Trang 380# 1
Chương 760: Thủ đoạn cuối cùng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Bách Thảo Hoa Tiên đang cười lớn, bỗng nhiên một cái phi trảo bay lên từ phía sau lưng nàng ta quấn chặt lấy cổ Bách Thảo Hoa Tiên, dây thừng siết chặt, cắt đứt tiếng cười của Bách Thảo Hoa Tiên, hai ngọn lửa trong tay nàng ta cũng bị dập tắt theo, đồng thời một giọng nói khiến Bách Thảo Hoa Tiên ám ảnh tận xương cũng vang lên.
“Không biết đã có ai nói với ngươi điệu cười của ngươi khó nghe lắm chưa?”
“Là Lão Ngưu!” Nghe thấy âm thanh này, đám người Vô Kỵ cũng lấy lại tinh thần, cả đám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một tay Vương Vũ siết chặt dây thừng, đang cười híp mắt giơ tay vẫy chào bên này.
Bách Thảo Hoa Tiên kinh hãi thốt lên: “Không thể nào, chính mắt ta đã nhìn thấy ngươi bị ngọn lửa cắn nuốt rồi mà!”
Vương Vũ cười nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết có một kỹ năng tên là Ảo Ảnh Phân Thân?”
Trong tích tắc khi ngọn lửa vừa nãy dâng lên, Vương Vũ đã sử dụng phân thân, sau đó hắn kích hoạt khinh công nhẹ nhàng nhảy ra khỏi phạm vi tấn công của ma pháp.
“Má, nếu ngươi trốn được sao giờ mới ra, làm chúng ta còn tưởng ngươi chết rồi cơ…” Linh Lung Mộng nói với vẻ không vui.
Động tĩnh Bách Thảo Hoa Tiên gây ra vừa rồi quá lớn, đám người Toàn Chân Giáo không có thời gian đi nhìn kỹ tin tức trong kênh công hội… Huống hồ một chiêu đó đến quá nhanh và mạnh, cả đám thực sự không dám tin có ai có thể sống được.
Vương Vũ chỉ vào dây thừng trong tay, cười khúc khích: “He he, ta đi nhặt đạo cụ của ta ấy mà.”
Sau khi Bách Thảo Hoa Tiên hấp thu Xích Hạt Ma Vệ, Phi Long Tác của Vương Vũ bị rơi xuống đất, vừa nãy Vương Vũ mới tiện tay nhặt nó về.
“Đáng ghét, nếu vậy không bằng ngươi cùng chết với chúng đi!” Bách Thảo Hoa Tiên tức giận rống lên, nguyên tố lửa lại tụ tập trong lòng bàn tay nàng ta.
“Mau tránh ra!” Vô Kỵ vừa buff cho Vương Vũ một chiêu Vô Địch, vừa hạ lệnh cho những người còn lại.
Mọi người đã được chứng kiến ma pháp khủng bố của Bách Thảo Hoa Tiên, lúc này nhìn thấy nguyên tố lửa lại tụ tập trong tay Bách Thảo Hoa Tiên, theo bản năng muốn tìm chỗ trốn.
Nhưng Vương Vũ lại không hề động đậy, hắn bình tĩnh dùng hai tay siết chặt Phi Long Tác, sau đó kéo mạnh một cái, Bách Thảo Hoa Tiên lập tức như con gà bị bóp chặt cổ, niệm chiêu chợt dừng, nguyên tố lửa tụ tập trong tay cũng theo đó biến mất.
“Đê tiện…”
“Xuống dưới đi bà!” Thấy Bách Thảo Hoa Tiên lại định lắm lời, Vương Vũ nhảy lên tóm lấy vị trí chính giữa Phi Long Tác, sau đó giáng cú Lôi Đình Cước ngàn cân đạp Bách Thảo Hoa Tiên xuống.
Bách Thảo Hoa Tiên đã mất đi buff Sự Bảo Vệ Của Đất Trời, nàng ta lại trở về với thân xác của Pháp sư yếu đuối, làm sao chịu được một chiêu này của Vương Vũ.
Phán định cực cao của Lôi Đình Cước trực tiếp đá bay Bách Thảo Hoa Tiên đang trôi nổi giữa không trung xuống mặt đất.
“Ruỳnh…”
Bách Thảo Hoa Tiên rơi từ trên trời xuống, gáy nện thẳng xuống mặt đất, xây xẩm mặt mày.
“He he! Ngươi phóng ra được kỹ năng thì ta sẽ viết ngược họ mình lại!” Vương Vũ túm lấy dây thừng trên cổ Bách Thảo Hoa Tiên, đá một chiêu Lôi Đình Cước vào ngực nàng ta.
“Hự!”
Bách Thảo Hoa Tiên rên lên một tiếng, một quả cầu lửa tụ lại xuất hiện dưới khu vực nàng ta nằm, Vương Vũ lại siết chặt dây thừng, dây trói trên cổ Bách Thảo Hoa Tiên lại thít vào, quả cầu lửa lập tức biến mất, kỹ năng lại bị gián đoạn.
“Lão Ngưu ngươi thật đê tiện!”
Nhìn thấy thủ đoạn của Vương Vũ bỉ ổi như thế, Vô Kỵ chưa biết xấu hổ bao giờ cũng phải ngả mũ cúi chào.
Các bước thi triển pháp thuật của Pháp sư được chia thành hai bước là niệm chiêu và phóng thích, trước khi ma pháp được phóng ra, một khi có người đánh gãy một trong hai bước trên của Pháp sư thì kỹ năng sẽ bị gián đoạn.
Kỹ năng gián đoạn thi triển pháp thuật có phán định khá thấp, Bách Thảo Hoa Tiên là BOSS, kỹ năng gián đoạn của người chơi vốn sẽ không gây ảnh hướng quá nhiều tới nàng ra, nhưng Vương Vũ lại dùng dây thừng thít chặt cổ họng của Bách Thảo Hoa Tiên, mẹ nó đây là cách đánh phạm quy mà. Cô nàng Bách Thảo Hoa Tiên kia lại cực kỳ cố chấp, bị Vương Vũ cười nhạo xong bắt đầu không ngừng giãy giụa thi triển pháp thuật, rồi mỗi lần trước khi phóng ra kỹ năng đều bị Vương Vũ đánh gãy, cuối cùng thành ra lãng phí MP của bản thân.
Đám người Toàn Chân Giáo cũng không chịu ngồi yên, lập tức xông lên tung chiêu giúp đỡ Vương Vũ.
Một con BOSS hệ pháp thuật không có khả năng thi triển pháp thuật, vậy thì nó chính là một cái bao cát không hơn không kém, dưới sự khống chế của Vương Vũ, Bách Thảo Hoa Tiên lại bị cả đám người ấn xuống đất đánh hội đồng.
Tâm trạng lúc này của Bách Thảo Hoa Tiên thực sự là sắp khóc ra tiếng Mán, nàng ta là Tinh Linh trong truyền thuyết, đường đường là BOSS cấp Sử Thi, vậy mà hai lần liên tiếp bị người ta trói lại đánh đập, mẹ nó quá mất mặt.
Nhất là phương thức tấn công của đám người Vương Vũ lại cực kỳ có tính sỉ nhục, Bách Thảo Hoa Tiên không những bị chà đạp về mặt thể xác mà tinh thần cũng bị đả kích nghiêm trọng, vô số suy nghĩ xoay chuyển trong lòng Bách Thảo Hoa Tiên, nàng ta càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt không kiềm chế được chảy xuống.
“Ý? Sao ngươi lại khóc?” Vương Vũ vừa kéo dây thừng vừa tò mò hỏi.
Bách Thảo Hoa Tiên sụp đổ nói: “Chưa từng có BOSS nào thất bại như ta.”
“Hzaiii, việc này không trách ngươi được.” Vương Vũ thở dài nói: “Bởi vì chúng chưa gặp phải ta.”
Đám Toàn Chân Giáo và Bách Thảo Hoa Tiên: “...”
“Ngươi ăn nói tử tế chút được không?” Bách Thảo Hoa Tiên ỉu xìu nói.
Vương Vũ nói: “Được thôi, chúng ta chỉ cần bảo rương của ngươi, chỉ cần ngươi giao ra đây, chúng ta sẽ dừng tay.”
Tọa độ của bảo rương chỉ có mình Đạt Tới Đỉnh Cao mới biết, hiện giờ Đạt Tới Đỉnh Cao đang bị giam cầm ở kia, không mở miệng ra nói được, bởi vậy mọi người cũng không biết bảo rương đang ở đâu, nếu không vừa nãy cả đám đã cầm bảo rương chạy mất tiêu rồi, đâu còn ở đây dây dưa với Bách Thảo Hoa Tiên nữa.
“Bảo rương? Chuyện này không thể được!” Nghe Vương Vũ nói vậy, đôi mắt Bách Thảo Hoa Tiên hiện lên vẻ hoảng loạn.
Vô Kỵ đứng bên cạnh cười nói: “Ngươi không đưa cho chúng ta cũng được, chúng ta giết ngươi xong cũng có thể tự tìm thấy.”
“Ngươi thật đê tiện!” Bách Thảo Hoa Tiên căm hận nhìn Vô Kỵ.
“Quá khen quá khen!” Vô Kỵ cười nói.
Bách Thảo Hoa Tiên nói: “Nếu bảo rương bị lấy đi, khung cảnh nơi đây cũng sẽ biến mất, ta sẽ trở thành người không có nhà để về, đây là niệm tưởng cuối cùng của ta, ngươi có thể đổi điều kiện khác được không?”
“Không nhà để về? Biến thành BOSS Hoang Dã à? Thế thì càng tốt mà!” Vô Kỵ cười híp mắt đáp.
Thật ra lời Vô Kỵ nói cũng không sai, đối với rất nhiều BOSS mà nói, phụ bản chính là lồng giam của họ, cuộc sống của BOSS Hoang Dã mới chính là thứ họ luôn hướng tới, đương nhiên cũng có một số BOSS tương tự như Bách Thảo Hoa Tiên không thích bản đồ hoang dã, dù sao người ta cũng ở trong phụ bản ẩn, không cần mỗi ngày bị giết tới giết lui.
“Ngươi có dám nói cho ta biết ngươi tên là gì không, nếu ta ra ngoài được nhất định sẽ tìm tới tận cửa.” Bách Thảo Hoa Tiên căm hận nói với Vô Kỵ.
Vô Kỵ chỉ vào Vương Vũ nói: “Hắn tên là Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, ta tên là Gấu Ơi Chờ Tớ, chúng ta là công hội Kiếm Chỉ Thương Khung!”
“Được, ta nhớ kỹ các ngươi rồi!” Bách Thảo Hoa Tiên hừ lạnh rồi đứng dậy.
Vương Vũ còn tưởng rằng Bách Thảo Hoa Tiên muốn dẫn mọi người tới bảo rương nên mới buông dây thừng trong tay ra.
“Ha ha ha, các ngươi đi chết đi! Không thể tha thứ!”
Nhìn thấy dây thừng trong tay Vương Vũ buông lỏng, thái độ của Bách Thảo Hoa Tiên quay ngoắt 180 độ, nàng ta vươn tay kéo Phi Long Tác của Vương Vũ vào tay mình, sau đó cơ thể chợt lóe lên một ánh sáng, Thanh Nghị Độc Vệ biến thành một luồng sáng xanh bay vào trong cơ thể Bách Thảo Hoa Tiên.
Bách Thảo Hoa Tiên lại được hồi đầy máu, cơ thể nàng ta lấp lánh ánh sáng xanh, cỏ dại dưới mặt đất bắt đầu sinh trưởng điên cuồng.
“Không hay rồi, mọi người mau tản ra!” Vương Vũ rống lên, bật người nhảy sang chỗ khác.
Thái độ của Bách Thảo Hoa Tiên thay đổi quá nhanh, những người khác còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì đã bị cỏ dại dưới mặt đất quấn chặt lấy.
“Ha ha, chạy đằng trời!” Bách Thảo Hoa Tiên cười điên cuồng, mắt nàng ta phát ra một luồng sáng xanh, đánh lên người Vương Vũ.