Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 829 - Chương 831: Chiến Đấu Cần Phải Dựa Vào Đầu Óc

Trang 415# 2

 

 

 

Chương 831: Chiến đấu cần phải dựa vào đầu óc
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Nghề nghiệp của Lưu Quang Dật Thải là Cung thủ, mặc dù cô ta là người chơi nữ, thế nhưng giấu bên eo là một thanh chủy thủ vàng lóng lánh, trong tay cô ta cầm theo một thanh trọng nỏ màu vàng kim, trang bị khác trên người cũng khá rực rỡ, thậm chí không hề thua kém Danh Kiếm Đạo Tuyết, dễ nhận thấy cô ta cũng không phải người dễ chọc vào.

Nói một cách công bằng, Thích khách so với Cung thủ thì rõ ràng có ưu thế hơn, dù sao thể chất của Cung thủ yếu kém nhất, mặc dù có một kỹ năng Né Tránh, nhưng dưới trạng thái bị động ứng phó với đánh lén cần có năng lực phản xạ cực cao, vì vậy cuộc chiến của Cung thủ và Thích khách, đại đa số đều kết thúc bằng việc Cung thủ bị thọc đến chết.

Thực lực của Lưu Quang Dật Thải như thế nào thì không biết, thế nhưng Bắc Minh Hữu Ngư nhất định là một người lão luyện, thao tác của hắn ta khá sắc bén, nhất là Bắc Minh Hữu Ngư có tuyệt kỹ thuật Độn Thổ, cho dù là Dương Na cũng không dám chắc sau khi đánh lén hắn ta có thể an toàn trở ra hay không, thế nên thực lực của Bắc Minh Hữu Ngư có thể tưởng tượng được.

Vì vậy đối với Bắc Minh Hữu Ngư, niềm tin của mọi người vẫn rất cao.

Lợi dụng mười giây Khô Đằng Lão Thụ bị truyền tống tham gia trận đấu này, sau khi Bắc Minh Hữu Ngư triển khai Tiềm Hành đã chạy rất nhanh đến bên cạnh điểm sinh ra của người chơi chiến đội Hài Hòa, ngay lập tức hắn ta đã xuất hiện phía sau Lưu Quang Dật Thải, Bắc Minh Hữu Ngư chọc một chiêu Bối Thứ lên người Lưu Quang Dật Thải.

Thế nhưng đội ngũ có thể tiến vào vòng thứ 8 cũng không phải là hạng người tầm thường, không nói đến việc tất cả mọi người đều biết rõ chiêu thức nham hiểm này, cho dù Lưu Quang Dật Thải là một thiếu nữ trong sáng, trước trận đấu cũng sẽ xem video chiến đấu của các đội chơi để hiểu thêm về đối thủ, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng chứ sao.

Hiển nhiên chiến đội Hài Hòa biết rõ tác phong của bọn người Toàn Chân Giáo kia, vì vậy Lưu Quang Dật Thải cũng đã sớm có sự chuẩn bị .

"Rầm..."

Ngay lúc khán giả nghĩ rằng Lưu Quang Dật Thải sẽ bị Bắc Minh Hữu Ngư thọc chết, chỉ nghe tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, trên người Lưu Quang Dật Thải hiện lên một tầng ánh sáng màu xanh nhạt, thanh máu trên đầu cô ta không hề giảm đi chút nào.

Thuẫn Bảo Hộ... Một trong những kỹ năng hiếm có của Mục sư, trong vòng 30 giây có thể làm cho đơn vị mục tiêu phe mình chặn một lần sát thương.

Trước khi lên đấu trường Lưu Quang Dật Thải cũng đã thêm vào kỹ năng này.

Thấy cảnh tượng như vậy, đột nhiên mọi người có chút phản ứng lại, Vương Vũ như hiểu ra: "Khô Đằng Lão Thụ tự động từ bỏ quyền thi đấu, sợ rằng không phải chỉ vì để cho Lưu Quang Dật Thải đánh một trận với Bắc Minh Hữu Ngư chứ?

"Cũng không phải không đúng!" Xuân Tường nói.

"Nói tiếng người!" Vương Vũ trừng mắt.

Không biết bắt đầu từ lúc nào mà khi nói chuyện đám người Toàn Chân Giáo kia lại phổ biến cái tật xấu này, nói một nửa giữ lại một nửa, người khác càng hỏi thì hắn ta càng có một loại cảm giác thỏa mãn gần như biến thái.

"Ha hả!" Xuân Tường khẽ mỉm cười nói: "Để cho Lưu Quang Dật Thải chống chọi trận này với Bắc Minh Hữu Ngư nhất định là hành động trong kế hoạch của đối phương, thế nhưng các ngươi không cảm thấy như vậy thì hơi lãng phí sao?"

"Điều này..." Vương Vũ sờ cằm nói: "Ừ nhỉ, có một chút."

Dù nói thế nào đi nữa, Khô Đằng Lão Thụ cũng có hai điểm tích lũy, chỉ riêng việc muốn chống đỡ lần này lại tự động từ bỏ quyền thi đấu, sự hy sinh cũng hơi quá lớn rồi, hơn nữa chiến đội Hài Hỏa chỉ có một Mục sư, vả lại bây giờ còn đang bên ngoài trận đấu chờ đổi người, Lưu Quang Dật Thải lên sân khấu trước Mục sư, lại phóng kỹ năng này, vẫn có hiệu quả như vậy, sự hy sinh của Khô Đằng Lão Thụ rõ ràng đã không còn ý nghĩa gì sao.

Cho nên việc Khô Đằng Lão Thụ tự động rời khỏi trận đấu cũng có thể là vì mục đích này, nhưng tuyệt đối không phải là mục đích chính của hắn ta.

Thuẫn Bảo Vệ chặn được lần tấn công đầu tiên của Bắc Minh Hữu Ngư, dành thời gian cho Lưu Quang Dật Thải, cô ta bước lên một bước tránh thoát, cũng không nhìn đến Bắc Minh Hữu Ngư đã bỏ chạy mà không cần quay đầu lại.

Bắc Minh Hữu Ngư sửng sốt ngay tại chỗ, hắn ta hoàn toàn không hiểu nỗi Lưu Quang Dật Thải muốn làm cái khỉ khô gì, vì thế hắn ta triển khai Nhị Đoạn Tiềm Hành, lần nữa đuổi theo cô ta.

Cung thủ là nghề nghiệp chạy trốn nhanh nhất trong Trọng Sinh, một khi dạt chân bỏ chạy thì bất kỳ nghề nào cũng không đuổi kịp, Bắc Minh Hữu Ngư là một Thích khách bạo lực với thuộc tính nửa nhanh nhẹn nửa sức mạnh, đương nhiên hắn ta chỉ có thể ở phía sau hứng bụi.

Trong nháy mắt, Lưu Quang Dật Thải đã bỏ xa Bắc Minh Hữu Ngư đến mười mấy mét, sau đó cô ta chạy thẳng đến phía dưới một tháp tên bị bỏ hoang, nhích từng chút bò lên cái thang.

Đến lúc Bắc Minh Hữu Ngư đuổi đến phía dưới tháp tên, Lưu Quang Dật Thải đã sắp bò đến đỉnh tháp, cô ta đã phóng một chiêu Mưa Tên xuống dưới tháp.

Mưa Tên là kỹ năng diện rộng bao phủ, trong nháy mắt hơn hai mươi mũi tên phủ xuống khu vực phía dưới tháp tên, Bắc Minh Hữu Ngư không kịp tránh, trên đầu bị cắm hai mũi tên, sau đó hắn ta vội vã chạy sang một bên.

Hiệu quả kỹ năng Tiềm Hành của Bắc Minh Hữu Ngư vẫn chưa biến mất, Lưu Quang Dật Thải cũng không có bản lĩnh bắn mà không thấy mục tiêu, vì vậy cô ta cũng không bắn tiếp, mà nhắm nỏ lên ngay cái thang trên tháp tên.

"Hỏng rồi, lão Ngư sắp thua rồi." Vương Vũ thấy Bắc Minh Hữu Ngư bị bắn trúng, hắn không kìm được la lên.

Theo lý mà nói xét về bản lĩnh thật sự, kỹ thuật của Lưu Quang Dật Thải kém gần một cấp so với Bắc Minh Hữu Ngư, thế nhưng trận đấu có hạn chế về thời gian, vì vậy trên đấu trường không chỉ riêng sự sống và cái chết, mà còn có chiến thuật cùng với sát thương.

Hiện tại Lưu Quang Dật Thải đã chiếm ưu thế trước rồi, chỉ cần cô ta nhìn chằm chằm cái thang, Bắc Minh Hữu Ngư sẽ không có cơ hội leo lên, có thể nói là nắm chắc thắng lợi trong tay.

Còn như Bắc Minh Hữu Ngư... Hắn ta vừa leo lên cái thang sẽ bại lộ mục tiêu, tháp tên cao khoảng mười lăm mét, hơn nữa với dựa vào đặc tính của bản đồ, Cung thủ ở phía trên có vẻ còn có thứ để buff kia mà, Bắc Minh Hữu Ngư không suy nghĩ kỹ càng mà leo lên cái thang, tuyệt đối cũng chỉ còn con đường chết.

Thực lực của Bắc Minh Hữu Ngư không yếu, nhưng rõ ràng có thể thấy được chủ ý ma quái của hắn ta không bì kịp những người khác trong Toàn Chân Giáo, nếu đổi thành Vô Kỵ có khá nhiều mưu đồ gian ác, chỉ sợ dù thế nào đi nữa Vô Kỵ cũng có thể liều mạng một lần, với Bắc Minh Hữu Ngư mà nói thì nghiễm nhiên một cơ hội cũng không có.

Đúng như dự đoán, Bắc Minh Hữu Ngư vô cùng phẫn nộ khi nhận ra được mục đích phía sau của Lưu Quang Dật Thải, thế nhưng có bực cũng không giải quyết được vấn đề gì, sao một hồi quẩn quanh trong sự tức giận, hắn ta chọn đầu hàng.

"Lão Ngư à, chiến đấu cần dùng đầu óc đó."

Bắc Minh Hữu Ngư bị truyền tống ra khỏi trận đấu, Minh Đô nói với vẻ hả hê.

"Con khỉ khô, ngươi có cách gì để đi lên chứ?" Bắc Minh Hữu Ngư bực dọc nói.

"Điều này..." Minh Đô suy nghĩ một lúc rồi nói với Vương Vũ: "Lão Ngưu, ta cho ngươi cơ hội để thể hiện, tình huống này làm thế nào để ứng phó đây."

"Nhảy lên giết ả!" Vương Vũ làm một điệu bộ cắt cổ.

Bắc Minh Hữu Ngư: "..."

Độ cao này cũng mười lắm mét đó, Vương Vũ có ít nhất bốn cách để bay lên, hỏi hắn cũng không có ý nghĩa gì.

"Cút đi! Chó Xuân kia, đổi thành ngươi thì sao!" Minh Đô vừa giơ ngón tay thối với Vương Vũ, vừa hỏi Xuân Tường.

Xuân Tường cười nói: "Lão Ngư, ngươi không phải có súng sao?"

"Ừ!" Bắc Minh Hữu Ngư nhìn lên vũ khí phụ đang treo một bên.

"Cho nên ngươi hoàn toàn có thể đội đầu sát thương của cô ta để leo lên vài mét bắn trả mà, lượng máu của ngươi vừa cao hơn so với cô ta, cũng lại là nghề nghiệp nhanh nhẹn, hợp thêm vũ khí bắn tầm xa cũng xấp xỉ rồi." Xuân Tường nói.

"Cung thủ có độ thông thạo cung nỏ." Bắc Minh Hữu Ngư bác bỏ.

Xuân Tường cười ha hả nói: "Ngươi cũng không có nhiều sát thương do vũ khí phụ tạo ra, cô ta không có ưu thế hơn ngươi, nhất định trước tiên cô ta sẽ hoảng sợ."

"Ặc..." Bắc Minh Hữu Ngư nghe vậy, cúi đầu đầy hổ thẹn.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment