Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 804 - Chương 806: Gây Trở Ngại

Trang 403# 1

 

 

 

Chương 806: Gây trở ngại
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Nổi tiếng lắm hả?" Tất cả mọi người chẳng hiểu ra sao.

Danh Kiếm Đạo Tuyết nói: "Thế thì cái người Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình kia cũng phải nghe nói đến rồi chứ."

"Bà mẹ nó!" Nghe thấy nick Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình kia, Vô Kỵ cũng không chỉ thay đổi sắc mặt: "Ngươi nói là cái người Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình kia ấy hả?"

"Chính là cái người Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình kia đấy!"

"Hóa ra là hắn ta, vậy thì khó trách." Bắc Minh Hữu Ngư vẻ mặt nghiêm túc nói.

Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình cũng là người nổi tiếng có số có má trong giới lính đánh thuê, người trong giới xưng là Thất Gia, là một người mà cả mối quan hệ và năng lực đều vô cùng mạnh mẽ.

Khác hẳn với Bắc Minh Hữu Ngư thu nhập dựa vào tài sản ngầm, lĩnh vực của Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình rất rộng, bao trùm lên tất cả những lĩnh vực khác, trong giới lính đánh thuê có thể nói là một tay che trời.

Mà Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình bất kể là nhiệm vụ gì, chỉ cần tìm đến tận nơi, có thể hoàn thành cho ngươi, năng lực mạnh trong giới game online mọi người đều biết, cho nên Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình cũng được xưng tụng là thần của lính đánh thuê!

Nghe nói trong giới lính đánh thuê mỗi khi công hội nào được thành lập, cũng phải đến chỗ hắn ta lễ bái tông phái, cho dù là đoàn lính đánh thuê có danh tiếng như Bắc Minh Hữu Ngư, cũng đã từng đến nơi đó của Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình để trình diện, mong được che chở, nếu không, chắc chắn không thể lăn lộn trong giới được.

Số thứ tự của chiến đội Mãnh Cầm là 7, hẳn là thực sự không phải bọn họ chỉ cướp được số 7, mà chính là vì tôn kính Thất Gia Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình, trong thế giới "Trọng Sinh" các công hội lớn san sát nhau như thế này, có thể tùy tiện lựa chọn số thứ tự của chiến đội của mình, đủ thấy năng lực của tên kia mạnh đến mức nào, cho dù là các công hội lớn cũng không dám tùy tiện đắc tội với vị lão đại của tài sản ngầm lính đánh thuê này.

"Người khác không biết chiến đội Mãnh Cầm, lão Ngư ngươi cũng không biết sao? Không phải hắn ta là người lãnh đạo cao nhất của ngươi sao?" Danh Kiếm Đạo Tuyết cười nhạo hỏi Bắc Minh Hữu Ngư.

Sắc mặt Bắc Minh Hữu Ngư nặng nề nói: "Chiến đội của ông đây vừa mới thành lập được hai ngày, công hội đã bị người ta làm cho giải tán... Làm sao có thời gian đến thăm viếng hắn ta."

Mọi người: "..."

Danh Kiếm Đạo Tuyết tự hiểu mình nói chuyện lỡ lời vội vàng nói: "Hì hì, vậy ngươi cũng trong họa có phúc đó, đi theo chúng ta lăn lộn giang hồ, muốn bắt nạt ai thì bắt nạt người đó, không phải mạnh mẽ hơn lính đánh thuê nhiều lắm hay sao?"

Bắc Minh Hữu Ngư nghe thấy thế cười một tiếng nói: "Ha ha, vậy cũng phải, các ngươi mấy tên bỏ đi này từ khía cạnh khác mà nói, cũng cao thượng hơn rất nhiều người."

Vương Vũ thở dài nói: "Tiểu Ngư này, miệng ngươi thối như vậy, càng ngày càng giống Toàn Chân Giáo rồi!"

"Ta chưa từng phủ nhận mình là một thành viên không thể thiếu được của Toàn Chân Giáo." Bắc Minh Hữu Ngư thản nhiên nói.

Ban đầu khi Danh Kiếm Đạo Tuyết còn đang giận dữ, Bắc Minh Hữu Ngư hai câu ba lời, mấy câu tưởng như không có trọng lượng gì nhưng lại khiến Danh Kiếm Đạo Tuyết tha thứ cho đám gia súc kia.

"Thế nào, đối phó với lão đại trước đây, ngươi nắm chắc được mấy phần?" Danh Kiếm Đạo Tuyết cười lên hỏi.

"Nếu đổi lại là ngày trước, thì chẳng có gì nắm chắc cả... Có điều bây giờ ấy à." Bắc Minh Hữu Ngư liếc nhìn mọi người xung quanh một cái, ánh mắt dừng lại trên người Vương Vũ nói: "Chỉ vẻn vẹn một Mãnh Cầm mà thôi, không đáng phải sợ!"

"Ngươi có thể có phần tự tin này, ta rất vui vẻ!" Danh Kiếm Đạo Tuyết vỗ bả vai Bắc Minh Hữu Ngư nói: "Nhưng mà quy tắc thi đấu ngày mai không giống như hôm trước, nếu gặp phải cao thủ lợi hại, cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình."

"Quy tắc?" Mọi người lại sửng sốt lần nữa nói: "Quy tắc gì cơ?"

Mục Tử Tiên thân là người dẫn đội tiếp tục tìm kiếm nói: "Quy tắc từ giao chiến lộn xộn giữa hai đoàn thể, biến thành chế độ điểm tích lũy sàn đấu giống như thi đấu chính quy."

"Hóa ra là thế!" Vừa nghe thấy Mục Tử Tiên nói như thế, đám người nhất thời hiểu ra.

Thi đấu chính thức chia làm ba trận, xa luân chiến, đơn đấu chiến, đoàn thể chiến, cũng được gọi là đánh luân phiên, đánh đơn và đánh tập thể.

Đánh tập thể tất cả mọi người đều biết cả rồi, cũng là ném hai chiến đội vào trong một đấu trường, trong thời gian quy định khiến đối phương cả đoàn bị diệt thì sẽ là người thắng lợi, ngoài ra, mỗi lần giết được một người bên phía đối thủ, người chơi sẽ đạt được một điểm tích lũy, khi thời gian quy định đã kết thúc mà chưa khiến kẻ địch cả đoàn bị diệt, người nào điểm tích lũy nhiều hơn sẽ thắng, chiến đội thắng lợi sẽ thu được 10 điểm thắng xuất sắc.

Đánh đơn cũng chính là đánh một chọi một, chọn năm người trong mười người của chiến đội tham gia thi đấu PK với chiến đội người chơi, mỗi lần thắng một trận thì được 1 điểm tích lũy, đội có điểm điểm tích lũy cuối cùng nhiều hơn sẽ thắng, trận đánh đơn có điểm thắng xuất sắc là 5 điểm.

Đánh luân phiên còn lại thì từ trong chiến đội ra trận chọn ra năm người đánh đơn với chiến đội đối thủ, người đầu tiên bị đánh ngã, có thể thay đổi người thứ hai, mãi đến khi đánh bật cả năm người đối phương ra khỏi vị trí.

Mỗi lần thắng một trận cũng là 2 điểm, người thắng trận xuất sắc cũng được 5 điểm.

Điểm tích lũy của ba trận hợp lại, 20 + 15 + 15, tổng cộng tất cả là 50 điểm, cuối cùng thắng bại dựa vào điểm tích lũy để quyết định.

Cho nên nói, mặc dù Vương Vũ có lỗi đến mức nào, nếu bản thân những đội viên khác trong chiến đội không có thực lực, thì cũng chưa chắc có thể trận đấu.

Dù sao, Vương Vũ cũng chỉ có nắm chắc được phần thắng ở những trận thi đấu có mình tham gia mà thôi.

Sau khi hiểu rõ quy tắc thi đấu, Bắc Minh Hữu Ngư cười lên đập ngược lại bả vai Danh Kiếm Đạo Tuyết: "Miễn là ngươi không gây trở ngại, chúng ta vẫn có niềm tin lắm."

"Không tệ không tệ." Mọi người gật đầu, thuận tiện khinh bỉ liếc nhìn Danh Kiếm Đạo Tuyết một cái.

"Đệt..." Danh Kiếm Đạo Tuyết khóc không ra nước mắt.

Tuy Toàn Chân Giáo nhỏ, nhưng bầy gia súc này mỗi người đều là thân mang tài nghệ tuyệt vời, chỉ duy nhất có Danh Kiếm Đạo Tuyết dựa vào trang bị nhân dân tệ, trong đoàn thể nhân tài đông đúc, ngoại trừ Vô Kỵ không có năng lực tấn công gì ra, Danh Kiếm Đạo Tuyết thật sự không nắm chắc có thể đánh thắng bất kỳ một ai trong số bọn họ.

Về phần Linh Lung Mộng và Mục Tử Tiên, Danh Kiếm Đạo Tuyết có không triển vọng hơn chăng nữa cũng sẽ không đi so đo với con gái... Còn là hai đội viên dự khuyết nữa cơ chứ.

Thi đấu cũng không giống như ngày thường, đội ngũ có thể tham gia thi dự tuyển, tuy không có tiền bằng những chiến đội do công hội lớn bồi dưỡng ra, nhưng mà có thể đứng trên sàn thi đấu, cũng không phải kẻ nghèo túng, ít nhất trang bị trên người cũng sẽ không quá mức lạc hậu.

Cứ như thế, nhân tố không ổn định nhất của Toàn Chân Giáo cũng là Danh Kiếm Đạo Tuyết.

Dựa theo quy tắc của đám người Toàn Chân Giáo kia, gây trở ngại sẽ bị cười nhạo... Sau khi thi đấu tuyển chọn, Danh Kiếm Đạo Tuyết vô cùng có khả năng trở thành mồi nhắm thứ hai giúp vui cho trò cười của mọi người, ngoài Toàn Chân Giáo ra.

"Yên tâm đi Đạo Tuyết, chúng ta đều là anh em tốt, cho dù ngươi có gây cản trở, chúng ta cũng sẽ không chế giễu ngươi đâu." Minh Đô là người đầu tiên nhảy ra an ủi, có điều biểu cảm của hắn ta thật sự giống như tìm được quỷ nước chết thay.

"Cút xéo, ngươi để ý cái quần cho tốt đi đã, ông đây muốn làm thành viên thay thế bổ sung!" Danh Kiếm Đạo Tuyết buồn bực mắng Minh Đô một câu, xách băng ghế ra ngồi vào góc phòng.

"Ai..."

Ngay khi mọi người đang vui sướng vì người gặp họa, đột nhiên một tiếng thở dài phiền muộn vang lên, mọi người nghe thấy thế nhìn sang, chỉ thấy Vương Vũ bàn tay đỡ má, khuỷu tay chống bàn, khuôn mặt buồn bực.

"Sao vậy lão Ngưu? Ngươi thở dài cái gì đó?" Đám người nhao nhao hỏi, không hiểu ra sao.

"Ôi..." Vương Vũ lại thở dài một hơi nữa, học theo giọng điệu của Minh Đô nói: "Tất cả mọi người đều là anh em tốt, đến lúc đó lên sàn đấu cũng đừng gây trở ngại cho ta đó."

"..."

Nghe thấy lời nói của Vương Vũ, mọi người dồn dập thay đổi sắc mặt, tự động xách băng ghế đến bên cạnh Danh Kiếm Đạo Tuyết ngồi xuống xếp thành một hàng dài.

Mục Tử Tiên tức giận một nắm đấm đánh vào ngực Vương Vũ: "Các anh lại đùa cợt rồi!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment