Trang 419# 2
Chương 839: Đoạn cầu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Khả năng vô địch của Thánh Quang Thuẫn có thời gian kéo dài là mười lăm giây, còn thời gian kéo dài của Mưa Tên lại chỉ có ba giây.
Vừa rồi góc nhìn của mọi người đều hướng về phía Dương Na, không ai ngoảnh lại xem đám người Toàn Chân Giáo cả, thời gian mười hai giây đủ để Vương Vũ chạy nhanh tới cứu Dương Na ra ngoài.
Còn về tại sao Vương Vũ lại vừa tránh né vừa vung vũ khí, nhất định là muốn ra vẻ giỏi giang…
Thậm chí đám người này còn có suy nghĩ tồi tệ hơn, sở dĩ trước đây Vương Vũ nổi tiếng như vậy, chắc hẳn đều là nhờ giở trò bịp bợm thế này, dù sao với nhân phẩm của đám người Toàn Chân Giáo, chuyện ấy cũng không phải là không làm được.
Thực ra thao tác cứu Dương Na của Vương Vũ vừa rồi cũng rất đáng kinh ngạc, nhưng so sánh với khả năng di chuyển vị trí né tránh tấn công kia còn kém rất xa, hiện giờ mọi người đều tưởng rằng vừa nãy Vương Vũ chỉ là giở trò bịp bợm, cho nên cũng đã bỏ qua thao tác trước đó của Vương Vũ.
Thấy mọi người đều đồng ý với ý kiến của Lucifer, Mạc Tiểu Bối hừ lạnh nói: “Hừ! Ngươi không làm được chẳng lẽ người khác cũng không làm được ư?”
Cũng không phải vì mối quan hệ với Mario Quay Cuồng mà Mạc Tiểu Bối mới đứng ra nói giúp cho Vương Vũ, cô nàng này chỉ là không khoái cái thái độ khoe khoang của Lucifer mà thôi.
“Ồ? Ngươi có lời giải thích nào khác không?” Lucifer cau mày hỏi Mạc Tiểu Bối.
“Không có!” Mạc Tiểu Bối khinh thường đáp: “Nhưng ta cũng không giống ngươi, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nếu ngươi đã hiểu hắn như thế, xem ra ngươi cũng thường làm những chuyện lừa đời lấy tiếng thế này nhỉ.”
Không thể không nói, một khi phụ nữ đã muốn cãi nhau thì đàn ông chắc chắn sẽ chịu thiệt, chỉ chớp mắt nàng ta đã chuyển vấn đề lên trên người Lucifer.
Đám tuyển thủ ngồi trong phòng nghỉ nghe thế cũng quay sang nhìn Lucifer với ánh mắt nghi ngờ.
Sắc mặt Lucifer trầm xuống, hắn ta nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Bối rồi gằn giọng: “Chiến đội Xích Diễm đúng không, đừng để ta gặp được ngươi! Hừ!” Nói xong, Lucifer không thèm để ý tới đám người nữa.
Những người chơi thích khôn vặt như vậy không chỉ có mình Lucifer, cùng lúc Lucifer nói ra lời giải thích của mình, trong số đám người chơi ngồi trên khán đài cũng có rất nhiều người đoán được điều này.
Một người dù có thành công giỏi giang đến mấy, sau cùng mọi người cũng chỉ để ý đến người đó được một lúc, nhưng chỉ cần hắn ta có khuyết điểm, mọi người sẽ luôn xông tới giẫm đạp hắn cho tới chết.
Vốn dĩ đám người trên đã có chút không dám tin tưởng Vương Vũ lại có bản lĩnh này, giờ lại nghe thấy cách giải thích ấy, nhất thời từ một vị thần có kỹ năng di chuyển tránh né cực kỳ đỉnh, Vương Vũ đã trở thành một tên rác rưởi chỉ biết giở trò bịp bợm.
“Mẹ nó, thiếu chút nữa bị tên tiện nhân kia lừa rồi!”
Ngoại trừ người chơi của thành Dư Huy, những người chơi khác đều không che giấu sự khinh thường dành cho Vương Vũ, tất cả đều giơ ngón giữa về phía màn hình.
Trong trường đấu, Khô Đằng Lão Thụ rất nhanh cũng nghĩ tới cách giải thích này, tuy thái độ của Khô Đằng Lão Thụ đối với Vương Vũ không hề có sự coi nhẹ, nhưng hắn ta cũng không còn thấy kinh ngạc như lúc trước nữa.
“Đừng để hắn chạy thoát!” Khô Đằng Lão Thụ phản ứng lại lập tức hạ lệnh cho thành viên trong đội.
Nhưng kỹ năng của hai người Lưu Quang Dật Thái và Sa Mạc Hồ Dương còn đang trong thời gian hồi, Khô Đằng Lão Thụ cũng biết tấn công bình thường nhất định sẽ không giữ chân nổi hai người Vương Vũ và Dương Na.
Khô Đằng Lão Thụ do dự một chút rồi lại bổ sung thêm một câu: “Chém cầu!”
Khô Đằng Lão Thụ hiểu rằng dẫu có nghi ngờ thực lực của Vương Vũ là giở trò bịp bợm thì thực lực của hắn cũng tuyệt đối không yếu, không cần biết thực lực của Vương Vũ ra sao, Dương Na là Cung thủ duy nhất của Toàn Chân Giáo, cô nàng này nhất định không thể để lại.
Dù sao Toàn Chân Giáo cũng chỉ có một mình Dương Na là người chơi có thể tấn công cách cây cầu treo, chỉ cần giết được cô nàng này, đến lúc đó Toàn Chân Giáo chỉ còn nước chịu đánh mà thôi.
Nhận được mệnh lệnh của Khô Đằng Lão Thụ, hai Chiến sĩ cầm đại kiếm trong chiến đội Hài Hòa nhấc kiếm lên chém một phát vào cọc gỗ trên cầu treo.
“Không hay rồi, đây là bối cảnh có thể phá hoại!”
Thấy phía đối diện muốn chém cầu, Vô Kỵ vội vàng gửi tin nhắn cho Vương Vũ và Dương Na: “Hai người đừng có làm màu trên cầu nữa, mau về đây nhanh lên.”
Nhưng hiện giờ Vô Kỵ có nói thế cũng đã không kịp nữa, một kiếm của hai Chiến sĩ kia chém xuống, cầu treo đã bắt đầu lung lay dữ dội, nhát kiếm thứ hai chém xuống, phần cầu bên phía chiến đội Hài Hòa đã bị chặt đứt.
Vương Vũ và Dương Na lại không biết bay, trực tiếp rơi xuống cùng cầu treo.
“Mẹ nó!” Thấy hai đại cao thủ của bên mình đều táng thân nơi vực sâu, cả đám Toàn Chân Giáo mặt cắt không còn một giọt máu.
Trong bối cảnh trường đấu này, Vương Vũ chết còn dễ thay thế, nếu Dương Na mà chết, cả đám Toàn Chân Giáo cũng đi đời nhà ma theo, đương nhiên đám Toàn Chân Giáo cũng hiểu rõ đạo lý ấy.
“Làm sao bây giờ? Cứ thế này chúng ta sẽ thua mất.” Minh Đô lo lắng kêu lên.
Đòn tấn công của Minh Đô không sang được tới bờ phía bên kia, lúc này đám Toàn Chân Giáo lại như một cái bia cố định nằm trong tầm bắn của đối phương, đừng nói là không có thứ gì để che đậy, cho dù đối phương có không tấn công, Toàn Chân Giáo cũng đã mất hai người, kéo dài thêm nữa cũng sẽ là cục diện tất phải thua.
“Có thể chém thì cũng có thể bắc lại, ai biết nghề Mộc không?” Danh Kiếm Đạo Tuyết hỏi, nghề Mộc có thể khôi phục bối cảnh đã bị phá hoại trong bản đồ.
“Hừ, ngươi nghĩ chúng ta biết làm mấy cái chuyện như dọn gạch bắc cầu ư?” Minh Đô và Ký Ngạo vô cùng khinh bỉ hắn ta.
Vô Kỵ cũng nói: “Đúng thế, muốn ta làm cái nghề xây dựng dân dụng mà chó cũng không thèm làm này, ngươi có biết như thế là sỉ nhục ta lắm không?”
“Biết!!” Xuân Tường tức giận siết chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Xuân huynh, nghề nghiệp sinh hoạt của ngươi là gì thế?” Lúc này bỗng nhiên mọi người mới nhớ ra Xuân Tường chính là kiến trúc sư xây dựng dân dụng trong đời thực, thế là cả đám vội vàng quay sang hỏi.
Xuân Tường nói với vẻ âm u: “Chế dược! Độc chết lũ khốn kiếp các ngươi!”
Cả đám: “...”
Không có ai biết nghề mộc, cầu thì không sửa được, đúng như mọi người suy đoán, cách một vực thẳm sâu vạn trượng, bên phía Toàn Chân Giáo không có Cung thủ đã hoàn toàn lâm vào trạng thái bị động.
Hai Cung thủ của chiến đội Hài Hòa đã giương cung cài tên ngắm bắn đám người Toàn Chân Giáo rồi.
Toàn Chân Giáo chỉ có một Chiến sĩ khiên thuẫn là Doãn Lão Nhị, chắn phía Đông không đỡ nổi phía Tây, tìm hình của đám Toàn Chân Giáo không hề lạc qua chút nào.
“Thế nào, ta đã nói rồi mà, sức mạnh đứng trước mặt trí tuệ chỉ là thứ không đáng nhắc đến!” Khô Đằng Lão Thụ chỉ vào đám người Toàn Chân Giáo bị đánh cho không ngẩng đầu lên nổi, hắn ta nói với vẻ rất đắc ý.
Hiện giờ Toàn Chân Giáo chỉ có thể chịu đánh, cho dù có không đầu hàng nhận thua, cũng không thể thắng nổi.
“Vô Kỵ, làm thế nào bây giờ?”
Ý thức được nguy hiểm đang cận kề, vào thời khắc quan trọng này, cả đám Toàn Chân Giáo đều đặt mọi hy vọng lên người Vô Kỵ.
Vô Kỵ cau mày nghĩ: “Để ta nghĩ đã…”
Đúng lúc này, Vô Kỵ bỗng liếc sang bảng tỉ số, hắn ta vui vẻ thốt lên: “Đừng nóng vội, lão Ngưu còn sống.”
“Lão Ngưu á?” Cả đám nghe thế vội vàng quay sang xem bảng tỷ số, quả nhiên, tên của Vương Vũ vẫn còn sáng.
“Lão Ngưu còn sống có tác dụng gì đâu? Hắn ta lại không phải là Cung thủ.” Nhưng rất nhanh, cả đám lại ỉu xìu.
Với cự ly tấn công này, trừ phi là Cung thủ, đổi thành bất cứ nghề nghiệp nào khác đều không thể xoay chuyển cục diện trận đấu, huống hồ Vương Vũ chỉ là một Võ sư có cự ly tấn công ngắn nhất.
“Ha ha!” Vô Kỵ nghe thế bèn cười nói: “Cự ly tấn công của lão Ngưu không xa, nhưng chưa chắn hắn đã tấn công không tới.”
“Kia là cái gì!”
Vô Kỵ vừa nói dứt lời, đám người quan sát trận đấu bên ngoài trường đấu bỗng nhiên hô lên, chỉ thấy dưới vực thẳm bên phía Toàn Chân Giáo, một bóng người đang bay vụt lên, hướng về phía chiến đội Hài Hòa, bóng người đó không phải là Vương Vũ thì là ai.
Vương Vũ nhảy liên tục bốn lần trên không trung như đang giẫm trên cầu thang, mỗi lần bật nhảy đều phải xa tầm sáu đến bảy mét, cao gần hai ba mét, chỉ trong mấy giây Vương Vũ đã nhảy tới trên vách đá bên phía chiến đội Hài Hòa, sau đó Vương Vũ bám chặt lấy vách đá như một con thằn lằn, bò lên trên với tốc độ cực nhanh, còn đám người của chiến đội Hài Hòa lại chỉ nhìn chằm chằm phía đối diện mà hồn nhiên không hề hay biết sự việc đang xảy ra ngay dưới chân mình.