhanh chóng cất đi, nếu không ta làm thịt ngươi đấy!"
"..." Thích khách run run một chút, vội vàng nhận lấy truyền đơn trong tay Vương Vũ, bỏ vào trong túi.
Bên phía Vương Vũ rất nhanh đã nhận được gợi ý "Nhiệm vụ hoàn thành", Vương Vũ thấy thế thì vui tươi hớn hở lấy ra một vàng ném cho Thích khách nói: "Đây là trả thù lao cho ngươi, đi đi...."
Nhưng mà Thích khách kia cầm vàng rồi cũng không rời đi, mà chạy đuổi theo Vương Vũ hỏi: "Ta là người từ thành Vân Sơn tới, ngươi có biết chỗ các ngươi chiến đội nào là tốt nhất không?"
"Chiến đội tốt nhất?" Vương Vũ nghe thấy câu hỏi của Thích khách thì không chút do dự đáp lại: "Nhất định là chiến đội của chúng ta rồi."
"Các ngươi?" Thích khách có chút nửa tin nửa ngờ nói: "Giống như ngươi vậy sao?"
Chơi chiến đội mà chơi tới bên đường đi đe dọa người qua đường, có lẽ cho dù là ai cũng không liên hệ một người như thế với hai chữ cao thủ.
"..." Mặt Vương Vũ đỏ lên: "Thật đó, thực lực của Toàn Chân Giáo chúng ta vẫn rất lợi hại."
"Ồ." Thích khách kia nghe vậy thì suy nghĩ một chút nói: "Trước kia bản thân ta cũng có nghe nói với thanh danh của Toàn Chân Giáo rất ngang tàng. Nếu đã gặp ta thực sự cũng muốn tìm hiểu một chút, ngươi có thể dẫn ta đi theo xem không."
Vương Vũ khó xử nói: "Chuyện này, bọn họ đều rất bận rộn."
Đám người Toàn Chân Giáo là đám người không muốn lây dính phiền toái, nên không có thói quen gặp fan hâm mộ.
"Có đủ chưa?" Thích khách kia hiểu rõ lấy ra một túi tiền năm trăm vàng đưa cho Vương Vũ, rồi hỏi.
"Đậu xanh, đại gia nè!" Vương Vũ nhìn thấy vàng, không khỏi thầm hoảng sợ.
Mặc dù đối với Vương Vũ mà nói, năm trăm vàng cũng không nhiều, nhưng đối với đại đa số người chơi không phải người chơi Nhân Dân Tệ mà nói, năm trăm vàng chính là toàn bộ gia sản. Tên nhóc này tiện tay là ném ra năm trăm vàng, chỉ để gặp mấy tên lưu manh, ra tay hào phóng có khí phách.
Thấy Vương Vũ không trả lời, Thích khách cười nói: "Bạn hữu, năm trăm vàng không ít đâu..."
"Đi theo ta!" Vương Vũ nhanh chóng vươn tay thu năm trăm vàng vào túi, gật đầu nói với Thích khách, đồng thời nhắn tin lên kênh công hội: "Tất cả tập hợp ở quán rượu, ta có việc gấp."
Nghe thấy Vương Vũ bảo hắn có việc gấp, toàn bộ người Toàn Chân Giáo cuống quýt thả nhiệm vụ trong tay xuống, đi tới quán rượu. Khi bọn hắn đi vào quán rượu nhìn thấy Vương Vũ, thì đều tức muốn lệch sống mũi.
Vương Vũ thấy mọi người đều đi vào, thì chỉ vào mọi người giới thiệu như hướng dẫn viên, nói với Thích khách: "Thấy chưa, bọn họ chính là đám người Toàn Chân Giáo, ngươi muốn tìm ai?"
Thích khách kia nhìn chằm chằm Toàn Chân Giáo, đánh giá qua lại vài lần, nhìn thấy đám người này có cao có lùn, có nữ có nam, một đám cà lơ phất phơ tràn ngập khí thế tức giận, không khỏi sợ hãi than: "Toàn Chân Giáo, quả nhiên danh bất hư truyền!"
Đám người Toàn Chân Giáo kia cũng không phải người tính tình tốt gì cho cam, bị người khác coi như con khỉ xem tới xem lui, trong lòng bọn hắn cũng không vui sướng gì. Bọn hắn không dám trút giận lên Vương Vũ, nhưng cũng sẽ không khách khí gì với người khác.
Vô Kỵ dẫn đầu chỉ vào Thích khách nói: "Được rồi, không ai rảnh lảm nhảm với ngươi, ngươi là ai?"
"Đây là Vô Kỵ, lão đại Toàn Chân Giáo." Vương Vũ nhỏ giọng nói với Thích khách.
Thích khách kinh ngạc nói: "Thì ra ngài chính là giáo chủ Vô Kỵ trong truyền thuyết, ta tên là Đạt Tới Đỉnh Cao."
"Ngươi là Đạt Tới Đỉnh Cao?" Nghe Thích khách giới thiệu tên như vậy, ánh mắt Vô Kỵ lập tức sáng lên.
Đạt Tới Đỉnh Cao, cái danh hiệu này trong giới game online nổi tiếng không thua gì Toàn Chân Giáo...
Sở dĩ Toàn Chân Giáo nổi tiếng là vì đám người này đầu trọc không sợ bị nắm tóc. Còn Đạt Tới Đỉnh Cao nổi tiếng là vì tên nhóc này chính là người đi giày.
Theo lời đồn trên phố, Đạt Tới Đỉnh Cao là một người chơi trò chơi chuyên nghiệp một cách hào phóng, cho dù là trò chơi nào đi nữa, hắn ta đều có thể làm ra một thân toàn trang bị cực phẩm, một đống kỹ năng cực phẩm, một đám thú cưng cực phẩm trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng mà một tên biến thái như vậy, lại có một thuộc tính vô cùng trâu bò, đó là hắn ta theo chủ nghĩa hòa bình, không phải hòa bình như người bình thường mà là "Tuyệt đối hòa bình". Nghe nói từ khi người này chơi trò chơi tới nay, thì chưa từng tham gia PK với người nào bao giờ, cho dù là mặc một thân thần trang, thì khi bị một tay mới cởi truồng khảm hai đao cũng sẽ quay đầu bỏ chạy...
Cho nên, tên này chính là điển hình mẫu mực cho câu nói đi giày sợ chân trần... Người giang hồ còn gọi là "muốn gì làm đó", chính là do vậy mà ra....