Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 802 - Chương 804: Thuận Lợi Qua Cửa

Trang 402# 1

 

 

 

Chương 804: Thuận lợi qua cửa
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Được!" Vô Kỵ gật đầu hỏi: "145789 nhân với 114578 bằng bao nhiêu?"

Minh Đô nghe thấy thế kêu lên: "Đéo đỡ được! Ông đây làm sao có thể biết được chứ! Hỏi lại trong phạm vi mười thôi..."

Xuân Tường liếc nhìn mọi người một cái, gương mặt cũng lộ vẻ khó khăn nói: "Cái này lão phu cũng không nghĩ ra!"

"Vậy sao..." Vô Kỵ gãi gãi mũi.

"Hỏi lại câu khác đi, câu hơn đơn giản hơn chút." Xuân Tường lại nói.

"Không cần hỏi nữa!" Vô Kỵ nói: "Chúng ta đã biết ai là giả rồi."

"Là ai?" Xuân Tường nghe thấy thế sững sờ, đang định nói gì, đột nhiên sau gáy bị người ta đập một nhát, cùng lúc đó Bắc Minh Hữu Ngư hiện lên hình dáng sau lưng Xuân Tường.

Nhìn thấy khói độc trong tay Xuân Tường tan biến, Minh Đô lúc này mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, diệt ngọn lửa trong tay đi.

Bao Tam đi tới bên cạnh Xuân Tường, cướp đi vũ khí của Xuân Tường.

Lúc này Xuân Tường vẫn còn giãy giụa kêu lên: "Cùng một câu trả lời, dựa vào đâu lại cho rằng ta là tâm ma?"

"Ha ha!" Đám người cười nói: "Câu hỏi này có khó hơn gấp mười lần nữa con chó Xuân kia cũng có thể tính ra được, ngươi đang sỉ nhục trí tuệ của hắn ta đấy hả?"

Nghe thấy lời nói của mọi người, sắc mặt của Xuân Tường thay đổi, không còn chút sức lực gì thân thể sụp xuống.

"Tâm ma đi rồi, hỏi lại một câu nữa xem nào." Đám người nói.

"Trên thế giới này ai chạy nhanh nhất?" Vô Kỵ hỏi.

"Phóng viên của nơi nào đó...”

"Là thật." Vô Kỵ nói.

Lần này phân biệt được tâm ma tốc độ nhanh hơn, mới chưa đến hai phút đồng hồ đã tìm ra được tâm ma rồi, hơn nữa sau khi tâm ma rời đi vẫn chưa nhập vào ai khác.

Vì vậy mọi người cũng đưa ra kết luận, tâm ma mỗi năm phút sẽ xuất hiện một lần, sau này chắc chắn sẽ còn xuất hiện thêm hai lần nữa, sau này nhất định sẽ càng xảo quyệt hơn nữa.

"Chúng ta bây giờ quá bị động, hẳn phải tìm ra một cách đối phó mới được!" Vô Kỵ sờ lên cằm nói.

"Nhưng bắt tay từ khía cạnh nào bây giờ?" Mọi người đương nhiên cũng biết là phải nghĩ cách đối phó, nhưng mà tâm ma đến không có bóng dáng, đi không có dấu vết, ai biết phải làm thế nào chứ.

Xuân Tường nói: "Vừa nãy mọi người cũng nhìn thấy rồi đó, chỉ số thông minh của tâm ma rất cao, mục đích của nó là muốn chúng ta có thương vong, ngộ nhỡ tâm ma thật sự chiếm hữu hai người anh em có sát thương cao như Minh Đô và lão Ngưu, chúng ta nhất định sẽ có thương vong, nhiệm vụ cũng sẽ thất bại."

"Cái này dễ thôi!" Vương Vũ cười nói: "Vậy chúng ta cứ thu lại hết vũ khí là được mà, sau đó lại cởi hết những trang bị có thể gia tăng sát thương ra, chỉ mặc trang bị có phòng ngự cao."

"Rất có lý!" Vừa nghe thấy Vương Vũ nói như thế, mọi người đều sôi nổi gật đầu.

Đã không còn sát thương, sẽ không xuất hiện thương vong, tâm ma nếu không thể một chiêu giết chết người chơi trong vòng một giây, sẽ bộc lộ thân phận, lúc này mọi người đè chặt nó lại là được.

"Được, mọi người cứ làm như vậy đi!" Vô Kỵ ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người thu lại vũ khí, thay trang bị phòng thủ, sau đó đứng thẳng dựa vào tường.

Quả nhiên, sau khi thay trang bị, hai lần tâm ma xâm nhập sau đó đều dễ đối phó hơn không biết bao nhiêu lần.

Tất cả mọi người dựa vào tường giám thị lẫn nhau, mặc cho ai có biến động nhỏ thôi, miễn là không tấn công đồng đội của mình, cũng sẽ mặc kệ hắn ta, cứ như vậy hai mươi phút thoáng chốc trôi qua, hệ thống nhắc nhở: Cửa thứ hai thông qua.

Cảnh tượng lại quay về Thần Điện, trên bàn tròn xung quanh dấu hiệu đại diện cho cửa thứ hai cũng hiện lên vòng tròn màu xanh lục, giọng nói xa xăm có chút mong đợi nói: "Làm rất tốt các dũng sĩ, tiếp theo là cửa ải cuối cùng rồi, xin mời lựa chọn cửa ải."

Nghe thấy giọng nói xa xăm kia, đoàn người không hẹn mà cùng nhìn thoáng qua tên gọi cửa ải còn lại cuối cùng.

"Chín phần chết một phần sống, nghìn kiếp nạn trăm khó khăn..."

Tên cửa ải làm chấn động lòng tất cả mọi người, sau khi mọi người nhìn thấy thì dựng hết cả tóc gáy, cửa thứ ba này tuyệt đối là muốn giết chết người chơi bên trong đây mà.

Dương Na đang định đi tới xoay vòng quay, Vương Vũ đột nhiên nói: "Trước tiên cô đừng quay vội."

"Tại sao vậy?" Dương Na khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ anh định đi quay sao?"

Vương Vũ cười cười không nói chuyện, lấy một cây bút từ trong túi ra, đưa cho Xuân Tường, sau đó nhỏ giọng nói mấy câu.

Xuân Tường vẻ mặt ngạc nhiên, kinh hãi nói: "Làm như vậy sẽ không bị trời phạt chứ..."

Vương Vũ nói: "Không có việc gì đâu, không lâu trước đây ta đã từng thử làm rồi..."

"Vậy sao ngươi không tự mình đi đi?"

"Xuân huynh mới là người chuyên nghiệp chứ sao?" Vương Vũ cười.

"..." Vẻ mặt Xuân Tường không tin tưởng chút nào đi tới trước vòng quay, so sánh với vòng tròn của hai cửa trước, bên ngoài dấu hiệu cửa thứ ba cũng vẽ một vòng tròn.

Không thể không nói Xuân Tường chính là dân chuyên nghiệp về vẽ phác họa, vẽ giống y như thật.

"Xuân huynh, ngươi đang làm gì vậy?" Nhìn thấy Xuân Tường vẽ linh tinh trên bàn tròn, mọi người còn đang không hiểu đó là cái gì, Vô Kỵ thì lại trợn mắt há mồm nhìn Vương Vũ...

Lừa gạt dối trá, đây là Vương Vũ học được từ Vô Kỵ.

Lúc trước Vô Kỵ chẳng qua cầm rượu giả đi lừa Ẩn Giả mà thôi, vì Vô Kỵ biết rõ, Ẩn Giả chẳng làm gì được Vương Vũ cả, nhưng mà Vô Kỵ tuyệt đối không thể ngờ được chính là, Vương Vũ còn ác hơn, thế nhưng trực tiếp lừa gạt hệ thống, lá gan này cũng quá lớn rồi.

"Có trời mới biết được ta đang làm cái gì."

Đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người, Xuân Tường quay về đội ngũ, ném trả bút cho Vương Vũ.

Ngay sau đó, giọng nói xa xăm vô cùng phẫn nộ nói: "Các ngươi đây là gian lận!"

"..." Xuân Tường bất đắc dĩ giang hai tay nói: "Xem đi, không được mà."

"Vậy sao?" Vương Vũ gãi đầu một cái buồn bực: "Hai ngày trước chúng ta còn làm giả lừa gạt sư phụ Ẩn Giả mà..."

Mọi người: "..."

Ẩn Giả là NPC, bây giờ chủ nhân của giọng nói kia có thể đem ra so sánh với Ẩn Giả được sao? Giọng nói này có thể là hệ thống đó, lần này hay rồi, nhiệm vụ thất bại thì cùng lắm là bị nguyền rủa thôi, làm giả gian lận hệ thống còn không phải bị trời phạt sao.

Ngay khi mọi người đang tuyệt vọng, đột nhiên Thần Điện sáng lên, ngay sau đó, một ông lão NPC gầy yếu từ trên trời giáng xuống, hạ xuống trước mặt mọi người.

Nhìn thấy tài liệu của NPC là một chuỗi dấu chấm hỏi, đám người càng thêm sợ hãi, còn dẫn cả BOSS ra ngoài luôn rồi sao?

Ai ngờ ông lão NPC này cũng không phẫn nộ như trong tưởng tượng, mà chỉ cực kỳ hứng thú nhìn chằm chằm đám người nói: "Ta là thần của thí luyện Durit, đám người các ngươi thật thú vị."

Giọng nói giống giọng nói xa xăm vừa nãy, xem ra người này cũng là NPC, nếu như vậy, mấy người Toàn Chân Giáo ngược lại cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần là NPC thì dễ xử lý hơn nhiều rồi.

"Ha ha." Thấy Durit có vẻ dễ nói chuyện, Vô Kỵ cười ha ha chạy đến lấy ra một túi tiền kín đáo đưa cho Durit nói: "Chúng ta vẫn còn trẻ, ông cho chúng ta thêm một cơ hội nữa nhé."

"Không còn cơ hội nào nữa đâu!" Durit đẩy túi tiền lại lắc lắc đầu nói.

Vương Vũ không hài lòng nói: "Đến nỗi như vậy sao, chúng ta không phải chỉ vẽ có một vòng tròn thôi sao, cũng không nguyền rủa ai cả?"

"Ha ha!" Durit cười ha ha nói: "Các ngươi bây giờ đã thông qua cả ba cửa ải rồi, chẳng lẽ muốn qua lại thêm lần nữa đến vậy sao?"

"Cái gì?" Vừa nghe thấy Durit nói như thế, tập thể mọi người đều mơ hồ: "Ông đang nói đùa sao?"

"Ta cũng không phải NPC có tính lừa gạt." Durit nói: "Tên nhiệm vụ là đồng tâm hợp lực, ý nghĩa như tên chẳng qua thử thách trình độ phối hợp của đội ngũ các ngươi thôi, về phần thông qua như thế nào, không quan hệ gì với ta cả."

"..." Tất cả mọi người lại im lặng lần nữa, Vô Kỵ thật buồn bực, tiền vừa nãy đúng là cho không rồi, quan điểm của game này quả thật khiến người ta phẫn nộ...

"Được rồi, đây là phần thưởng của các ngươi!" Hai tay Durit mở rộng, từng luồng ánh sáng màu vàng kim đánh vào thân thể đám người.

[Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ Đồng tâm hợp lực đã hoàn thành, chiến đội Đám Người Ô Hợp đạt được kỹ năng bị động của chiến đội "Đồng Tâm Hợp Lực" (Ngụy).]

Đồng Tâm Hợp Lực (Ngụy): Tổ đội với người chơi cùng chiến đội, tỷ lệ 10% khi lượng máu giảm xuống còn dưới 30%, khôi phục trạng thái tràn đầy, thời gian hồi hai mươi giây.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment