Trang 479# 1
Chương 958: Bị trúng kế
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ngưu, Ngưu huynh... Bà ấy lừa ta!" Nhìn thấy nhắc nhở của hệ thống, Mọt Sách Nhỏ Bé sợ hãi.
Giữa người chơi còn có thể mặc cả giá cả một chút, hệ thỗng bẫy người thì thật sự là hãm hại, nói hai trăm vàng thì chính là hai trăm vàng, không có tiền thì trực tiếp lấy thứ có giá trị trong túi ra để thế chấp, mãi đến tận khi người chơi trả đủ số tiền đã nợ mới thôi... Muốn trốn nợ cũng chẳng có cách nào.
Mọt Sách Nhỏ Bé là một tên có sức chiến đấu như cặn bã, ngay cả quái cũng không đánh, lấy đâu ra hai trăm vàng cho nhân viên quản lý thư viện.
"Lừa ngươi là đúng rồi, sau này tuyệt đối không được coi những NPC này chỉ đơn thuần là số liệu nữa!" Vương Vũ vừa nói vừa lấy ra hai trăm vàng kín đáo đưa cho Mọt Sách Nhỏ Bé.
Sau đó Vương Vũ hỏi nhân viên quản lý thư viện: "Tượng Thần Chi Hồn ở đâu?"
"Ở trên thân tượng thần đó!" Nhân viên quản lý thư viện trả lời vô cùng chính xác.
"..."
Vương Vũ gãi đầu một cái nói: "Tượng Thần Chi Hồn của thành Hy Vọng ở đâu?"
Nhân viên quản lý thư viện nói: "Anh Thiết Ngưu, thành Hy Vọng cũng không có tượng thần đâu."
"Ngưu huynh, bà ta đang đùa giỡn ngươi đó, ái!" Mọt Sách Nhỏ Bé chen miệng nói.
"Ngươi thì biết cái gì?" Vương Vũ bị lừa hai lần, tình huống có chút lúng túng, vì vậy hỏi thêm lần nữa: "Tượng Thần Chi Hồn của tượng thần Simba ở thành Dư Huy bị thất lạc ở thành Hy Vọng, bây giờ đang ở đâu?"
"Thật xin lỗi anh Thiết Ngưu, quyền hạn hỏi và trả lời của ta chỉ giới hạn ở bên trong thành Hy Vọng." Câu trả lời của nhân viên quản lý thư viện khiến cho Vương Vũ hiểu được cái gì gọi là giá rẻ thì không mua được sản phẩm tốt, nhân viên quản lý thư viện vòng vèo một lúc, trình độ lừa gạt người ta thế mà lại nâng cao thêm một bước.
Ngay khi Vương Vũ gấp đến mức vò đầu bứt tai, Mọt Sách Nhỏ Bé hỏi: "Vậy những năm gần đây có người tăng cảnh giới lên hay không?"
"Có! Câu hỏi của ngươi ta đã trả lời, tiền mặt trong túi không đủ..." Nhân viên quản lý thư viện vươn tay đòi tiền.
"Mẹ kiếp, như vậy cũng lấy tiền nữa hả?" Mọt Sách Nhỏ Bé hoàn toàn sụp đổ rồi.
"Đúng! Câu hỏi của ngươi..."
Tài sản của Mọt Sách Nhỏ Bé bây giờ đã âm bốn trăm vàng rồi.
"Ta..." Mọt Sách Nhỏ Bé đang định mắng chửi người, Vương Vũ một tay bịt chặt miệng hắn ta, ném Mọt Sách Nhỏ Bé sang bên cạnh, cũng nói với nhân viên quản lý thư viện: "Cho ta danh sách những NPC nâng cao cảnh giới ở thành Hy Vọng trong những năm gần đây!"
"Được thôi! Anh Thiết Ngưu!" Nhân viên quản lý thư viện nhận được mệnh lệnh của Vương Vũ, tiện tay lấy giấy bút ra xoẹt xoẹt mấy nhát rồi đưa cho Vương Vũ.
Vương Vũ nhận lấy nhìn lên, chỉ thấy trên giấy viết một cái tên: "Esther."
"Esther? Mẹ nó đây là ai chứ hả?"
Vương Vũ và Mọt Sách Nhỏ Bé quay sang nhìn nhau, cả hai gương mặt đều mơ hồ.
Ngay khi Vương Vũ đang định hỏi Esther là ai, đột nhiên cảm giác được từ bên cạnh truyền đến một luồng sát ý, đồng thời ánh mắt liếc qua đã nhìn thấy một Thích khách đang giơ dao găm lên định đâm hắn.
"Không xong rồi! Có Thích khách!"
Vương Vũ hét lớn một tiếng theo bản năng, tiện tay đánh ra một chưởng, đánh ra một Niệm Khí Ba.
"Rầm!"
Niệm Khí Ba chuẩn xác đánh lên người Thích khách kia, nhưng mà lại xuyên qua Thích khách, đập lên giá sách.
"Ào rào rào..."
Sách trên giá sách bị Niệm Khí Ba nổ đến mức bay lung tung khắp trời, đồng thời Vương Vũ và Mọt Sách Nhỏ Bé cũng nhận được nhắc nhở.
[Hệ thống nhắc nhở: Trong thư viện cấm đánh nhau, đội ngũ của bạn sẽ bị truyền tống ra khỏi khu vực an toàn trong vòng năm giây nữa.]
"Mẹ nó!" Nhìn thấy hệ thống nhắc nhở, Vương Vũ mới biết được mình trúng kế rồi.
Thư viên chính là đơn vị kiến trúc chịu sự quản lý của học viện Pháp sư, có thể nói là khu vực an toàn trong những khu vực an toàn, hơn nữa còn cấm đánh nhau đùa giỡn ồn ào, một khi không tuân theo quy định, sẽ trực tiếp bị truyền ra khỏi học viện Pháp sư, đồng thời trong vòng một ngày không thể sử dụng khu vực an toàn nữa.
Thấy có người tấn công mình, đừng nói loại cao thủ học võ như Vương Vũ, cho dù là người bình thường, cũng sẽ đánh trả lại theo bản năng... Nguyên nhân chính vì như thế nên Vương Vũ chỉ hơi mất tập trung một chút thôi đã bị mắc lừa.
Vài giây sau, cảnh tượng xung quanh Vương Vũ và Mọt Sách Nhỏ Bé thay đổi, bị truyền tống ra cửa học viện Pháp sư, mà cửa học viện Pháp sư, lại đứng đầy một đám người chơi.
Vương Vũ ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy ngực đám người chơi kia không bất ngờ chút nào đều đeo huy hiệu đầu chó sói, đứng đầu tiên chính là tên Chiến sĩ Hồ Ngôn Lang Ngữ từng bị hắn giết một lần, Vương Vũ không nhịn được hơi nhíu mày.
Mẹ nó, dĩ nhiên lại là công hội Cuồng Lang, đám người kia thật đúng là hồn ma đeo bám dai dẳng mà.
Vương Vũ nhìn xung quanh một vòng, phát hiện cửa học viện Pháp sư lúc này bị bao vây chặt chẽ, ngay cả một khe hở cũng không có.
Đúng lúc này, một tên ăn mặc như Chiến sĩ nhìn Vương Vũ và Mọt Sách Nhỏ Bé cười cợt nhả nói: "Ha ha, Hồ huynh này, đây chính là công cụ hack hình người mà ngươi nói đây hả? Ta còn tưởng rằng có ba đầu sáu tay nữa cơ chứ, không thể ngờ được là loại người có bộ dạng ngu ngốc như thế này..."
Vương Vũ và Mọt Sách Nhỏ Bé nghe thấy thế thì liếc mắt nhìn nhau, không kiềm chế được kéo giãn khoảng cách với người kia.
Hồ Ngôn Lang Ngữ khó chịu nói: "Đồ háo sắc ngươi cút mẹ nó ra, không phục thì ngươi đi thử một chút xem!"
Không đợi Ngũ Lang Lục Sắc đáp trả, Tam Văn Mặc Ngư sau lưng Hồ Ngôn Lang Ngữ đã không nhịn được chỉ Vương Vũ nói: "Thử cái gì mà thử? Chúng ta đông người như vậy lại còn đánh một chọi một với tên này nữa chắc? Trực tiếp giết đi là được, mấy người anh em bên võ quán kia đã không đợi được nữa rồi kìa!"
Vừa dứt lời, Tam Văn Mặc Ngư vung pháp trượng lên, một luồng sấm sét khổng lồ từ trên trời giáng xuống đánh lên đầu Vương Vũ.
"Rầm!"
Vương Vũ nhấc chân di chuyển về phía bên cạnh nửa bước, ra khỏi phạm vi tấn công của sấm sét, sấm sét giáng xuống mặt đất.
"Ôi chao? Quả nhiên cũng có chút bản lĩnh đó, đánh chết hắn cho ta!"
Tam Văn Mặc Ngư thấy Vương Vũ tránh thoát pháp thuật của mình, hơi bất ngờ, vung tay lên ra lệnh cho tất cả mọi người tấn công.
Người chơi công hội Cuồng Lang nhận được mệnh lệnh, nghề nghiệp cận chiến nhanh chóng hủy bỏ trận hình bao vây chặt chẽ con đường, nghề nghiệp tầm xa phát động tấn công với hai người Vương Vũ.
Vương Vũ thấy đối phương người đông thế mạnh, cũng không có lòng tham đánh, thi triển Khinh Công vươn người chuẩn bị bay đi, lúc này Mọt Sách Nhỏ Bé khóc ròng nói: "Ngưu huynh, ngươi sẽ không để lại một mình ta không quan tâm gì đấy chứ."
"Ấy..."
Lúc này Vương Vũ mới nhớ ra đằng sau lưng mình còn có một đứa con ghẻ nữa.
Mọt Sách Nhỏ Bé đắc tội công hội Cuồng Lang, chắc chắn không thể lăn lộn ở Thành Hy Vọng này nữa rồi, nếu Vương Vũ cứ đi như thế, không phải thằng ranh này sẽ bị người ta thay phiên làm thịt sao?
Người khác thăng cấp bằng cách đánh quái, đứa trẻ này thăng cấp bằng cách đọc sách... Không dễ dàng chút nào!
Nghĩ đến đây, Vương Vũ bỏ qua suy nghĩ bay đi, quay đầu nói với Mọt Sách Nhỏ Bé: "Sao lại thế được, anh trai không phải loại người như thế!"
"Ngưu huynh cẩn thận đằng sau kìa!"
Trong lúc hai người nói chuyện, tấn công tầm xa của Pháp sư và Cung thủ công hội Cuồng Lang đã bay đến sau gáy Vương Vũ, Mọt Sách Nhỏ Bé không nhịn được lớn tiếng kêu lên.
Vương Vũ nghe thấy tiếng hét của Mọt Sách Nhỏ Bé, quay đầu vung hai tay lên, bao tay trên tay phải biến thành một thành đơn thủ kiếm, bao tay trên tay trái lại biến thành một tấm khiên quái dị.
Ngay sau đó, Vương Vũ vươn tay phải ra, mũi kiếm nhanh chóng lay động, tất cả mũi tên đều bị đánh rơi hết một lượt, đồng thời tay trái nâng tấm khiên trong tay lên, trái che phải đỡ, tiếp nhận tất cả tấn công của Pháp sư, một đợt tấn công trôi qua, Vương Vũ và Mọt Sách Nhỏ Bé ngay cả một sợi lông cũng không bị hao tổn.
"Cái này, cái này mẹ nó là thao tác gì vậy?"
Thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người có mặt ở đó đều trợn hết cả mắt lên rồi, pháp trượng trong tay Tam Văn Mặc Ngư suýt chút nữa còn rơi xuống mặt đất.
Tuy ngoài miệng Tam Văn Mặc Ngư vẫn luôn chế giễu Hồ Ngôn Lang Ngữ, nhang mà hắn ta cũng không quá coi thường banr lĩnh của Vương Vũ, dù sao đi chăng nữa Tam Văn Mặc Ngư cũng hiểu rõ bản lĩnh của Hồ Ngôn Lang Ngữ, có thể thoải mái đánh bại Hồ Ngôn Lang Ngữ, ít nhất cũng phải là cao thủ hạng nhất.
Nguyên nhân chính vì như thế, Tam Văn Mặc Ngư mới quyết đoán hạ mệnh lệnh hợp lực tấn công...
Đương nhiên, đối với việc thuộc hạ của mình chính là cao thủ, Tam Văn Mặc Ngư vẫn khá tự tin, Tam Văn Mặc Ngư vốn dĩ tưởng rằng, một đợt tấn công này vừa giáng xuống, Vương Vũ dù có là cao thủ hạng nhất đến mức nào đi nữa, cũng phải chết lềnh phềnh, ai ngờ Vương Vũ không những không chết, còn không bị tổn thương chút nào, mẹ nó chuyện này cũng khiến thế gian kinh hãi quá rồi.