Trang 445# 1
Chương 890: Phúc lợi
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Dường như Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cực kỳ sợ hãi Vô Kỵ sẽ lập tức hủy bỏ hợp đồng, chỉ cần vừa nghe Vô Kỵ nói thế là hắn ta đã lại cuống lên: “Mười vạn thì mười vạn, nhưng các ngươi có thể đảm bảo chúng ta sẽ thông quan không?”
Vô Kỵ cười nói: “Cái việc có thể thông quan hay không thì không dễ nói, nhưng nhân phẩm của Toàn Chân Giáo chúng ta ngươi cũng biết rồi đấy, cầm tiền làm việc thì chưa bao giờ xôi hỏng bỏng không, nhất định sẽ cố gắng hết khả năng của mình.”
Không nhắc đến nhân phẩm của Toàn Chân Giáo còn đỡ, vừa nói đến nhân phẩm của Toàn Chân Giáo, đến cả Vương Vũ là người của Toàn Chân Giáo chính hiệu đây còn thấy ngượng ngùng nữa là.
Vô Kỵ chưa bao giờ thấy cái loại người nào mà có nhân phẩm vào phụ bản xong còn muốn đặt bẫy cố chủ của mình như Vô Kỵ.
“Đương nhiên, nếu các ngươi không tin tưởng chúng ta, hiện giờ chúng ta lập tức rút khỏi phụ bản cũng chẳng sao cả.” Nói xong, Vô Kỵ đánh tiếng với đám người Toàn Chân Giáo đứng phía sau, cả đám cùng tỏ ra muốn rút khỏi phụ bản ngay và luôn.
“Thôi thôi thôi! Cứ theo làm theo lời ngươi nói là được.” Đội Trưởng Đừng Nổ Súng kinh hãi, hắn ta vội vàng lấy một bản hợp đồng mười vạn vàng ra đưa cho Vô Kỵ.
Vô Kỵ nhận lấy bản hợp đồng xong thì khẽ cười nói: “Làm như thế sớm có phải hơn không, cần gì phải khiến sự việc phức tạp như vậy.”
Gương mặt Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đầy vẻ buồn bực: “Nếu sớm biết thế này ngay từ đầu ta phải đề phòng ngươi mới đúng.”
“He he, ta chỉ tương kế tựu kế thôi mà, ngược lại lão đại Đội Trưởng lại chơi mưu vì một chút tiền cỏn con thế này, chuyện ấy mới khiến ta bất ngờ hơn.” Vô Kỵ cười lạnh nói.
“Hự…” Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nghe thế mặt đỏ đến cổ, hắn ta vội vàng xua xua tay nói: “Được rồi được rồi, đánh phụ bản đi, đánh phụ bản đi thôi.”
Cả đám Toàn Chân Giáo thấy Đội Trưởng Đừng Nổ Súng có phản ứng như vậy đều cảm thấy khó hiểu ùa vào hỏi Vô Kỵ: “Hai người các ngươi lại vừa có giao dịch ngầm gì đấy? Tại sao ngươi lại chắc chắn hắn sẽ trả tiền chứ?”
Vô Kỵ nói: “Bởi vì hắn ta không dám để chúng ta rút khỏi phụ bản này.”
“Tại sao cơ?” Cả đám Toàn Chân Giáo vẫn không hiểu.
Vô Kỵ trả lời: “Bởi vì bọn họ đã đánh phụ bản này ba lần rồi.”
Hệ thống nhiệm vụ của Trọng Sinh được phân chia ra làm nhiều loại, trong số đó nhiệm vụ có tính chất duy nhất là có giới hạn thời gian.
Nếu không làm thế, người chơi nhận nhiệm vụ rồi một tháng không đến đánh, BOSS nhiệm vụ tung tăng nhảy nhót bên ngoài một tháng đã bị những người chơi khác giết mấy trăm lần rồi.
Thời gian làm nhiệm vụ lâu nhất của công hội là một tháng, phụ bản này mỗi tuần chỉ mở ra một lần, Kiếm Chỉ Thương Khung đã vào đánh ba lần rồi, lần này hiển nhiên là lần cuối cùng, nếu không bọn họ cũng sẽ không ra giá cao mời người ngoài tới giúp như vậy.
Nghe Vô Kỵ nói thế, cả đám bỗng hiểu ra, Vương Vũ khinh bỉ nói: “Má nó, đến tiền ngươi cũng nhận rồi mà còn đặt bẫy người ta, thật là quá vô liêm sỉ mà.”
“Hừ!” Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải gã đó muốn bẫy chúng ta, cũng sẽ không bị ta bẫy như thế đâu.”
Chính xác, nếu ngay từ đầu Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nói rõ cho đám người Toàn Chân Giáo biết đây là phụ bản nhiệm vụ duy nhất thì đã không có chuyện này xảy ra, Vô Kỵ đã thương lượng kỹ những điều kiện khác với bọn họ rồi, cũng sẽ không có chuyện vào phụ bản xong mới tăng giá lên.
Nhưng trong suy nghĩ của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, Toàn Chân Giáo chỉ là một đám người cần tiền mà không cần mạng, bởi vậy khi nghe Vô Kỵ nói muốn lợi ích trong phụ bản, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng chỉ muốn để Toàn Chân Giáo phải ngậm bò hòn làm ngọt một lần, gần như các công hội lớn của thành Dư Huy đều đã từng bị Toàn Chân Giáo đặt bẫy, nếu công hội nhà ai có thể cứu lại được một màn trước mặt đám Toàn Chân Giáo, thứ họ nhận được sẽ không dừng lại ở lợi ích đâu.
Không ngờ rằng tuy đám người này yêu tiền thật nhưng tiêu pha lại không hề thua kém tên đại gia là Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, chỉ mấy vạn vàng tiền hủy bỏ hợp đồng thôi mà, chẳng lẽ có thể dọa được đám người ăn thịt người không nhả xương này ư, tới lúc đó ăn trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo.
Cầm tiền của người ta thay người tiêu tai là tôn chỉ nhất quán của công hội Toàn Chân Giáo, cho dù đám người này chẳng có hào cảm gì với Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, nhưng đã nhận tiền của người ta rồi thì cũng phải cố gắng hết sức mình.
Trong phương diện giữ chữ tín trong hợp đồng, đám Toàn Chân Giáo chưa từng bội ước bao giờ.
Ải đầu tiên của Vùng Đất Tàng Bảo là một sơn động dài đằng đẵng, bên trong toàn là quái Tinh Anh cấp 60, có tên gọi là Tiên Phong Tầm Bảo và Đạo Tặc Tham Lam.
Tiên Phong Tầm Bảo là quái Chiến sĩ, cơ thể khỏe mạnh, sức lực dồi dào, cầm cuốc vung loạn xạ trông rất hung hãn, cú đánh của con quái này sẽ khiến mục tiêu bị dính hiệu quả Đẩy Lùi, Đạo Tặc Tham Lam thì lại là quái ẩn thân, xuất quỷ nhập thần cực kỳ ghê tởm.
Có điều Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng đã dẫn người tới đánh phụ bản này ba lần rồi, mọi người xem như đã quen đường quen lối chuẩn bị đầy đủ, vừa bước chân vào khu vực sơn động một cái là Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đã mở một cái bảy trăm ra (Đá quý thắp sáng, giá thị trưởng là bảy trăm vàng, thông thường được gọi là bảy trăm), nhất thời một ánh sáng chói lóa chiếu sáng toàn bộ khu vực xung quanh Đội Trưởng Đừng Nổ Súng.
Lấy Đội Trưởng Đừng Nổ Súng làm khu vực trung tâm, quái Tinh Anh cấp 60 Đạo Tặc Tham Lam trong chu vi năm mét đều bị lộ nguyên hình.
Thực lực của đám người Toàn Chân Giáo thì khỏi cần phải hỏi nhiều, bảy tám người chơi bên phía Kiếm Chỉ Thương khung có thể đi theo Đội Trưởng Đừng Nổ Súng vào trong phụ bản này cũng đều là tinh anh trong tinh anh, dưới sự chỉ huy của Vô Kỵ, rất nhanh cả đám đã làm sạch được quái trong sơn động, một đường giết tới cuối.
Đúng như mọi người dự đoán, tỉ lệ bạo đồ của phụ bản nhiệm vụ duy nhất này cực thấp, bất kỳ phụ bản nào có quái Tinh Anh cấp 60 bị giết nhiều như vậy cũng ít nhiều sẽ bạo ra một số trang bị thuộc tính, nhưng mọi người một đường đi tới, mẹ nó đến cả trang bị trắng cũng không thấy bạo.
Đám người Minh Đô còn ôm một tia hy vọng, lúc này lại oán giận không thôi.
Điểm cuối của sơn động là một bãi đất phẳng hình tròn, trên bãi đất phẳng có một cái nắp khắc đầy phù văn, có lẽ là cửa vào của ải tiếp theo.
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng chỉ vào cái nắp này rồi nói: “Chúng ta ba lần đánh tới đây đều không vào được…”
Danh Kiếm Đạo Tuyết đứng bên cạnh cười nói: “Cái này có gì khó đâu, không phải chỉ là một cái cửa bị khóa thôi ư? Mở khóa là được mà.”
“Nếu chỉ đơn giản như thế thì dễ rồi.” Đội Trưởng Đừng Nổ Súng thở dài một hơi, hắn ta chỉ vào hai viên hồng bảo thạch đang lóe sáng hai bên cái nắp nói: “Ngươi nhìn thấy hai vị trí kia chưa, hai viên bảo thạch này là ma pháp trận đang phong ấn cái nắp này, một khi bước vào khu vực bên trong cái nắp thì sẽ bị ma pháp trận giết chết, nhưng điều càng đáng giận hơn chính là hai viên bảo thạch này không thể bị đánh vỡ được, lão đại Vô Kỵ, ta thường nghe nói ngươi túc trí đa mưu, cái cửa vào này ngươi xem có cách gì mở được không?”
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng còn tưởng rằng Vô Kỵ cũng phải suy nghĩ một lát, ai ngờ Vô Kỵ còn chưa kịp lên tiếng, cả đám Toàn Chân Giáo đứng phía sau đã nói ào ào: “Cái này đơn giản quá mà.”
“Hả?” Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nghe thế bĩu môi suýt lên tận trời, những người chơi khác của Kiếm Chỉ Thương Khung cũng để lộ vẻ mặt không hề tin tưởng.
Trò chơi mở server lâu như vậy rồi, ít nhiều gì mọi người cũng đều đã từng gặp tổ hợp của bẫy rập và ma pháp, phương thức nhất quán là đầu tiên hủy bỏ trận pháp rồi lại mở khóa, nhưng hiện giờ hai viên bảo thạch này lại được miễn dịch tấn công, căn bản là không thể xuống tay ở chỗ nào mà.
Đúng là đám người của Toàn Chân Giáo đánh nhau rất giỏi, nhưng mẹ nó, đây là vấn đề trí lực đấy, căn bản không thể dùng vũ lực để giải quyết, đánh nhau giỏi đến mấy thì cũng có làm ăn được gì đâu?
Nhìn thấy sắc mặt đầy vẻ hoài nghi của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng và người chơi bên phía Kiếm Chỉ Thương Khung, Vô Kỵ nói: “Đạo Tuyết, ngươi tới mở mang kiến thức cho họ đi.”
Danh Kiếm Đạo Tuyết nhận được mệnh lệnh bèn cười híp mắt đi tới bên cạnh hai viên bảo thạch, sau đó hắn ta rút từ trong túi ra một cái xẻng chuyên dùng để đào bẫy, cúi người xuống đào một mạch vào nền đất xung quanh hai viên bảo thạch.
Không bao lâu sau, hai viên bảo thạch to đùng còn mang theo cả bệ đỡ đã bị Danh Kiếm Đạo Tuyết đào ra, đào bảo thạch xong, cái xẻng trong tay Danh Kiếm Đạo Tuyết biến thành dao găm vung về phía trước, chỉ nghe thấy một tiếng “lách cách”, tiếng khóa vỡ trên cái nắp vang lên. Thấy chưa, hệ thống đã không đi theo kịch bản, đám người của Toàn Chân Giáo còn ác hơn, đào thẳng gốc rễ của người ta lên luôn.
Danh Kiếm Đạo Tuyết chơi đùa hai viên bảo thạch trong tay, hắn ta nói: “Chỉ mở cái cửa thôi mà còn tặng kèm cả một bộ ma pháp trận thế này, đây quả thực là phúc lợi mà, các ngươi lãng phí thật đấy.”