Trang 431# 2
Chương 863: Khô Đằng Lão Thụ là tên lừa đảo?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Đây cũng không phải là mấy người Toàn Chân Giáo mất lòng tin với Vương Vũ, mà chính là Vương Vũ ở trong lòng bọn họ vẫn luôn là một từ đại diện cho sự vô địch, nhưng mà thần tượng đột ngột sụp đổ không báo trước khiến họ khó có thể tiếp nhận được.
Hết cách rồi, một người ngay cả hai mươi người cũng không dám hứa chắc có thể đánh bại được, một người có thể đánh bại hai nghìn người được huấn luyện chuyên nghiệp, giữa hai người này thế nhưng chênh lệch gấp đến trăm lần.
"Chém gió đúng không... Một người đánh hai nghìn người á, đây là loại thể lực gì chứ hả..." Dương Na không nhịn được bĩu môi.
Võ công mạnh mẽ thật sự, phần lớn đều xuất phát từ quân đội, quan hệ giữa người tập võ và quân nhân đương nhiên cũng có chút không rõ ràng, Dương Na cũng hiểu rõ về quân nhân.
Phải biết rằng quân nhân không so với người thường, một khi quân nhân tổ chức thành đội, thực lực không chỉ đơn giản là một cộng một như vậy, càng nhiều người, sức mạnh càng mạnh, dưới sự áp đảo tuyệt đối về mặt số lượng, tông sư quyền pháp gì đó, ôm đầu vào ngồi xổm trong góc nhà, cố gắng thì còn có thể sống lâu thêm vài giây, chứ đừng nói gì đến chuyện thể lực.
Khô Đằng Lão Thụ cười khinh miệt nói: "Các ngươi thì biết cái gì, ngươi ta luyện Thái Cực, mượn lực đánh lực không phải sử dụng đến sức mạnh của bản thân mình, có hiểu hay không hả?"
"Thái Cực?" Vương Vũ gãi đầu một cái xoay mặt sang hỏi Dương Na: "Ông nội của cô sao?"
Luyện giỏi Thái Cực trong giới võ công này, chính là nhà họ Dương và nhà họ Trần, đương nhiên cái gọi là mượn lực đánh lực không sử dụng sức mạnh của bản thân cũng chỉ là lý thuyết linh tinh thôi, có thể mượn lực đánh lực, sức mạnh phải sử dụng thậm chí còn lớn hơn khi phải tấn công bình thường một chút, trình độ Thái Cực của Vương Vũ tuy không theo kịp với tông sư Thái Cực đàng hoàng ra dáng, nhưng thực lực vẫn sờ sờ ở chỗ này, đương nhiên còn hiểu hơn người bình thường.
Có điều về phần trong Thái Cực Quyền có trình độ cao siêu hơn nữa hay không thì Vương Vũ cũng không dám nói chắc chắn, cho nên vẫn phải hỏi người chuyên nghiệp như Dương Na một chút.
Dương Na mặt đen lại nói: "Ông nội của tôi không mạnh bằng anh... Truyền thừa mấy trăm năm của gia đình tôi, cũng chưa từng xuất hiện được một ai như thế cả."
"Chẳng lẽ là ông cụ nhà họ Trần sao?" Vương Vũ lại lẩm bẩm nói.
Dương Na bĩu môi: "Nếu như là ông cụ Trần, anh cảm thấy nhà các anh làm ra những chuyện khốn kiếp kia, còn có thể yên ổn được hay sao?"
"Ấy..." Vương Vũ nghe thấy thế thì hơi đỏ mặt.
Lời nói này của Dương Na cũng không ngoa, người nhà họ Vương từ trước đến nay có phần áp đảo, nhất là thế hệ của ông Vương, xử sự làm người cũng có chút không nói lý lẽ, ngay cả chuyện của Vương Vũ, ông Vương còn định ép buộc lừa gạt cho qua đấy, thái độ làm người trong ngày thường có thể đoán được cũng chẳng ra sao.
Những môn phái nhỏ khác thì còn đỡ, nhà họ Vương còn không đến mức bắt nạt nhà người ta quá, bốn gia tộc lớn thường xuyên qua lại, đương nhiên là ba nhà khác phải chịu thua thiệt.
Nếu nhà họ Trần hoặc những gia tộc lớn khác thật sự có đám cao thủ như vậy, người đầu tiên phải dạy cho một bài học có lẽ chính là người nhà họ Vương.
Nhìn chung là trong giới võ công, đại biểu cho bốn gia tộc lớn cũng đều không có thần nhân như vậy, Vương Vũ không nhịn được cảm khái nói: "Thật sự là ngoài trời còn có trời khác nhỉ..."
"Cho nên chỉ có một đội người thì thực lực còn rất xa mới đối nghịch lại được với bọn chúng, các ngươi có muốn gia nhập với chúng ta không?" Nói đến chỗ này, Khô Đằng Lão Thụ cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật.
Vừa nãy mọi người còn đang khó hiểu, người của hai đội bèo nước gặp nhau, chiến đội Hài Hòa lại chịu thua thiệt trong tay Vương Vũ, vì sao Khô Đằng Lão Thụ còn chủ động bợ đỡ, nói mất nửa ngày hóa ra là muốn lôi kéo người của Toàn Chân Giáo.
Vương Vũ vẫn chưa nói chuyện, Vô Kỵ cười từ chối nói: "Ý tốt của ngươi chúng ta xin ghi nhận trong lòng, Toàn Chân Giáo chúng ta từ trước đến nay đều chỉ thích độc lai độc vãng thôi."
Thứ như tổ chức này sao có thể dễ dàng nói chuyện muốn thêm thì thêm như vậy, còn chưa nộp chiến công lên thì ai mà tin ngươi được chứ? Làm không tốt còn phải chia một nửa những trang bị Ám Kim vừa mới lấy được kia ra... Người của Toàn Chân Giáo ăn mảnh đã quen rồi, vẫn chưa có thói quen chia sẻ chiến lợi phẩm với kẻ khác.
"Các ngươi không sợ Lucifer và người của Duy Võ Độc Tôn gây phiền phức cho các ngươi sao?" Khô Đằng Lão Thụ nhíu mày hỏi.
"Ha ha!" Vô Kỵ học theo giọng điệu của Khô Đằng Lão Thụ cười lạnh một tiếng nói: "Chiến đội Sa Tăng rác rưởi kia dám làm mất khen thưởng quán quân của chúng ta, cho dù bọn chúng không đến tìm chúng ta, chúng ta cũng sẽ đi tìm bọn chúng, việc này cũng không nhọc đến ông quan tâm."
"Ngươi... Ngươi chỉ hay nói đùa." Khô Đằng Lão Thụ nghe thấy thế thân thể lảo đảo: "Lời ta vừa nói cũng không phải giả đâu."
Khô Đằng Lão Thụ thật sự không thể hiểu được can đảm của Toàn Chân Giáo đến từ chỗ nào, thế mà lại không hề sợ hãi Võ Động Càn Khôn, nhưng lại còn tuyên bố muốn đi tìm Lucifer và Duy Võ Độc Tôn gây phiền phức...
Vô Kỵ cười nói: "Không nói đùa đâu! Cũng chưa từng nghi ngờ gì, nhưng mà Toàn Chân Giáo chúng ta luôn luôn có thù oán nhất định phải báo, không cần phải quan tâm xem kẻ địch là người như thế nào."
"..." Thấy Vô Kỵ khăng khăng giữ ý kiến của mình, Khô Đằng Lão Thụ nhất thời im lặng không nói.
Trong kênh công hội của Toàn Chân Giáo, mọi người rối rít nói: "Vô Kỵ này giả vờ thật trâu bò nha, lần sau nhớ kỹ cho chúng ta một cơ hội đấy..."
Vô Kỵ khinh thường: "Muốn giả vờ trâu bò thì tự mình suy nghĩ lời thoại đi, một đám vứt đi!"
"Vậy được rồi!" Khô Đằng Lão Thụ cũng không phải loại người kiên trì, thấy đám người Toàn Chân Giáo thật sự không có ý gia nhập cùng với mình, cũng chỉ biểu hiện tiếc nuối một chút mà thôi.
"Bất cứ khi nào các ngươi suy nghĩ rõ ràng rồi, muốn gia nhập với chúng ta, đều có thể gia nhập được." Cuối cùng Khô Đằng Lão Thụ nói một câu cuối cùng với Vương Vũ.
Vương Vũ cười khẽ tỏ vẻ cảm ơn: "Vậy xin cảm ơn nhiều."
"Như vậy ta đây đi trước..." Nói xong, Khô Đằng Lão Thụ dẫn theo chiến đội Hài Hòa vội vàng kéo dài khoảng cách.
Khô Đằng Lão Thụ này thật sự là một người thực tế, mượn sức không thành thì trực tiếp vạch rõ giới hạn.
Nhìn chiến đội Hài Hòa đi xa, người của Toàn Chân Giáo mới lộ ra một vẻ sầu lo, nhất là Bắc Minh Hữu Ngư từng bị các bang hội lớn bắt nạt đến mức bị ám ảnh, mặt ủ mày chau nói: "Đắc tội với loại người kia, thật sự có thể sao?"
Vô Kỵ cười cười vỗ vỗ bả vai Bắc Minh Hữu Ngư nói: "Yên tâm đi! Xe đến trước núi khắc có đường."
"Nhưng ta cảm thấy hình như ngươi đã phát hiện ra chuyện gì đó." Khả năng quan sát của Vương Vũ quả thật rất tinh tế tỉ mỉ.
"Hì hì!" Vô Kỵ cười bỉ ổi nói: "Ngươi thật sự tin tưởng trên thế giới này có người còn lợi hại hơn ngươi sao?"
"Chuyện này cũng không thể nói quá chắc chắn được, thật ra ở trong gia đình ta, ta cũng không được tính là biết đánh nhau nhất..." Vương Vũ khiêm tốn nói.
"Vậy ngươi cảm thấy người còn mạnh mẽ hơn ngươi thì sẽ chênh lệch ở chỗ nào?" Vô Kỵ lại hỏi.
Vương Vũ nghĩ nghĩ một lát nói: "Kinh nghiệm thôi..."
"Nhưng mà Võ Động Càn Khôn kia lại còn mạnh hơn ngươi gấp trăm lần, ngươi có dám tin tưởng không?" Vô Kỵ cười lạnh nói.
"Cái này..." Vương Vũ sờ sờ mũi.
Nói thật lòng, tuy Vương Vũ khiêm tốn nhưng mà dù sao cũng là kỳ tài luyện võ nghìn năm mới có một, nói không có chút tâm lý kiêu ngạo nào, đó là chuyện không thể nào.
Nếu có người nói ai đó về mặt võ công mạnh hớn Vương Vũ một chút, Vương Vũ chấp nhận, dù sao trong giới võ công vẫn có những lão tiền bối, không thích khoe khoang, nhưng mà ngươi muốn nói một người mạnh hơn Vương Vũ gấp trăm lần, trong lòng Vương Vũ lập tức cảm thấy không ổn rồi.
Cho dù hắn là đại sư võ học của cảnh giới tông sư về quyền thuật trẻ tuổi nhất trên đời hiện nay, cũng không khỏi phải hoài nghi có thật mình chính là ếch ngồi đáy giếng như lời Khô Đằng Lão Thụ nói hay không, có điều còn nghi ngờ hơn nữa, chính là tính chân thật của câu chuyện.
Nhưng mà Khô Đằng Lão Thụ này cũng không tính là bạn bè của Toàn Chân Giáo, làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng được?
Được Vô Kỵ chỉ điểm một chút như vậy, Vương Vũ sáng tỏ thông suốt, chút hoang mang khốn khó trong lòng nháy mắt tan thành mây khói...
"Hóa ra thằng ranh kia đến để dọa chúng ta sao?" Vương Vũ hỏi Vô Kỵ.
Vô Kỵ cười nói: "Không có lửa làm sao có khói, nhưng tuyệt đối không thể khoa trương đến mức như hắn ta nói được."