Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 805 - Chương 807: Cờ Đội Khí Phách Nhất

Trang 403# 2

 

 

 

Chương 807: Cờ đội khí phách nhất
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Sau cuộc thi, địa điểm trận đấu sẽ không thay đổi bất cứ lúc nào như trước nữa, mà thống nhất, từng đội ngũ đã thông qua dự tuyển của chiến khu, đều sẽ đến thành thị thủ đô của khu lớn để tiến hành thi đấu dự tuyển.

Thành thị thủ đô của khu thứ bảy là thành Chiến Thần, trong truyền thuyết là thành thị cuối cùng mà Chiến sĩ anh hùng August lui về ở ẩn, cũng là thành thị đông người chơi nhất của khu thứ bảy, nghe nói số người cũng không kém thành Thánh Quang là thủ đô của trận doanh Quang Minh bao nhiêu.

Chuyện này thật ra cũng bình thường, Chiến sĩ vốn dĩ cũng là nghề nghiệp không thể thiếu được từ khi có game online đến nay, không chỉ hăng hái mà còn đẹp trai, quan trọng hơn là trong "Trọng Sinh", có đủ tính an toàn, dễ dàng lên tay nhất cũng là Chiến sĩ, cho nên hiện nay ngoại trừ Thích khách ra, Chiến sĩ là nghề nghiệp có nhiều người chơi nhất.

Là thành chính có Chiến sĩ anh hùng lui về ở ẩn, kẻ hâm mộ danh tiếng mà đến, đương nhiên nhiều không đếm xuể.

Lối kiến trúc của danh xưng Chiến Thần giống như tên của ông ta, lấy thô kệch làm chủ, khiến người ta có một cảm giác rầm rộ.

Đừng thấy đám người Toàn Chân Giáo này đều lăn lộn ở khu thứ bảy, mọi người đều là lần đầu tiên đến thành của Chiến Thần, nhìn thấy sự hùng vĩ của thành của Chiến Thần, không chỉ cảm thán không hổ là thủ đô, lối kiến trúc của thành Dư Huy đã khí phách hào hùng rồi, đứng trước mặt thành của Chiến Thần lại chỉ là một trấn nhỏ.

Thi đấu dự tuyển bắt đầu, trình độ chiến đấu của người chơi bắt đầu được nâng cao, khán giả cũng càng ngày càng đông, chỗ ngồi của sân thi đấu bắt đầu xuất hiện tình trạng đông đến cực điểm, dù sao vé vào cửa cũng không đắt, trong thực tế mọi người xem thi đấu vé vào cửa ít nhất phải tăng gấp mười lần, huống chi nơi này vẫn còn là hiện trường phát sóng trực tiếp.

Đương nhiên rồi, mọi người cũng không phải lo lắng không có chỗ ngồi, vì đây là trong game mà, miễn là công ty game bằng lòng, cái gì hết vé, hết chỗ ngồi đều không đáng kể, trực tiếp mở thêm một hàng ghế ngồi hạng VIP nữa, loại chuyện này với trình độ mặt dày mày dạn của nhà thiết kế game, không phải không làm được.

Mặc dù như vậy, người chơi quá đông sẽ gây nên hỗn loạn, ảnh hưởng đến tâm trạng thi đấu của những tuyển thủ tham gia thi đấu, cho nên từ khi dự tuyển bắt đầu, người chơi của chiến đội không hề ngồi trên đài khán giả, mà chính là có phòng nghỉ thi đấu đặc biệt.

Mục Tử Tiên tuyệt đối là một người dẫn đội đạt yêu cầu, đi tới nơi này cho dù là thành chính có rộng lớn thế nào đi nữa cũng không bị lạc đường, hơn nữa còn nhanh chóng dẫn mấy người Toàn Chân Giáo đến phòng nghỉ của sân thi đấu bình dân của thành Chiến Thần.

Lúc này 100 đội ngũ chiến thắng trong trận thi dự tuyển, bây giờ còn chưa đến kỳ hạn, chỉ có tốp năm tốp ba tụ lại thành đoàn tự ngồi một chỗ với nhau nói khoác.

Vì đều là đội ngũ trăm dặm mới có một, cực kỳ xuất sắc, hơn nữa còn có thể chém giết ra đây phần lớn đều có chút danh tiếng ở trong vùng, hơn nữa người chơi thường xuyên được người ta tôn làm cao thủ, cho nên phần lớn người chơi ngoài miệng đều nói "Chúng ta mà gặp phải các ngươi có thể sẽ thua mất", nhưng thật ra trên mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo "Ông đây là đứng đầu thiên hạ".

Mấy người Toàn Chân Giáo cũng thích xem người ta náo nhiệt, không thích tham gia góp vui, vì thế tìm một góc khá hẻo lánh ngồi xuống.

Lúc này Vương Vũ chỉ vào những chiến đội khác cách đó không xa nói: "Đằng sau bọn họ là cái gì thế?"

Đám người nhìn theo Vương Vũ đang chỉ, thấy sau lưng mỗi đội ngũ đều có một lá cờ, trên cờ hoặc có chữ hoặc vẽ tranh, đủ hình đủ dáng.

Mọi người nhìn nhau cười một tiếng, Vô Kỵ giải thích với Vương Vũ: "Đó là cờ đội!"

"Để làm cái gì?" Vương Vũ không hiểu nổi.

Vô Kỵ có chút khinh thường bĩu môi: "Dùng để ra oai, ngày thường có một số công hội khi đến khu luyện cấp, sẽ cắm một lá cờ xuống đất, giống như chó đi tiểu đánh dấu lãnh thổ ấy."

"Hóa ra là thế!" Vương Vũ gật đầu nói: "Sao ở thành Dư Huy chúng ta, ta chưa từng nhìn thấy bao giờ nhỉ."

"..." Đám người nghe thấy thế đều đồng loạt nhìn về phía Vương Vũ.

Vương Vũ buồn bực nói: "Cái này mắc mớ gì đến ông đây."

Đám người trả lời: "Nhờ có anh ban tặng, thành Dư Huy chúng ta là thành thị đặc biệt nhất trong tất cả các thành chính..."

Các thành chính bình thường, Võ sư, người chơi tự do và người chơi đơn lẻ cơ bản đều là đám người ở thế yếu, là tầng dưới cùng trong chuỗi thực vật, đừng nói các công hội lớn căn bản không thèm để những người này vào trong mắt, cho dù là những đoàn thể nhỏ cũng có thể lấy việc cướp đoạt những người này làm trò vui.

Mà thành Dư Huy, vì có sự tồn tại của Vương Vũ, Võ sư là nghề nghiệp hãnh diện nhất, đoàn thể nhỏ gì đó gặp người chơi tự do một thân một mình cũng không ai dám ra tay, cho dù là loại công hội lớn như Liên Minh Huyết Sắc kia cũng còn phải khiêm tốn luyện cấp trong chính địa bàn của mình, mọi người cẩn thận như vậy, chính là vì sợ gặp phải loại người ăn thịt sống như Vương Vũ.

Cũng vì như thế, thành Dư Huy đêm không cần đóng cửa, của rơi trên đường không ai thèm nhặt, là thành thị đầu tiên từ luật rừng bước lên con đường xã hội chủ nghĩa văn minh, mấy tháng liên tục được bầu là thành thị an toàn nhất trên diễn đàn, trước giờ chưa từng có.

Vừa nghe thấy mọi người nói như thế, Vương Vũ cũng biết mình danh tiếng chẳng ra sao, cười cười xấu hổ, sau đó trưng cầu ý kiến của mọi người nói: "Nếu không thì chúng ta cũng làm một cái cờ đội đi?"

"Cái này... Em không chuẩn bị gì cả..." Mục Tử Tiên hốt hoảng nói.

"Cái này không cần chuẩn bị, trong quyền hạn của đội trưởng chiến đội có thể tự mình thiết kế cũng có thể chế tạo được." Vô Kỵ nói xong, chỉ bảo cho Vương Vũ tìm thấy mục chế tạo cờ chiến đội.

"Oa..." Vương Vũ vừa thán phục vừa nói: "Trên cờ vẽ cái gì cho ổn đây?"

"Vẽ huy hiệu cá âm dương của công hội chúng ta lên có được không?" Ký Ngạo đề nghị.

"Không được!" Tất cả mọi người trăm miệng một lời phản đối.

Tuy cá âm dương bắt nguồn từ Trung Hoa, nhưng mà Hàn Quốc đã vô liêm sỉ giành trước một bước làm quốc kỳ rồi... Mọi người vác đồ chơi này ra đường nguy hiểm tử vong tuyệt đối phải tăng lên mấy nghìn phần trăm nữa.

Vô Kỵ trầm ngâm nói: "Cờ đội thì phải tương ứng với chúng ta là chiến đội thứ mười ba, hoặc là không có, hoặc là phải cẩn thận suy xét, nếu không còn chưa thi đấu đã tự mất mặt trước rồi, đây cũng không phải phong cách của chúng ta, đội ngũ này của chúng ta quan trọng nhất là phải khí phách."

"Đội thứ mười ba? Khí phách?" Vương Vũ sờ cằm bắt đầu cười hì hì.

Nhìn thấy nụ cười của Vương Vũ, mọi người sởn da gà một trận, ngay sau đó, Vương Vũ ném ra một lá cờ, cắm xuống mặt đất.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía mặt cờ, chỉ thấy mặt cờ viết ba chữ to lớn "Ngưu 13"!

"Phụt!" Nhìn thấy cờ đội, mọi người đều phun ra một ngụm máu, mọi người đều quỳ trên mặt đất khóc ròng nói: "Ông trời ơi, chúng ta đây là đã tạo ra nghiệt gì vậy."

Viết hẳn chữ trâu bò lên cờ, mọi người từng gặp phải người kiêu ngạo, nhưng cũng chưa từng thấy ai kiêu ngạo như vậy, ném đi một phẩm chất tốt như khiêm tốn không nói, vẽ lá cờ cũng xấu như vậy, mọi người còn chưa từng nhìn thấy lá cờ nào xấu đến như vậy, Mục Tử Tiên dáng vẻ không tệ, thẩm mỹ của thằng ranh Vương Vũ này từ bao giờ lại lệch lạc như vậy.

"Sao hả? Ngưu 13, thiết kế giản dị tự nhiên mà còn thể hiện khí phách đến mức nào chứ!" Vương Vũ khoe khoang nói.

Mọi người nghe thấy thế lại nước mắt tràn trề: "Ngươi vui vẻ là được rồi ạ..."

Còn chưa đến mười phút nữa là đến trận đấu, người trong phòng nghỉ cũng càng ngày càng đông, cờ đội của Toàn Chân Giáo trong đám người có vẻ vô cùng kiêu ngạo...

Thấy thiết kế của mình được hoan nghênh như vậy, Vương Vũ vẻ mặt kiêu ngạo khoe khoang với đồng đội bên cạnh, mà mấy người Toàn Chân Giáo thì đều quay mặt đi, giả vờ như không quen biết Vương Vũ.

Ngay khi trận đấu còn có chưa đến ba phút đồng hồ, chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, cửa phòng nghỉ ngơi giống như bị va đập vào, mở ra, một đám người chơi mặc áo giáp màu đen, khí thế hung hăng bước đến.

Đám người chơi áo đen này dẫn đầu là một người đàn ông trung niên cao lớn, vẻ mặt người đàn ông dữ tợn, cũng cao lớn như Vương Vũ, nhưng mà gần như to gấp đôi Vương Vũ, có vẻ vô cùng oai phong mạnh mẽ, một người chơi mặc giáp đen bên cạnh người đàn ông khiêng một lá cờ sau lưng, trên cờ vẽ một con chim ưng trống đang giương cánh.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment