Ta Lấy Trường Sinh Họa Tiên Du (Dịch)

Chương 2 - Núi Sông Có Bệnh, Nhân Gian Có Yêu!!!

Ở bất cứ một thế đạo nào chăng nữa, dân chúng đều là những người cơ khổ.

Càng không phải nói, thế đạo hiện giờ cũng không thái bình…

Dựa theo cách nói của những đạo sĩ tha phương kia... Núi sông có bệnh, nhân gian có yêu.

Phương Triệt thu lại ý cười, xoa xoa đầu con lừa già, khiến nó nhẹ nhàng phát ra một tiếng kêu "Ừm ngáng ~" đầy thoải mái. Sau đó, cái miệng lừa nghiêng qua một bên, cắn lấy thỏi mực, bắt đầu mài.

Đầu năm nay, mấy con lừa không chỉ biết kéo cối xay, còn biết mài mực...

Phương Triệt ngồi nghiêm chỉnh, nhẹ nhấp một ngụm Hoàng tửu nóng hổi, tựa như mảnh hắc ám chật hẹp mà vô tận trước mắt đều bị xua tan, trong lòng ấm áp dào dạt, khí huyết trong cơ thể khẽ lưu chuyển, cả người cực kỳ thoải mái.

Đôi mắt ảm đạm nhìn về phía trước, như một giọt mực nước màu trắng, nhẹ nhàng nhỏ xuống tờ giấy màu đen, từ từ nở rộ ra hàng nghìn hàng vạn ánh sáng chói lọi.

Thứ ánh sáng ấy đan vào nhau, ngưng tụ thành một cây bút lông thần dị, thản nhiên viết xuống không gian tối đen trước mắt Phương Triệt.

Chậm rãi, những văn tự chói mắt ấy, bắt đầu hiện ra theo thứ tự rõ ràng.

...

【 đạo linh: Sơn Hà Bút 】

【 đạo ấn: Không 】

【 đạo đồ mục tiêu: Túy Xuân lâu (chưa)】

...

Có lẽ đây là vật duy nhất hắn có thể thấy được thông qua đôi mắt mù của mình.

Mỗi lần quan sát đều có chút cẩn thận, cũng như nắm chắc thứ gọi là hy vọng xa vời trong nhân sinh của hắn vậy.

Kiếp trước chết vì bệnh, khi xuyên qua, lại bước vào thân phận của người hoạ sĩ thiếu niên này, vốn dĩ thị lực của thiếu niên hoạ sĩ ấy dù có kém một chút, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhìn thấy được ánh sáng, vì vậy đối phương mới có thể dùng công việc vẽ tranh mà sống qua ngày.

Nhưng sau khi Phương Triệt tỉnh lại bên trong thân hình này, thị lực vốn đã yếu ớt kia trực tiếp tắt hẳn rồi.

Hiện tại, dù hắn có mở to mắt cũng hoàn toàn không trông thấy ánh sáng.

Tương lai lại một lần nữa rơi vào mê mang.

Cũng đúng thôi, thân thể không trọn vẹn, thì đâu có hi vọng gì đáng nói?

Một kiếp này của hắn lại cô độc, ngay cả một thân nhân cũng không, thứ làm bạn bên cạnh, cũng chỉ có duy nhất một con lừa già, không người nói chuyện, tịch mịch dài đằng đẵng theo sau.

Hắn đã từng nảy ra ý định chấm dứt cuộc đời này, nhưng một con kiến còn muốn sống cho qua ngày đoạn tháng, nữa là con người?

Dù một kiếp này, sinh mệnh của hắn có yếu ớt đến đâu cũng là đáng quý…

Tới cuối cùng, Phương Triệt vẫn lựa chọn cứ sống tạm cho xong.

Không cầu đại phú đại quý, chỉ cần bình an là được.

Phương Triệt lặng im nhìn chuỗi văn tự vừa hiện ra trước mắt, tâm tĩnh khí ngưng, nhìn quầng sáng nọ dần dần tán đi.

Con lừa già ở một bên cũng mài xong mực rồi, nó lại im lặng nằm sấp xuống, từ bên trong xoang mũi phun ra một tia khí nóng, hiển nhiên là công việc mài mực kia đã khiến nó thấm mệt rồi.

Phương Triệt nhẹ nhàng vuốt ve đầu lừa, sau đó vươn tay tới sờ vào một tấm giấy Tuyên Thành đã mang theo, trải bằng nó xuống mặt bàn.

Ngón tay thon dài cầm lấy cây bút lông đơn giản, thoáng chốc lại có cảm giác dường như linh cảm từ bên trong mi tâm của chính mình vừa phát tán ra ngoài...

Trong mơ hồ, hắn cảm nhận được Xuân Hương tỷ đang nấu rượu, cảm nhận được vài hạt mưa mỏng manh, lạnh lẽo của mùa xuân, cảm nhận được Túy Xuân lâu với một mảnh kiến trúc tinh tế, rường cột chạm trổ, cùng những lỗ mộng phức tạp phía đối diện, cũng nhìn thấy những nữ tử duyên dáng, với nụ cười khéo léo, tươi đẹp vô cùng đang đứng trên hành lang của tòa lầu ấy.

Mặc dù đôi mắt không thể nhìn thấy, nhưng trong tâm lại có linh, có thể nhìn trộm thiên địa.

Đây cũng là vốn liếng duy nhất khiến hắn có thể dùng đôi mắt mù của mình để vẽ tranh.

Chấm mực viết xuống, nước mực thấm vào giấy, loại giấy Tuyên Thành này hút mực tương đối nhanh, bởi vậy mà dùng nó để hoàn thành một tác phẩm hội họa sẽ dễ dàng hơn bình thường rất nhiều.

[ Nguyên văn là giấy sinh tuyên (生宣), nó là một loại giấy Tuyên Thành chưa trải qua xử lý. Sau khi sinh tuyên được gia công bằng phèn chua, nó sẽ được gọi là thục tuyên. Có nhiều loại sinh tuyên khác nhau, ví dụ như giáp cống, ngọc bản, tịnh da, đan tuyên, miên liên. Bởi vì sinh tuyên chưa trải qua gia công, nên tính hút nước và thấm nước của nó rất mạnh, dễ dàng vẽ nên những đường nét phong phú, biến hóa đa dạng. ]

Phương Triệt dựng cổ tay điểm mực, chỉ ít ỏi vài nét bút đã vẽ nên một bông hoa mai bằng mực hồn nhiên nở rộ trên tờ giấy Tuyên Thành.

Vẽ xong bông hoa mai bằng mực vô cùng sống động, coi như thao tác luyện bút đã hoàn thành, tinh thần trầm xuống, Phương Triệt lập tức cảm nhận được một luồng nhiệt lưu không ngừng chạy trong cơ thể, khí huyết sôi trào, thân hình ấm áp, cái rét của mùa xuân cũng bị xua tan.

Hiệu quả càng mạnh hơn một bình rượu gạo nóng.

Bình Luận (0)
Comment