Trang 446# 1
Chương 892: Hồng Ma độc ác tàn nhẫn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
BOSS có kỹ năng có thể phá hủy trang bị của người chơi vẫn luôn là là loại BOSS bị các người chơi lên án, nhưng mà đứng trước mặt con quái vật này, việc nuốt sống trang bị gì đó đã hoàn toàn bị đám người chơi xem nhẹ.
Bây giờ tất cả mọi người đều tập trung chú ý vào một mình Vững Như Bàn Thạch, mẹ nó, từng lần từng lần một luân hồi trong thân thể BOSS như vậy rốt cuộc là cảm giác như thế nào, hơn nữa hình tượng BOSS này còn chẳng chú ý gì đến chuyện vệ sinh.
Nhìn dáng vẻ Vững Như Bàn Thạch sống không bằng chết kia, có lẽ bây giờ tinh thần đã hoàn toàn sụp đổ mất rồi.
"Mau đi cứu người đi..." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nhìn thấy đàn em của mình bị BOSS tra tấn như vậy, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng mà mọi người quay sang nhìn lẫn nhau, cũng không ai dám bước lên một bước.
Nói đùa đấy à, mặt hàng này buồn nôn như vậy, có là ai đứng ra cũng đều sẽ không chiếm được chút lợi ích nào, thường nói chết bạn bè không chết bản thân mình, ai chết nhưng không phải mình chết là được.
Huống chi mọi người cũng đều nhìn thấy, bốn Chiến sĩ khiên thuẫn cũng không đủ cho người ta phun một ngụm, cho dù tất cả mọi người cùng xông lên, cũng không tank nổi một tên như vậy, mọi người cũng chỉ là không muốn chết uổng mà thôi.
Ngay khi mọi người còn đang do dự không dám bước lên, một bóng người bay qua trên đầu mọi người, mấy bước vượt không trung chuyển hướng, nhảy đến chỗ cách Vững Như Bàn Thạch không xa, người này dáng người cao lớn, thân hình cường tráng, không cần hỏi nhiều, ngoại trừ Vương Vũ ra thì không thể nghĩ ra được người thứ hai nữa.
Lúc này Vững Như Bàn Thạch đã là lần thứ tư bị Hồng Ma Tham Lam kéo ra, quần áo trên người Vững Như Bàn Thạch ngay cả chiếc quần cũng đã bị nuốt sạch luôn rồi, dường như lượng máu cũng không còn đủ được nữa.
Hồng Ma Tham Lam ngựa quen đường cũ quay người lại, móng vuốt lại đưa về phía Vững Như Bàn Thạch.
Vương Vũ tay vỗ xuống, một vệt sáng trắng cuốn ra, đứng trước mặt Hồng Ma Tham Lam kéo Vững Như Bàn Thạch về bên cạnh mình.
Hồng Ma Tham Lam hơi sợ hãi, móng vuốt quét ngang từ sau lưng Vững Như Bàn Thạch quét sang, Vương Vũ xoay người che đằng trước Vững Như Bàn Thạch, một chân Lôi Đình Cước đạp Vững Như Bàn Thạch quay về trận doanh.
Những người khác nhìn thấy thế, sắc mặt dồn dập tái nhợt, đây chính là đống phân mà BOSS vừa cho ra đến bốn lần đó, ai dám đứng gần hắn ta cơ chứ.
Chỉ có tên đê tiện Minh Đô kia không kiêng dè gì, ngược lại đê tiện bỉ ổi đi tới hỏi: "Thế nào người anh em, biến thành đống phân là cảm giác như thế nào?"
Vững Như Bàn Thạch: "Tổ sư nhà nó!"
Khi Vững Như Bàn Thạch bị đá bay, móng vuốt của Hồng Ma Tham Lam cũng đã vươn đến gần, nắm chặt Vương Vũ trong tay, sau đó trực tiếp nhét thẳng vào miệng.
Nghiệp vụ ăn thịt người của Hồng Ma Tham Lam này rõ ràng là đã không thể nào thuần thục hơn được nữa rồi, cũng có thể là người trước đây bị nó ăn cũng chưa từng có chút phản kháng gì, cho nên nó cũng chỉ bắt được thân thể của Vương Vũ, cũng không hề bắt được cánh tay của Vương Vũ.
Vương Vũ lật tay, bộ quyền biến thành trường kiếm, hai tay nắm chuôi kiếm tàn nhẫn cắm vào huyệt Hợp Cốc của Hồng Ma Tham Lam.
"Gào!"
Hồng Ma Tham Lam hét thảm một tiếng, tay đang nắm Vương Vũ không tự chủ được buông lỏng ra, thân thể Vương Vũ đầy ánh sáng rơi xuống mặt đất.
Có điều giọng điệu của Hồng Ma Tham Lam còn nặng hơn cả bệnh nấm chân, khi nó gào thảm thiết thì Vương Vũ đang ở bên cạnh miệng nó, nên trên người Vương Vũ lập tức bị trúng một trạng thái ngộ độc.
Vương Vũ sau khi trúng độc không những lượng máu liên tục giảm xuống, mà tốc độ cũng chậm lại.
Hồng Ma Tham Lam thân hình to lớn, tốc độ cũng không chậm, thừa dịp khi Vương Vũ giảm tốc độ, nâng một chân lên giẫm về phía Vương Vũ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong nháy mắt ngay khi móng chân Hồng Ma Tham Lam hạ xuống đất, Vương Vũ lăn khỏi chỗ đang đứng, lăn đến chân sau của Hồng Ma Tham Lam, giơ tay lên đâm một kiếm vô cùng chính xác cắm vào huyệt Côn Luân phía sau mắt cá chân của Hồng Ma Tham Lam.
"Gào! Tên ăn trộm chết tiệt!"
Hồng Ma Tham Lam lại chịu đau lần nữa, gầm rú xoay người liên tục muốn vươn tay bắt lấy Vương Vũ.
Nhưng mà trạng thái giảm tốc độ chỉ giảm tốc độ di chuyển, không giảm tốc độ lăn lộn, Vương Vũ lại lăn một vòng, lần nữa lăn vào điểm mù của Hồng Ma Tham Lam, tiện tay vung lên, trường kiếm lại cắm vào sau mắt cá chân BOSS, xem ra Vương Vũ có ý định không cắt đứt gân chân của BOSS không được...
Hồng Ma Tham Lam lúc này hận không thể bắt được Vương Vũ ăn tươi nuốt sống, thế nhưng không biết làm sao thân thể nó thật sự quá to lớn, tốc độ xoay người còn kém xa tốc độ lăn mình của Vương Vũ.
Cứ như vậy, dưới chân BOSS Vương Vũ không ngừng lăn mình di chuyển, mặc cho Hồng Ma Tham Lam có xoay người như thế nào đi nữa, Vương Vũ đều rất chính xác xoay đến trước mặt BOSS, cắm trường kiếm chuẩn xác vào đằng sau mắt cá chân của BOSS.
Nhìn Vương Vũ giữ chặt BOSS, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng lại hạ lệnh: "BOSS bị tank giữ chặt rồi, mau mau tấn công đi!"
"Bà mẹ nó, các ngươi đừng quấy rối." Vô Kỵ thấy Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đang định phát động trợ giúp mạnh mẽ, cuống quýt vội vàng ngăn chặn lại.
Nhưng mà Đội Trưởng Đừng Nổ Súng mới chính là lão đại của Kiếm Chỉ Thương Khung, những người chơi Kiếm Chỉ Thương Khung nào sẽ nghe lời nói của Vô Kỵ, đều rối rít giương cung lắp tên ngưng tụ ma pháp, lại phát động tấn công với Hồng Ma Tham Lam lần nữa.
"Rầm rầm rầm rầm!"
Mũi tên kèm theo ma pháp đánh lên thân thể Hồng Ma Tham Lam, từng con số sát thương bay lên.
"Một đám đầu óc tối dạ!" Vô Kỵ mắng một câu chỉ một cây trụ đá chắc khỏe nói với đám người Toàn Chân Giáo: "Mau đến trốn đằng sau trụ đá."
Mấy người Toàn Chân Giáo ban đầu vốn cũng không hề tham gia chiến đoàn, nhận được mệnh lệnh của Vô Kỵ, đều rối rít lui về phía sau, nấp đằng sau trụ đá.
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng thấy người của Toàn Chân Giáo tham gia chiến đấu thì chạy trước, không nhịn được khinh bỉ nói: "Sợ cái gì chứ..."
Nhưng mà câu nói kế tiếp của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng còn chưa dứt khỏi miệng, đá thấy Hồng Ma Tham Lam mở ra hai cánh, đột nhiên bay người lên, đặt mông ngồi lên trận hình của mấy người Kiếm Chỉ Thương Khung.
"Bà mẹ nó, mau cầm khiên lên!" Đội Trưởng Đừng Nổ Súng kinh ngạc giật nẩy người, cuống quýt hạ lệnh, đám Chiến sĩ khiên thuẫn của Kiếm Chỉ Thương Khung vội vàng nâng tấm khiên lên.
Đúng lúc đó, Hồng Ma Tham Lam cũng từ trên trời giáng xuống, nện thẳng một cú siêu mạnh xuống.
Vì Chiến sĩ khiên thuẫn nâng tấm khiên lên trước, mấy người Kiếm Chỉ Thương Khung còn chưa đến mức bị người ta đặt mông ngồi chết, nhưng mà trận hình trực tiếp bị quấy rối, đám người Đội Trưởng Đừng Nổ Súng vội vàng xoay người bỏ chạy.
Cùng lúc đó trong ánh mắt Hồng Ma Tham Lam lại lần nữa tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt, ánh sáng đỏ khuếch tán trong hang động, vừa chạm vào, tất cả mọi người đều biến thành pho tượng màu đỏ, chỉ có duy nhất đám người Toàn Chân Giáo nấp sau trụ đá là tránh khỏi một kiếp.
Hồng Ma Tham Lam thế nhưng là BOSS Tinh Anh, thứ tự thù hận không giống như BOSS thường, Hồng Ma Tham Lam có mang tính lựa chọn, Hồng Ma Tham Lam vẫn luôn không bắt được Vương Vũ, vẫn đang gấp gáp đảo qua đảo lại ở kia, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng bảo người ta tấn công nó, đây không phải là không có việc gì tự đi tìm kích thích sao.
Lần này hay rồi, tất cả đều bị BOSS biến thành tượng đá, không chừng còn có người phải chịu nỗi khổ luân hồi của ngũ cốc nữa ấy chứ.
Sau khi mấy người Kiếm Chỉ Thương Khung bị BOSS cố định, đều rối rít cầu nguyện: "Tuyệt đối đừng ăn ta, hãy ăn người bên cạnh ta..."
Hồng Ma Tham Lam dường như có mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, nhìn bốn phía một lượt, móng vuốt lại vươn về phía Vững Như Bàn Thạch.
Ngay khi Vững Như Bàn Thạch chuẩn bị biến thành phân lần thứ năm, bị Vương Vũ đã bị giảm tốc độ chậm rì rì chạy đến, Vương Vũ chạy đến đằng sau Hồng Ma Tham Lam, vươn người bay lên, một chân Lôi Đình Cước đạp trúng gáy Hồng Ma Tham Lam.
Đầu Hồng Ma Tham Lam đột ngột bị đá sấp về phía trước, Vững Như Bàn Thạch bị rơi lại, ngay sau đó Hồng Ma Tham Lam xoay người định cắn lấy Vương Vũ.
Vương Vũ biến vũ khí thành trường côn, hai tay dùng sức vung mạnh, lắc lư trên hàm răng của Hồng Ma Tham Lam.