Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 902 - Chương 904: Quái Nhỏ Biết Dùng Đại Chiêu

Trang 452# 1

 

 

 

Chương 904: Quái nhỏ biết dùng đại chiêu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“He he!” Vương Vũ lật tay một cái, hắn móc ra một thanh đại kiếm đưa cho Bao Tam rồi nói: “Ta cho ngươi cái này này.”

Thanh kiếm kia tỏa ra một ánh sáng màu tím nhàn nhạt, sở hữu tạo hình trông rất giống với Thuẫn Của Thiên Thần đang nằm trong tay Doãn Lão Nhị, thoạt nhìn có vẻ khá cổ xưa, chính là thanh Kiếm Của Thiên Thần mà Vương Vũ vừa cướp được từ trong tay BOSS.

Nhìn thấy Vương Vũ đưa Kiếm Của Thiên Thần cho Bao Tam, Doãn Lão Nhị nhất thời cuống lên: “Lão Ngưu, không phải ngươi nói sẽ để cho ta chọn trang bị trước ư?”

Quả nhiên, Doãn Lão Nhị đã phát huy tinh túy của công hội Toàn Chân Giáo là không biết xấu hổ đến mức tận cùng, hắn ta đã mơ ước thanh Kiếm Của Thiên Thần này từ lâu rồi, cũng không hiểu một tên Chiến sĩ khiên thuẫn như hắn ta muốn lấy cái song thủ kiếm này làm gì nữa.

“Ta nói thế á?” Vương Vũ gãi gãi đầu.

“Nói nhảm! Ngươi còn nói sẽ giúp ta thuyết phục những người khác nữa…” Doãn Lão Nhị nói tiếp.

“Ừ.” Vương Vũ gật gật đầu, hắn nhét thẳng thanh Kiếm Của Thiên Thần vào tay Bao Tam, nói nhỏ: “Mau nhận lấy đi, đừng để lão Nhị nhìn thấy.”

Doãn Lão Nhị: “...”

Bao Tam nhận lấy thanh kiếm vừa nhìn thấy thuộc tính đã cười rộ lên: “Cảm ơn nhé lão Ngưu.”

Doãn Lão Nhị sầm mặt nói: “Lão Ngưu, không ai trộm cho trang bị như ngươi vừa làm đâu!”

Vô Kỵ đứng bên cạnh nói xen vào: “Cho người mình sao mà gọi là trộm cho được, cái tấm thuẫn này của ngươi cũng là trang bị được lấy ra từ cái hòm kia đấy thôi, nếu ngươi thích thanh kiếm này thì phải để lại tấm thuẫn cho Bao Tam.”

“Sao tấm thuẫn của ta lại được coi là lấy từ trong hòm ra được? Rõ ràng là…” Doãn Lão Nhị vừa định biện minh, Vô Kỵ đã chỉ chỉ Vững Như Bàn Thạch đang đứng nhìn ngốc ngốc bên cạnh.

Nhìn thấy trang bị trên người Vững Như Bàn Thạch, Doãn Lão Nhị lập tức biết điều ngậm mồm lại…

Trang bị trên người của Vững Như Bàn Thạch vừa đi qua dạ dày của BOSS một vòng cũng còn được xem là đồ của BOSS rồi, huống chi là vũ khí này của hắn ta.

“Thôi được rồi, tiếp tục đi thôi.”

Thấy đám người Toàn Chân Giáo lại vớt được đồ tốt, tâm trạng Đội Trưởng Đừng Nổ Súng càng ngày càng không thoải mái, nhìn thấy Doãn Lão Nhị đã mò hòm xong, hắn ta lập tức dẫn mọi người đi vào trong cửa đá

Cả đám Toàn Chân Giáo nhận được trang bị và vàng còn đang rất vui vẻ nên cũng không để ý tới việc Đội Trưởng Đừng Nổ Súng vừa nói ra câu mất hứng kia, cả đám lập tức tung tăng chạy theo Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên Vương Vũ lại chạy về bên cái hòm ban nãy.

“Ngươi làm gì thế lão Ngưu?” Vô Kỵ thấy Vương Vũ rớt lại phía sau bèn buồn bực quay đầu lại hỏi.

Vương Vũ chỉ vào cái hòm rồi nói: “Sao không ai lấy thứ này vậy?”

Cả đám nghe thấy Vương Vũ nói thế bèn không nhịn được bật cười khoái chí: “Ha ha, lão Ngưu ngươi đang đùa chúng ta đấy à? Cái tên gà mờ nhà ngươi…”

Trong thiết lập của trò chơi, bảo rương cũng giống như thi thể, tất cả đều là thứ chỉ có thể mò chứ không thể lấy đi, cũng chỉ có tên gà mờ trong trò chơi như Vương Vũ mới có thể hỏi ra cái vấn đề không hợp lẽ thường như vậy.

Người chơi bên phía Kiếm Chỉ Thương Khung càng ngạc nhiên hơn, ai có thể tưởng tượng được rằng người được mệnh danh là cao thủ số một thành Dư Huy thế mà lại không biết đến cả tri thức thông thường trong trò chơi như vậy.

Nhưng cảnh tượng diễn ra ngay sau đó đã khiến tất cả mọi người phải ngậm miệng lại.

Vương Vũ cúi người xuống ôm cái rương kia lên.

“Chuyện, chuyện này là không thể nào! Không phải là thiết lập trong trò chơi không cho nhặt bảo rương đi ư?” Cả đám trừng mắt nhìn cái rương trong tay Vương Vũ, tròng mắt sắp bay ra tới nơi.

“Nhưng đây là cái rương trong tay Ngân Giác Đại Vương mà, không phải là bảo rương gì cả.” Vương Vũ nói rồi ném thuộc tính của cái rương lên.

Bảo Rương Phong Ấn Của Thần Tài (Đạo cụ ma pháp) (Truyền Thuyết)

Phong Ấn Tiền Vàng: Kỹ năng chủ động, phong ấn mọi mục tiêu trong phạm vi sử dụng kỹ năng, phạm vi kỹ năng là 300, mỗi lần tiêu hao 10.000 vàng.

Dấu Ấn Tiền Vàng: Kỹ năng chủ động, phong ấn mọi mục tiêu bị đóng dấu, phạm vi kỹ năng 2000, mỗi lần tiêu hao 20.000 vàng, chưa thiết lập khẩu lệnh đóng đấu.

“Mẹ nó, cái này mà cũng là đạo cụ ma pháp á? Đây là cái hố nuốt vàng thì đúng hơn ấy.”

Đối với cái bảo rương đang nằm trong tay Vương Vũ kia, tất cả mọi người đều có cùng đánh giá chung như vậy…

Má ơi, dùng một lần ít nhất phải mất một vạn vàng, người chơi bình thường vất vả gom góp cả đời chắc cũng chỉ dùng được một lần mà thôi.

Hơn nữa đối với quái có thực lực thấp hơn thì tất nhiên là không đáng phải tiêu tiền, còn đối với BOSS lớn vô địch thì cả đám đều đang cố gắng làm thịt nó để kiếm đồ tốt, có tiền cũng không nỡ vứt vào cái rương này đâu.

Suy cho cùng, ý nghĩa tồn tại của thứ này chính là để phong ấn ví tiền của người chơi… Ai dùng kẻ đó là thằng ngu si.

“Thịt ruồi có khó ăn đến mấy cũng là thịt mà… Ít ra có còn hơn không có.” Vương Vũ bĩu môi nói, lại nhét cái rương vào túi.

Không còn sự bảo vệ của thần tướng nữa, phù văn ma pháp bám trên cánh cửa đá bắt đầu sáng lên, cả đám đi tới trước cửa chùa Ngũ Phương, cửa đá mở ra hút đám người vào bên trong.

Bối cảnh thoắt cái đã thay đổi, cả đám đã vào đến bên trong ngôi chùa.

Chùa Ngũ Phương giống như tên gọi, là một ngôi chùa được thiết kế theo lối kiến trúc phương Đông tiêu chuẩn, mái chùa cong vút trông cực kỳ nổi bật ở thế giới huyền huyễn phương Tây này, có điều bối cảnh trong vườn lại khác nhau một trời một vực.

NPC trong chùa Ngũ Phương cũng giống như NPC ở hai ải trước, đều là quái hình người, ăn mặc trang điểm gần như đều giống nhau, nhưng có một bộ phận thì mặt mày hung tàn, còn một số khác thì lại sở hữu một gương mặt bình thường.

Võ Tăng Hung Ác (Cấp 65) (Tinh Anh)

HP: 250000

MP: 50000

Kỹ năng: Bá Thiên Quyền Vũ, Tường Long Thám Hải.

Thiên phú: Cuồng Phong Bạo Vũ

Hộ Vệ Chùa Ngũ Phương (Cấp 65) (Tinh Anh)

HP: 200000

MP: 100000

Kỹ năng: Viêm Long Chưởng, Băng Long Phá

Thiên phú: Chân Khí Hộ Thể

Những kỹ năng trên người hai loại quái trên mọi người đều vô cùng quen thuộc, bởi vì chúng chính là kỹ năng kỹ năng thường quy của hai nhánh trong nghề nghiệp Võ sư, Bá Thiên Quyền Vũ và Tường Long Thám Hải lần lượt là đại chiêu của Võ tăng cấp 45 và cấp 50, Viêm Long Chưởng và Băng Long Phá lại lần lượt là đại chiêu của Khống khí sư cấp 45 và cấp 50.

Mặc dù nghề nghiệp Võ sư luôn bị người ta chỉ trích, nhưng mỗi đại chiêu của từng nghề nghiệp đều có sức sát thương rất lớn và đánh người rất đau, đối mặt với những con quái này, tất cả mọi người đều thấy đau đầu.

Không còn cách nào khác, nếu chỉ có một hai con thì mọi người đã nhẹ nhàng đối phó rồi, nhưng hiện giờ trong cả ngôi chùa khắp nơi đều là quái, chỉ có đông hơn chứ không ít hơn ải thứ hai, lúc này nếu mọi người hành động tùy tiện, cho dù đối diện đều là Võ sư, hơn trăm cái đại chiêu bổ tới cóc cần biết ngươi đứng đội hình gì cũng có thể đánh tất cả mọi người ra bã.

“Mẹ nó, ai thiết kế cái phụ bản này thế không biết… Quái nhỏ biết đại chiêu của người chơi, còn để cho người ta đường sống nữa hay không?” Nhìn một đám quái nhỏ biến thái kia, mọi người đứng nép vào trong góc không dám bước lên trước một bước.

“Nếu không thì… để Ngưu thần lên thử xem xem?” Cuối cùng Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng thông minh được một lần, biết lúc này phải cầu cứu ai.

Với bản lĩnh của Vương Vũ, cho dù có dẫn tới thù hận của đám quái cũng có thể dẫn đám quái này ra chỗ khác để mọi người đi qua.

“Lão Ngưu, ý của ngươi thế nào?” Tuy Vô Kỵ là lão đại trên danh nghĩa của Toàn Chân Giáo, nhưng hắn ta không có quyền lực điều động bất cứ người nào, càng đừng nói đến Vương Vũ còn ra dáng lão đại hơn cả lão đại là hắn ta nữa.

“Để ta thử xem sao…” Vương Vũ cũng là người dễ nói chuyện, thấy mọi người đều có mục đích chung nên tất nhiên là hắn cũng đi theo, thế là Vương Vũ nghênh ngang đi về phía trước, nhìn theo bóng lưng Vương Vũ, tất cả mọi người đều nín thở.

Người tập võ mà lại, phẩm chất không sợ hãi trên người Vương Vũ chính là thứ mà người bình thường không thể có được.

Ngay khi Vương Vũ bước vào phạm vi thù hận của đám quái, trên đầu Võ Tăng Hung Ác và Hộ Vệ Chùa Ngũ Phương đứng cách Vương Vũ gần nhất đã mọc lên dấu cảm thán thù hận bị kích hoạt, chúng lập tức xông tới trước mặt Vương Vũ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment