Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 977 - Chương 979: Sự Mờ Ám Của Nhiệm Vụ

Trang 489# 2

 

 

 

Chương 979: Sự mờ ám của nhiệm vụ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Đám tiện nhân các ngươi, các ngươi lại dám bỏ tiền mua độ thiện cảm ư?” Không chỉ có Ký Ngạo tỏ ra rất phản cảm với vụ bỏ tiền mua độ thiện cảm mà còn cả Minh Đô nữa.

“Ồ? Minh Đô ngươi cũng đi làm ô sin à?” Cả đám hùa theo trêu chọc.

Tên Minh Đô này trước giờ luôn thích làm ông nội người khác, lúc này hắn ta lại chủ động đi làm ô sin cho NPC, đây đúng là chuyện có thể mang ra chế giễu cả đời được.

“Đâu có, ta chỉ uy hiếp bọn họ nếu không giao nhiệm vụ ra thì ta sẽ làm thịt bọn họ mà thôi.” Minh Đô đáp lại.

“...”

Cả đám nghe thấy thủ đoạn của Minh Đô nhất thời cùng câm nín… Cũng đúng, không hổ là người có xuất thân làm nghề quản lý trật tự đô thị, đúng là rất Minh Đô.

“Ngươi làm thế cũng nhận được nhiệm vụ á?” Ký Ngạo phải làm ô sin hiển nhiên không thể hiểu được người làm thổ phỉ như Minh Đô.

Minh Đô khinh thường nói: “Ta lấy được tám nhiệm vụ rồi, ngươi nghĩ xem?”

“Má nó, lợi hại thế ư? Ta mới có bảy nhiệm vụ thôi!”

“Ta có sáu cái này!”

“Ta cũng nhận được tám nhiệm vụ…”

Chẳng mấy chốc, cuộc họp giao lưu kỹ thuật đã biến thành buổi khoe khoang thành tựu… Đặc biệt là người không mất một đồng tiền đã nhận được tám nhiệm vụ là Minh Đô, rõ ràng mạnh hơn những người khác một đẳng cấp, lúc này khỏi cần nói cũng biết tên này đắc ý đến mức độ nào rồi.

Con người ấy mà, một khi đắc ý sẽ rất dễ quên, thấy tất cả mọi người đều thua kém mình, Minh Đô bèn chuyển mục tiêu sang người Vương Vũ: “Sao không thấy lão Ngưu nhỉ, @Thiết Ngưu, ngươi làm được mấy nhiệm vụ rồi đấy?”

Rất nhanh, Vương Vũ đã trả lời tin nhắn: “Mười bốn nhiệm vụ!”

Chỉ bốn chữ đã khiến toàn bộ người của Toàn Chân Giáo phải chết lặng.

Phải biết rằng người chơi hiện giờ nhận được ba bốn nhiệm vụ đã có thể nói là rất biết chơi rồi, đám vô sỉ bại hoại Toàn Chân Giáo này cùng lắm cũng chỉ nhận được không quá tám nhiệm vụ mà thôi, thế mà Vương Vũ lại nhận được gần gấp đôi số nhiệm vụ đó.

Nếu là giết quái đánh BOSS, cả đám đều sẽ tâm phục khẩu phục, dù sao càng quen biết Vương Vũ lâu, họ càng hiểu rõ thực lực của tên này cao đến mức nào.

Nhưng bây giờ chỉ là tảo mộ quét dọn bài vị thôi mà, chẳng liên quan gì đến vũ lực cả, chẳng lẽ tên này có bí quyết gì đó hay hơn?

Nghĩ đến đây, cả đám ồn ào hỏi: “Má nó! Ngươi dùng cách gì thế hả?”

“Ta là thành chủ mà…” Vương Vũ đáp lại.

“Hự…”

Một chuỗi tiếng phun máu phát ra trong kênh công hội, rất hay, rất mạnh, câu trả lời của Vương Vũ không chỉ vô cùng đơn giản mà còn không lộ ra một chút sơ hở nào, mọi người đều tâm phục từ tận đáy lòng, nhưng họ lại không thể mô phỏng được.

“Nhưng mà, nói đến đây, ta phát hiện ra một chuyện.” Lúc này Vương Vũ lại nói tiếp.

“Chuyện gì thế? Chẳng lẽ ngươi phát hiện ra bọn họ rất tôn kính vị thành chủ là ngươi nên xem ngươi là người nhà ư?” Cả đám vừa hâm mộ vừa ghen ghét hỏi lại Vương Vũ.

“Không phải!” Vương Vũ nói: “Sau khi tảo mộ xong, đám NPC chỉ đưa cho ta một vài cành liễu, sau đó bảo ta đi cắm vào rừng cây để đổi lấy kinh nghiệm, không hề thấy cho mảnh vỡ áo choàng gì cả.”

“Chuyện này…”

Vừa nghe Vương Vũ nói thế, những người khác cũng bừng tỉnh.

Chính xác, tuy nhiệm vụ tết Thanh Minh có hơi khó ở giai đoạn nhận nhiệm vụ, nhưng quá trình thực hiện lại vô cùng dễ dàng, chỉ là NPC cư dân đưa cho người chơi một cái chổi và một tọa độ, người chơi tảo mộ xong thì đã thông báo là hoàn thành nhiệm vụ, trở về trả nhiệm vụ thì NPC sẽ thưởng cho người chơi một cành liễu, người chơi cắm cành liễu xuống là có thể nhận được một ít kinh nghiệm.

Đương nhiên, những ngôi mộ này cũng tương ứng với người chơi có nhiệm vụ, chỉ khi người chơi nhận được nhiệm vụ xong, khu vực ngoài thành mới xuất hiện bối cảnh khu mộ như “Khu mộ nhiệm vụ của XX”, những người chơi khác không thể xen vào giành làm.

Đúng là nhiệm vụ này có hơi phức tạp một chút, nhưng không hề khó, có điều phần thưởng đều như nhau… Kinh nghiệm mà người chơi nhận được cũng có liên quan đến cấp bậc của họ, cho đến này chưa phát hiện ra có ai nhận được mảnh vỡ áo choàng cả…

Cũng không loại trừ khả năng những người chơi này thích chơi trò giả heo ăn thịt hổ, có chút đồ sợ bị đánh cắp nên giấu giếm đi… Nhưng Toàn Chân Giáo đông người như vậy, hoàn thành nhiệm vụ bao nhiêu lần liền lại không hề nhận được một mảnh vỡ nào, đây đã không chỉ là vấn đề xác suất nữa rồi.

“Có khi nào liên tục hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ xong mới tự động khen thưởng không?” Xuân Tường suy đoán.

Dựa theo mô típ game online thường có, vấn đề mà xác suất không thể giải quyết, chỉ có thể dùng số lượng để đoán mò.

“Chắc không đâu…” Vô Kỵ cau mày nói: “Nhiệm vụ này rất phức tạp, ngươi nghĩ người bình thường sẽ làm được bao nhiêu lần trong ba ngày hoạt động?”

“Chuyện này thì…” Nghe Vô Kỵ nói vậy, cả đám bắt đầu trầm tư suy nghĩ.

Tại thành Dư Huy, người của Toàn Chân Giáo không ai dám cản lại.

Vương Vũ là thành chủ, đã thế hắn lại còn chạy rất nhanh, với điều kiện thiên thời, địa lợi, nhân hòa như vậy mà cả buổi sáng hắn cũng chỉ làm được mười mấy nhiệm vụ, đủ thấy nhiệm vụ hoạt động này phiền phức đến mức nào.

Đổi lại là những người khác, có lẽ ba ngày cũng không thể làm nổi mười mấy nhiệm vụ, nếu hệ thống thiết lập như thế, vậy thì hoàn toàn là chơi khăm người chơi rồi.

Để người chơi có thêm thú vui mà hệ thống thiết lập nhiệm vụ hơi bẫy người một tí thì còn có thể xem xét được, nhưng ăn bánh vẽ cho đỡ đói thì ít ra thì cũng phải có cái bánh chứ, nếu đến cái bánh vẽ cũng không có, vậy thì đó không phải là chơi khăm nữa, đám người chơi nhất định sẽ không vui vẻ gì.

Khách hàng chính là thượng đế, mọi người đều bỏ tiền ra mua mũ trò chơi về chơi game, ai bằng lòng bỏ tiền ra để bị người ta chơi khăm?

“Hay nhiệm vụ phần mộ chỉ là thứ ngụy trang! Bên trong còn có điểm mờ ám khác?” Lúc này Vương Vũ bỗng lẩm bẩm.

Vô Kỵ khẳng định nói: “Ừm, chắc chắn là có! Mọi người xem kỹ lại giới thiệu nhiệm vụ của hệ thống đi.”

“Giới thiệu nhiệm vụ…”

Cả đám nghe lời Vô Kỵ nói vội vàng mở cột nhiệm vụ ra, bắt đầu đọc lại nhiệm vụ một lần.

Tết Thanh Minh vốn là ngày tết cúng bái tảo mộ, lúc này bên ngoài thành Dư Huy đang vô cùng nguy hiểm, lại có quái vật đã trà trộn vào chủ thành...

“Lại có quái vật đã trà trộn vào chủ thành...”

Quả nhiên, rất nhanh cả đám đã phát hiện ra tin tức ẩn giấu trong nhiệm vụ, không ngờ thành Dư Huy hiện tại đang có quái trà trộn vào.

Nhìn đến đây, mọi người đã hiểu ra vài điều.

Chẳng trách những NPC cư dân kia đều không tin tưởng người chơi, cho dù người chơi có gõ cửa đến mức họ phải đi ra mở thì cũng chỉ giao cho người chơi nhiệm vụ vặt vãnh, thì ra không phải là do vấn đề độ thiện cảm, mà là trong thành đang có quái trà trộn vào, thiết lập của bọn họ chính là không thể tin tưởng sinh vật đứng ngoài cửa.

Công ty trò chơi không muốn tiết lộ tin tức nhiệm vụ trước khi kích hoạt nhiệm vụ, cũng hoàn toàn là vì sợ bị người chơi nhìn thấu điểm mờ ám trong đó.

Đúng là người bán luôn khôn hơn người mua mà, quả nhiên đám bại hoại đó không có ai là người tốt cả.

“Thế thì quái đang ở đâu nhỉ?”

Hiểu được điểm này rồi, cả đám vội vàng nhìn quanh bốn phí, nhưng bây giờ trên phố đâu đâu cũng thấy người chơi chạy qua chạy lại, không thể phát hiện ra ai là quái vật.

Vô Kỵ nói: “Nếu quái đã có thể trà trộn vào thành, vậy thì khẳng định là chúng đã biến thành hình dạng NPC rồi… Đương nhiên mọi người dùng mắt thường là không thể nhìn thấu được…”

“Vậy phải nhìn thế nào?” Cả đám hỏi.

“Quy tắc tương cận.” Vô Kỵ nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Bắt tay vào NPC quen thuộc nhất, nhất là NPC không nằm trong đám cư dân, mọi người nghĩ xem, có NPC nào phù hợp với những điều kiện này không?”

“Có!” Vô Kỵ vừa nói dứt lời, Vương Vũ đã trả lời: “Ẩn Giả.”

“Ẩn Giả? Đó là ai?” Cả đám nghe thế khó hiểu hỏi lại.

Là một NPC đạo sư, Ẩn Giả cũng giống như cái tên của lão ta, sống nay đây mai đó như một cọng bèo trôi, không thích bị người ta làm phiền, bởi vậy Vương Vũ cũng không thường nhắc đến lão ta, cũng chỉ có mấy người trong Toàn Chân Giáo mới biết đến Ẩn Giả.

“Người quen của lão Ngưu, lão ta sống trong con hẻm tối tăm cạnh đại lộ Trung Ương.” Vô Kỵ nói với mọi người.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment