Trang 446# 2
Chương 893: Cuộc sống bi thảm của BOSS
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Gào!"
Hồng Ma Tham Lam gào thét một tiếng, móng vuốt đột ngột vỗ về phía Vương Vũ, đồng thời hai mắt lại bắt đầu ngưng tụ ra ánh sáng đỏ lần nữa.
Trường côn của Vương Vũ chặn lại, chống móng vuốt của Hồng Ma Tham Lam đang đập tới, lật ngược người lại đầu dưới chân trên bay lên.
"Ầm! Ầm!"
Mượn lực móng vuốt của Hồng Ma Tham Lam, trong nháy mắt, Vương Vũ bay đến trước mặt Hồng Ma Tham Lam, hai chân đá ra, đá thẳng vào giữa tròng mắt của Hồng Ma Tham Lam.
- 23333
- 42544
Hễ là động vật, tròng mắt chính là bộ phận hiểm yếu, hai chân này của Vương Vũ đá xuống không những đá ra con số sát thương cực kỳ cao, mà còn ép buộc cắt ngang kỹ năng của Hồng Ma Tham Lam.
Không đợi Hồng Ma Tham Lam lại đánh trả lần nữa, tay trái Vương Vũ vung lên, Phi Long Tác rời khỏi tay quấn quanh cổ Hồng Ma Tham Lam, Vương Vũ nắm chặt một đầu khác của Phi Long Tác, vươn người nhảy lên bám vào sợi dây đu ra sau lưng Hồng Ma Tham Lam, hai chân đột ngột đạp xuống Lôi Đình Cước, đá lên bắp chân nhỏ của Hồng Ma Tham Lam.
Lôi Đình Cước thế nhưng là chiêu lớn của Vương Vũ, hiệu quả thiết lập của kỹ năng ngay cả phân thân của loại BOSS cuối cùng như Sứ Đồ cũng không gánh chịu nổi, huống chi là một BOSS Hoàng Kim cấp 60.
Hồng Ma Tham Lam sau khi bị Vương Vũ đá thì chân mềm nhũn, quỳ một gối xuống mặt đất, nhân cơ hội này Vương Vũ rơi xuống đất lăn liên tục mấy vòng, kéo Phi Long Tác xuyên qua xuyên lại xung quanh hai chân Hồng Ma Tham Lam, trói hai chân Hồng Ma Tham Lam lại thật chặt bằng một nút chết.
Hồng Ma Tham Lam tuy là BOSS Tinh Anh, nhưng mà chỉ số thông minh vẫn chưa đủ để sánh cùng với BOSS có trí tuệ, sau khi bị Vương Vũ đạp cho mấy cước, thù hận của Hồng Ma Tham Lam lại quay về trên người Vương Vũ lần nữa, đứng dậy đang định tấn công Vương Vũ, kết quả vẫn chưa đứng dậy được, nghiêng đầu một cái đã bị ngã sấp dập mặt xuống đất.
Vương Vũ cũng đủ nham nhiểm, rất sợ Hồng Ma Tham Lam lăn qua lăn lại giày vò không chết, thế mà lại buộc cổ và hai chân của nó lại với nhau... Mẹ nó, như thế này thì BOSS có thể có đạo lý không bị vùi dập giữa chợ nữa hay sao?
Ngay trong giây phút khi Hồng Ma Tham Lam bị vấp ngã, Vương Vũ bay đến sau gáy Hồng Ma Tham Lam, cưỡi lên cổ Hồng Ma Tham Lam, một tay đè chặt đầu Hồng Ma Tham Lam, một tay vung nắm đấm to như bao cát "ầm ầm" đập lên đầu Hồng Ma Tham Lam.
Hồng Ma Tham Lam đương nhiên cũng không chịu đánh khổ sở lãng phí như vậy, giãy giụa muốn đứng dậy, thế nhưng chân và cổ buộc chung với nhau, nắm đấm của Vương Vũ lại đánh rất nhanh, căn bản không thể giãy thoát ra được.
Đám người Đội Trưởng Đừng Nổ Súng bị cố định ở vị trí cách sau lưng Vương Vũ mấy mét, khoảng cách gần như vậy thấy bộ dạng hung dữ của Vương Vũ, cũng khiến đám người kia sợ quá chừng.
Ban đầu đội ngũ của Gấu Ơi Chờ Tớ còn cảm thấy mấy công hội lớn của thành Dư Huy đều bị loại đoàn thể nhỏ như Toàn Chân Giáo chèn ép thật sự có chút mất mặt và đáng xấu hổ, lúc này hoàn toàn hiểu được, bị loại người như thế này chèn ép thì không oan uổng chút nào cả, dù sao ngay cả loại BOSS như Hồng Ma Tham Lam này đứng trước mặt Vương Vũ cũng còn chẳng nhận được cách đối xử nào khác biệt nữa là.
Nắm đấm của Vương Vũ như mưa rào gió dữ, có lẽ sau khoảng sáu bảy mươi nắm đấm gì đó, lượng máu của Hồng Ma Tham Lam cuối cùng cũng hạ xuống còn 70%.
Phi Long Tác dù sao cũng chỉ là một đồ vật, ngay cả vũ khí cũng không được tính, nào có chịu đựng được BOSS Hoàng Kim giãy giụa bằng mọi cách, cuối cùng phựt một tiếng, bị Hồng Ma Tham Lam giật đứt thành mười mấy đoạn.
Vương Vũ cũng bị hất bay ra ngoài.
Đến lúc đó đám người Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng đã được giải trừ hiệu quả khống chế, không nói hai lời, đều rối rít chạy đến bên cạnh mấy người Toàn Chân Giáo.
Đã trải qua nguy cơ suýt nữa biến thành đống phân, đám người Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng sợ lắm rồi, nhất là Vững Như Bàn Thạch, lại càng đổ mồ hôi lạnh khắp người.
"Lão đại Vô Kỵ, thật sự xin lỗi..." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng yên lặng đi tới đằng sau Vô Kỵ, áy náy nói.
Vô Kỵ cười lạnh nói: "Cho ngươi chỉ huy ngu cơ, nếu không phải có lão Ngưu nhà chúng ta, bây giờ ngươi đã xong từ lâu rồi."
"Dạ dạ dạ." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng liên tục gật đầu.
"Bây giờ tất cả mọi người phải nghe ta chỉ huy, còn có ai không phục nữa không?" Vô Kỵ nhìn xung quanh một vòng và hỏi.
"Miễn là lão đại Vô Kỵ thì đều nghe theo." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng vội vàng nói.
"Đúng đúng đúng, chúng ta sẽ nghe lời răm rắp."
Lần này đám người chơi Kiếm Chỉ Thương Khung không hề coi thường Vô Kỵ nữa, đều rối rít tỏ vẻ kiên quyết phục tùng mệnh lệnh.
Vô Kỵ nghe thấy thế cười nói: "Vậy được rồi, bây giờ mọi người tấn công BOSS đi."
"Hả?" Vừa nghe thấy Vô Kỵ nói như thế, biểu cảm trên mặt mấy người Kiếm Chỉ Thương Khung được coi là vô cùng khó coi.
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng lại càng thê thảm nói: "Lão đại Vô Kỵ, chúng ta đã biết sai rồi, đừng chơi đùa chúng ta là được rồi."
Vô Kỵ liếc Đội Trưởng Đừng Nổ Súng một cái trắng mắt: "Ta cũng không có ý định chơi đùa đàn ông, không phải các ngươi nói tất cả đều nghe lời ta hết sao? Bây giờ lại không nghe à?"
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết, nếu không nghe lời chỉ huy của ta, coi như ta chưa nói gì cả, lão Ngưu cũng có thể ném BOSS bỏ đi bất cứ lúc nào thôi." Vô Kỵ nhìn chằm chằm Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, ánh mắt sáng ngời lộ ra giọng điệu chân thật đáng tin không cho phép người khác nghi ngờ.
Vừa nghe thấy Vô Kỵ nói như thế, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cuối cùng cũng không phản đối gì nữa.
Bây giờ BOSS hoàn toàn dựa vào một mình Vương Vũ gánh vác, Vô Kỵ chỉ cần không vui một chút thôi, nếu người của Toàn Chân Giáo khoanh tay đứng nhìn thì phụ bản này nhất định khiến cả đoàn bị diệt rồi... Cái này có thể liên quan đến sự thịnh vượng hoặc suy tàn của cả công hội đó, rốt cuộc là chết một lần quan trọng hay đắc tội Vô Kỵ quan trọng hơn, đây là một lựa chọn rất đơn giản.
"Được được được! Nghe lời ngươi thì nghe lời ngươi." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng thở dài một hơi, nói với mấy thuộc hạ là nghề nghiệp đánh tầm xa: "Tấn công đi!"
Lão đại cũng đã ra lệnh rồi, người chơi của Kiếm Chỉ Thương Khung cũng không có lý nào lại không nghe, dù sao Đội Trưởng Đừng Nổ Súng không chỉ là hội trưởng, mà còn là ông chủ, bản thân bọn họ lại cầm vàng ròng bạc trắng, đừng nói là ở trong game giả tưởng biến thành đống phân, cho dù có bảo họ đi ăn phân chăng nữa thì cũng là chuyện không thể chối từ được.
Theo tiếng ra lệnh của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, tấn công của mọi người đều rối rít ném về phía Hồng Ma Tham Lam.
Lúc này Hồng Ma Tham Lam đang đánh qua đánh lại với Vương Vũ vô cùng náo nhiệt, thế mà Hồng Ma Tham Lam lại bị Vương Vũ đánh xoay lòng vòng, có điều đã không còn hiệu quả khống chế của Phi Long Tác, tấn công của Vương Vũ lại kém xa sảng khoái lúc này, nhưng mà Hồng Ma Tham Lam không đánh được Vương Vũ một chút nào, trong lòng không cảm thấy thoải mái hơn chút nào hết.
Tấn công của mấy người Kiếm Chỉ Thương Khung bay đến, thù hận của Hồng Ma Tham Lam lại bị kéo đi lần nữa.
Giương cánh, bay lên!
Hồng Ma Tham Lam vứt Vương Vũ ra, nhảy lên bay đến vị trí cao, sau đó từ trên trời giáng xuống, đặt mông ngồi xuống phía mọi người.
Ngay trong nháy mắt khi Hồng Ma Tham Lam ngồi xuống, Vô Kỵ vỗ tay phát ra tiếng nói: "Rút lui!"
Mọi người lập tức tan tác như chim muông.
Hồng Ma Tham Lam đặt mông ngồi trên trụ đá.
Cũng không biết chỗ bảo tàng này rốt cuộc là hang động kiểu gì, bên trong lại có đồ vật thạch chung nhũ đáng sợ như vậy.
Cái gọi là gai nhọn hướng lên trời sung sướng vô cùng đây sao...
Hồng Ma Tham Lam lần này thật sự sung sướng đến mức sắp lên trời luôn rồi.
- 501447
Thanh máu HP trên đầu Hồng Ma Tham Lam lập tức giáng xuống một đoạn.
Thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy hoa cúc căng thẳng, giọt mồ hôi to bằng hạt đậu tí tách tí tách rơi xuống.
Nói đến cùng BOSS người ta cũng là người bị hại, bị hệ thống đày đọa đến tận nơi phân chim cũng chẳng có này, bảo bối bị trộm không những không cướp về được, đầu tiên là bị Vương Vũ nắm đầu đánh cho no đòn, sau đó cúc hoa bị đâm tung tóe, bi thảm như thế đơn giản cũng bởi vì bộ dạng buồn nôn một chút thôi, giống như bại hoại thôi mà... Mẹ nó cái này cũng phải tuân theo lẽ phải một chút đi chứ.
Thật ra ra tay trước cũng không phải người ta có được hay không.