Trang 401# 2
Chương 803: Tâm ma hèn hạ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Trong "Trọng Sinh" chỉ có NPC có trí tuệ nhân tạo cao một chút, ngày thường mọi người phân chia NPC nào có trí tuệ cũng dựa vào lời nói để phán đoán.
Vì tính chất đặc biệt không thể nói dối của trí tuệ nhân tạo, ngoại trừ nhưng NPC đặc biệt có trí tuệ nhân tạo cao mới lén đánh tráo khái niệm ra, NPC có trí tuệ bình thường muốn phân biệt được cũng không tính là quá mức khó khăn.
Nhưng mà lần này tâm ma vậy mà còn có tính lừa gạt, nói cách khác đối phương có quyền được nói dối... Phương pháp trực tiếp nhất để đám người chơi phân biệt cũng bị cướp mất rồi... Đáng giận hơn nữa là, những tâm ma này còn có tính tấn công, nhưng mà cuối cùng còn phải đảm bảo không có người chơi nào chết thì mới được qua cửa.
Cứ như vậy, không phải là giống như ôm một quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào sao, vừa không thể để cho nó nổ, cũng không thể để nó nổ chết người, sự bỉ ổi của nhà thiết kế quả thật vượt quá sức tưởng tượng rồi.
Nhiệm vụ này về bản chất hẳn là thử thách sự ăn ý giữa các thành viên trong đội ngũ của người chơi, nhưng mà hệ thống làm như vậy cũng quá mức điên cuồng rồi, cho dù là nhiệm cụ cấp S cũng chưa hề biến thái đến mức này, mà mẹ nó đây mới là cửa ải thứ hai thôi đấy, dựa theo trình độ biến thái của cửa ải mà xét, thật khó tưởng tượng ra cửa ải tiếp theo nhà thiết kế sẽ hành hạ người chơi như thế nào.
Lúc này mọi người dựa lưng vào vách tường, cố gắng hết sức kéo dài khoảng cách với những người xung quanh, đề phòng người đầu tiên bị giết hoặc đề phòng sau khi mình bị tâm ma xâm nhập thì lại quay sang tấn công đồng đội.
Thời gian tính ngược bắt đầu, hệ thống nhắc nhở tâm ma xâm nhập.
Sau mấy giây, Linh Lung Mộng đột nhiên hét ầm lên: "Có người sờ lên người ta!"
"???" Mọi người nghe thấy thế, không hẹn mà cùng theo ánh mắt Linh Lung Mộng, nhìn về phía Ký Ngạo đứng gần Linh Lung Mộng nhất.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều đang giận dữ nhìn mình, Ký Ngạo hơi ngẩn ra, sau đó kinh hãi kêu lên: "Trời đất! Không phải các ngươi đang nghi ngờ ta sờ cô ta đấy chứ."
Vô Kỵ cười lạnh nói: "Ngay cả lão Mộng mà cũng dám sờ, thằng nhóc này chắc chắn là bị tâm ma nhập không thể nghi ngờ rồi, mọi người hãy mau đè chặt hắn ta lại, đừng cho hắn ta ra tay!"
Đám người đều biết Ký Ngạo có một chiêu Đoạn Tử Tuyệt Tôn Cước có thể giết người trong vòng một giây, Doãn Lão Nhị nghe thấy thế, vội vàng cầm tấm khiên ấn chặt Ký Ngạo lên tường.
"Vô Kỵ ta đệt cả nhà ngươi!"
Giữa tiếng kêu gào của Ký Ngạo, mọi người cùng nhau xông lên đè chặt cậu ta xuống đất.
Lúc này ánh mắt Linh Lung Mộng hơi híp lại, giơ nỏ lên nhắm ngay vào sau lưng Dương Na ở gần mình nhất.
Nhưng mà còn chưa đợi Linh Lung Mộng bóp cò, Dương Na đột nhiên xoay người lại đẩy tay Linh Lung Mộng hướng lên trên, mũi tên của Linh Lung Mộng bắn lên trần nhà, cùng lúc đó, Danh Kiếm Đạo Tuyết xuất hiện sau lưng Linh Lung Mộng, chuôi dao găm đục vào gáy Linh Lung Mộng, Linh Lung Mộng bị đánh đến choáng váng, sau đó Dương Na vươn tay tước vũ khí của Linh Lung Mộng.
Cung thủ chỉ có thể sử dụng dao găm và cung nỏ làm vũ khí, Linh Lung Mộng lại là Cung thủ loại hình trí tuệ, không có thói quen mang theo dao găm, cung nỏ bị cướp đi, lập tức biến thành con hổ bị nhổ răng.
Lúc này mọi người đang đè chặt Ký Ngạo cũng quay đầu lại, trên mặt biểu cảm dường như đã đoán được từ lâu.
"Trời ạ, các ngươi cũng biết ta không phải tâm ma?" Ký Ngạo bị giày vò một trận, chỉ vào mọi người phẫn nộ nói.
Vô Kỵ nói: "Nhảm nhí, lão Mộng bị ngươi sờ thì sẽ hô to gọi nhỏ lên chắc? Ngươi yếu đến chết mất, chỉ số thông minh cũng phải được nâng cao đi."
Quả thật, tính cách của Linh Lung Mộng thế nhưng rất táo bạo, nếu là thật sự cô ta bị người ta sờ soạng, tỷ lệ cô ta quay lại tát văng người ta cũng lên đến 50%, tỷ lệ đá một chân vào đũng quần cũng lên đến 99%, kêu gào không phải phong cách của cô ta.
Đương nhiên, mọi việc không có gì là tuyệt đối cả, đám người vẫn lựa chọn để cho tâm ma chủ động bộc lộ ra.
"Mẹ kiếp, không đúng, vừa nãy là ai dùng gậy đập vào đầu ta đấy?" Ký Ngạo tiếp tục căm giận nhìn Vô Kỵ.
"Ta mẹ nó không nhúc nhích chút nào nhá!" Vô Kỵ nói.
Ký Ngạo lại nhìn Xuân Tường và Minh Đô, lúc này ở đây chỉ có ba người bọn họ cầm gậy.
Minh Đô vội vàng thu pháp trượng lại nói: "Mặc kệ chuyện của ông đây đi nhá."
"Hì hì, ta không biết ngươi không phải tâm ma." Xuân Tường bỉ ổi cười hì hì nói.
"..." Mọi người xạm mặt lại, có quỷ mới tin lời Xuân Tường nói.
"Mẹ! Thằng chó Xuân kia, ngươi cứ chờ đấy!" Ký Ngạo nắm chặt tay.
Ngay khi mọi người đang nói chuyện, tâm ma chiếm hữu Linh Lung Mộng thấy mình hoàn toàn bị lộ, suy nghĩ xoay chuyển, đập đầu vào vách tường...
"Đéo đỡ được!"
Danh Kiếm Đạo Tuyết thấy Linh Lung Mộng đập đầu vào tường định tự sát, hoảng sợ hết hồn, muốn ngăn cản nhưng lại không còn kịp nữa.
Đúng lúc này, Dương Na Né Tránh một cái đuổi kịp, bắt lấy cổ tay của Linh Lung Mộng, giật ngược Linh Lung Mộng lại ấn cô ta xuống mặt đất.
"Fuck your mom, đệt!" Ký Ngạo thấy cảnh tượng trước mặt, ngay cả câu chửi bằng tiếng địa phương cũng mắng luôn, tâm ma này không hổ là tâm ma, sau khi bị bại lộ thì đập đầu vào tường đòi tự sát, đám nhà thiết kế còn có thể vô liêm sỉ hơn được nữa không hả?
Sự thật chứng minh, có thể!
Dương Na vừa ấn Linh Lung Mộng xuống mặt đất, Linh Lung Mộng đột nhiên kêu lên: "Tiểu Tuyết, ngươi đang làm gì vậy hả?"
"Hả? Vừa nãy ngươi bị tâm ma bám vào người..." Nhìn thấy hình như Linh Lung Mộng đã khôi phục bình thường, Dương Na lại không tự chủ được lỏng tay ra.
Vô Kỵ vội vàng kêu lên: "Trước tiên đừng buông tay vội, ta hỏi cô ta một câu đã."
Linh Lung Mộng mặt không đổi sắc nói: "Ngươi thật lắm chuyện, mau hỏi đi!"
Vô Kỵ cười khẽ hỏi: "774 nhân 512 bằng bao nhiêu?"
"396288." Linh Lung Mộng không chút nghĩ ngợi nói.
Vô Kỵ nghe thấy thế nói: "Cô ta vẫn là tâm ma, tiếp tục giữ chặt lấy! Phép toán này cho dù lão Mộng có lấy máy tính ra bấm cũng không thể trả lời nhanh như vậy được."
Linh Lung Mộng dữ tợn nói: "Thằng ranh này ngươi được lắm!"
Nói xong, Linh Lung Mộng thân thể mềm nhũn, dường như trống rống không còn sức lực gì, sau đó lớn tiếng mắng: "Má nó, cũng dám nhập vào thân thể của ta!"
Mọi người nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm Linh Lung Mộng bây giờ, sau đó hỏi Vô Kỵ nói: "Là thật hay giả?"
"Ai dẫn cô em vợ của hắn ta chạy đi?" Vô Kỵ hỏi.
"Hoàng Tiểu Hạc."
"Là thật đó! Thả cô ta ra!" Vô Kỵ lúc này mới gật đầu, ra hiệu cho Dương Na thả Linh Lung Mộng ra.
Thấy Linh Lung Mộng thật sự khôi phục như bình thường, mọi người cùng lau một vệt mồ hôi, nhìn thoáng qua đồng hồ đếm ngược, còn có mười lăm phút đồng hồ.
"Xuân huynh, ngươi định làm gì hả?"
Còn chưa đợi đám người ổn định bình tĩnh lại, đằng sau lại có người kêu lên.
Mục tiêu lần này hình như là Xuân Tường và Minh Đô.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy hai người Xuân Tường và Minh Đô đều lôi pháp trượng ra, một người ngưng tụ ngọn lửa, một người ngưng tụ khói độc, cực kỳ có tư thế một lời không hợp là đánh.
"Hắn là tâm ma!" Minh Đô chỉ vào Xuân Tường kêu lên: "Vừa nãy hắn ta muốn ném kỹ năng vào đám người, cũng may bị ta kịp thời phát hiện ra được."
Xuân Tường cũng không cam lòng yếu thế kêu lên: "Ngươi đừng có lật ngược trái phải, rõ ràng là ngươi định ném kỹ năng, bị ta ngăn cản còn dám cắn ngược lại ta!"
Tất cả mọi người: "..."
Tâm ma ngụy trang quá giống, lúc này giọng điệu dáng vẻ của hai người đều giống hệt như bản thể, thật sự khó có thể phân biệt được.
"Các ngươi thấy ai là tâm ma?" Vô Kỵ hỏi đám người.
Ký Ngạo cầm đèn chạy trước ô tô nói: "Thằng chó Xuân kia nhất định là tâm ma, mọi người mau đi bắt hắn ta lại."
"Đừng làm ẩu! Đi sang bên kia chơi đi!" Vô Kỵ trừng mắt nạt Ký Ngạo một câu.
Mẹ nó, đứng trước mặt thế nhưng là hai nghề nghiệp hệ pháp thuật, một người tấn công tập thể một người khống chế tập thể... Trong phạm vi nhỏ như vậy, hai người này thật sự chính là hai quả bom, bây giờ hai người đang ở trạng thái kiềm chế lẫn nhau, pháp thuật của ai cũng không dám ném ra.
Nếu lúc này mọi người chạy đến tấn công Xuân Tường, ngộ nhỡ Xuân Tường không phải tâm ma, Minh Đô phóng ra pháp thuật nếu không có ai cắt ngang thì thật sự có thể giết sạch tất cả mọi người trong vòng một giây đấy.
"Biện pháp cũ! Hỏi câu hỏi đi!" Xuân Tường nói với Vô Kỵ.