Trang 478# 2
Chương 957: Muốn thích ứng với thế giới này phải bắt đầu từ việc giao tiếp với NPC
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Sau khi mọi người mồm năm miệng mười bàn tán một lúc, đặc điểm cơ bản bên ngoài của Vương Vũ được xác định là một Khí công sư vóc người khôi ngô cường tráng dẫn theo một Quyền pháp gia!
"Được, cứ dựa theo hình tượng đó mà tìm, hôm nay có thế nào cũng phải tìm bằng được hắn cho ta!" Tam Văn Mặc Ngư hạ mệnh lệnh trong kênh công hội.
Nghề nghiệp Khí công sư này ở trong game vốn là ngành nghề ít được quan tâm, trong một trăm người chơi cũng chưa chắc đã tìm được một người, hơn nữa Võ sư thuộc về nghề nghiệp hệ nhanh nhẹn, không dựa vào việc chịu đánh để kiếm ăn, mục tiêu tất nhiên là vóc người càng nhỏ nhắn càng tốt, cho nên Võ sư dáng người cao lớn cũng vô cùng hiếm có... Hơn nữa còn dẫn theo một Quyền pháp gia đi đằng sau..
Nhiều đặc điểm nổi bật như vậy tập trung ở một người, về cơ bản cũng đã coi như có một không hai, đương nhiên cũng không quá khó tìm, công hội Cuồng Lang có đến hơn mấy trăm người, thành Hy Vọng cũng không tính là quá rộng lớn, Tam Văn Mặc Ngư gửi đặc điểm của Vương Vũ lên kênh công hội, không bao lâu sau đó, đã có thuộc hạ gửi tin nhắn đến.
"Lão đại, tìm được kẻ tình nghi rồi!"
"Ở đâu?" Sau khi Tam Văn Mặc Ngư nhận được tin nhắn thì vội vàng trả lời.
"Nghe nói là hình như đã đi tới thư viện." Đàn em kia trả lời.
"Thư viện?" Tam Văn Mặc Ngư hơi sững sờ.
Nơi như thư viện là địa điểm khá đặc biệt, ngoại trừ khách bộ hành ra, người chơi bình thường rất ít khi đến nơi đó, chẳng lẽ tên kia lại chỉ là khách bộ hành thôi sao?
Người chơi tinh anh bị một khách bộ hành làm thịt, mẹ nó chuyện này nói ra ai tin chứ hả?
"Ai... Lão Hồ này, ngươi bảo ta nói gì với ngươi bây giờ hả?"
Tuy nghĩ thế, Tam Văn Mặc Ngư thở dài liếc nhìn Hồ Ngôn Lang Ngữ một cái, cuối cùng hoàn toàn mất sạch hy vọng với Hồ Ngôn Lang Ngữ rồi.
Đám người Ngũ Lang Lục Sắc càng không cần phải nói nữa rồi, nghe nói Vương Vũ đi tới thư viện, đương nhiên theo bản năng cũng nghĩ đến bè lũ độc miệng khách bộ hành kia.
Một đám người nhộn nhịp nín cười gửi đến Hồ Ngôn Lang Ngữ bị bè đảng độc miệng làm thịt một ánh mắt đồng tình.
"Đéo đỡ được! Các ngươi có ý gì hả?" Hồ Ngôn Lang Ngữ này tính tình nóng nảy, lúc này bị ánh mắt chế giễu của đồng bạn chọc cho giận đến sắp nổ phổi.
Tam Văn Mặc Ngư phất tay ngăn chặn Hồ Ngôn Lang Ngữ nổi giận, thản nhiên nói: "Được rồi, ngươi cũng đừng ồn ào nữa đi, chúng ta đi trước bao vây học viện Pháp sư đã rồi nói tiếp."
Vừa nghe thấy Tam Văn Mặc Ngư nói như thế, Hồ Ngôn Lang Ngữ cũng không còn gì để nói nữa, đám thuộc hạ của Hồ Ngôn Lang Ngữ vừa bị Vương Vũ dạy dỗ một trận đều rối rít tỏ vẻ: "Mấy người như chúng ta không đủ đâu, có phải nên gọi thêm mấy người nữa đến hay không?"
"..."
Đám đàn em của Hồ Ngôn Lang Ngữ vừa dứt lời, tất cả đám người Tam Văn Mặc Ngư đều sửng sốt, im lặng mất ba giây, sau đó Ngũ Lang Lục Sắc cười to nói: "Ha ha, ta đã nói rồi mà, mấy người nóng nảy tụ tập lại sẽ thành một tổ xúc động, Hồ huynh này, lính của ngươi cũng giống ngươi thật đó..."
Đồng thời tất cả mọi người lại ném cho Hồ Ngôn Lang Ngữ thêm một ánh mắt chế giễu nữa.
Tiểu đội của Hồ Ngôn Lang Ngữ bây giờ còn lại hai mươi người, hơn nữa Hồ Ngôn Lang Ngữ vừa nãy mới gọi đến năm mươi, sáu mươi cao thủ tinh anh, ước chừng tổng cộng có khoảng tám mươi người, hơn nữa phân phối đầy đủ hết cả, trang bị hạng nhất.
Tám mươi người này đừng nói là bao vây hai Võ sư khách bộ hành, cho dù là ngăn chặn loại cao thủ cấp bậc chiến thần, Tam Văn Mặc Ngư cũng tự tin có thể bắt được ba ba trong hũ, nhưng đám thuộc hạ của Hồ Ngôn Lang Ngữ vẫn còn gào thét đòi gọi thêm người, Tam Văn Mặc Ngư cảm thấy nói bọn họ sợ hãi cũng đã là nói giảm nói tránh lắm rồi, cái này không phải sợ hãi nữa, quả thật là không có chút năng lực gì!
Hồ Ngôn Lang Ngữ bị đám người thay phiên nhau cười nhạo, trên mặt cũng tối tăm, không nhịn được trút hết lửa giận lên đám đàn em.
"Được rồi, các ngươi đến để nói hươi nói vượn đấy hả? Bảo các ngươi đi thì các ngươi cứ đi đi, còn nói năng linh tinh nữa thì xéo ngay cho ta!"
"Nhưng mà..." Đám đàn em này vẫn còn muốn phản đối gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt Hồ Ngôn Lang Ngữ như muốn ăn thịt người và sự chế giễu trên mặt đám người Tam Văn Mặc Ngư, cả đám tự giác ngậm miệng lại.
Trong thư viện của thành Hy Vọng, Mọt Sách Nhỏ Bé đi theo đằng sau Vương Vũ lải nhải.
"Ngưu huynh, không phải ngươi muốn lật hết sách trong thư viện này một lần đấy chứ, ngươi có biết chỗ này có bao nhiêu sách hay không hả?"
"Không biết..." Vương Vũ lắc đầu.
Mọt Sách Nhỏ Bé nói: "Ngươi nhìn ta còn hơn, từ khi chơi game đến giờ cũng chưa từng đi luyện cấp bao giờ, chỉ đọc sách thôi mà lên được đến cấp 30 đấy! Đấy là mới chỉ đọc một phần mà thôi, ngươi muốn tìm manh mối ở chỗ này, có khi còn phải mất đến hai năm ba năm ấy chứ."
Trong Trọng Sinh, kinh nghiệm không chỉ được thu thập qua việc đánh quái, lội bản đồ, đọc sách, cũng có thể tăng điểm kinh nghiệm, chẳng qua tăng kinh nghiệm bằng cách này ít hơn đi đánh quái rất nhiều.
Mọt Sách Nhỏ Bé có thể đọc sách mà thăng đến cấp 30, như vậy thì lượng đọc tuyệt đối là khá lớn, nhưng mà lượng đọc lớn như vậy cũng chỉ là một phần nhỏ sách trong thư viện, vì vậy có thể thấy được lượng sách vở lưu trữ trong thư viện này khiến người ta kinh ngạc đến mức nào.
"Hì hì!" Vương Vũ cười hì hì, ý vị sâu xa nói: "Mọt Nhỏ này, đọc sách là việc tốt, có điều ở một số thời điểm cũng phải động não nữa, anh trai dẫn ngươi đi mở rộng tầm mắt."
Vừa dứt lời, Vương Vũ dẫn theo Mọt Sách Nhỏ Bé, bảy quanh tám rẽ tìm được một NPC trong một góc sáng sủa không ai để ý đến, NPC giới tính nữ, mặc quần áo bám đầy bụi bặm, trên sống mũi đeo kính mắt, dáng vẻ kiểu học giả bảo thủ.
"Biết bà ấy không?" Vương Vũ hỏi Mọt Sách Nhỏ Bé.
"Đây không phải nhân viên quản lý thư viện sao?" Mọt Sách Nhỏ Bé quả nhiên là khách quen của thư viện, liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của NPC.
"Ừ!" Vương Vũ gật đầu nói: "Đi tới chào hỏi đi!"
"Chào hỏi?" Mọt Sách Nhỏ Bé có chút không thể tưởng tượng nổi: "Chào hỏi bà ấy làm cái gì?"
Vương Vũ dùng giọng điệu dạy dỗ đàng hoàng nói: "Giao tiếp với NPC vô liêm sỉ nhất, mới là bước đầu tiên để thích ứng với thế giới này."
"..." Mọt Sách Nhỏ Bé vẻ mặt mơ hồ đi tới trước mặt nhân viên quản lý thư viện, khách sáo nói: "Xin chào dì ạ..."
"Đéo đỡ được!" Vương Vũ ôm mặt.
Nhân viên quản lý thư viên nghe thấy thế xoay người lại, trừng mắt lạnh như băng nhìn Mọt Sách Nhỏ Bé: "Có chuyện gì sao? Không có việc gì thì nhanh chóng rời đi đi, trong thư viện không cho phép thì thầm nói chuyện!"
"..."
Bộ dạng học giả có kinh nghiệm mấy đời của nhân viên quản lý kinh nghiệm, dọa cho Mọt Sách Nhỏ Bé sợ đến mức suýt nữa khóc thành tiếng, ba bước thành hai chạy về trước mặt Vương Vũ, tủi thân nói: "Hung dữ quá đi..."
"Nói linh tinh!" Vương Vũ giận dữ hắn ta không biết làm việc, thở dài một hơi, tự mình đi tới chào hỏi: "Em gái nhỏ bé ơi, muốn hỏi thăm ngươi một chuyện."
"Em gái nhỏ!!!" Nghe thấy lời nói của Vương Vũ, Mọt Sách Nhỏ Bé phun ra một ngụm máu.
Nhân viên quản lý thư viện này nhìn qua phải lớn hơn Vương Vũ ít nhất là bốn năm tuổi, Vương Vũ thế mà gọi người ta một tiếng em gái nhỏ, hành động này quả thật không biết xấu hổ quá rồi.
Nhưng tiếp sau đó, phản ứng của nhân viên quản lý thư viện mới khiến cho quan điểm sống của Mọt Sách Nhỏ Bé được đổi mới lần nữa.
"Hóa ra là anh Thiết Ngưu đấy à, ngươi muốn hỏi chuyện gì vậy?" Nhân viên quản lý thư viện cười rạng rỡ trả lời.
"Anh Thiết Ngưu!" Mọt Sách Nhỏ Bé nghe thấy thế hoàn toàn hóa đá, giống như tượng điêu khắc đứng bên cạnh Vương Vũ.
"Có mất tiền không? Em gái nhỏ?" Vương Vũ hỏi không có chút liêm sỉ nào, giống hệt như một người khách làng chơi lão luyện đang cò kè mặc cả với người dẫn khách.
Nhân viên quản lý thư viện cười tủm tỉm nói: "Một trăm vàng một câu hỏi, có điều nếu anh Thiết Ngưu hỏi thì ta có thể giảm giá 50%, câu hỏi này thì miễn phí cho ngươi."
"Vậy thì cảm ơn ngươi..."
Vừa nghe thấy nhân viên quản lý thư viện nói như thế, Vương Vũ phun ra một ngụm khí, vỗ tay phát ra tiếng, thực hiện được kế hoạch rồi!
"Còn có loại thao tác này nữa hả?" Mọt Sách Nhỏ Bé bị hành vi của Vương Vũ làm cho nghẹn họng nhìn trân trối, không nhịn được cũng đến gần hỏi: "Vậy ta có thể hỏi một câu được không?"
Nhân viên quản lý thư viện nhìn cũng không thèm nhìn Mọt Sách Nhỏ Bé một cái, lạnh lùng nói: "Hai trăm vàng một câu hỏi, không hỏi thì cút! Câu hỏi của ngươi ta đã trả lời, tiền mặt trong túi không đủ, trong vòng một phút không thu thập đủ hai trăm vàng, sẽ lấy đồ vật để thế chấp!"