Ta Lấy Trường Sinh Họa Tiên Du (Dịch)

Chương 3 - Sinh Tuyên Hội Tả Ý, Thục Tuyên Điêu Công Bút!!!

Thứ này chính là năng lực đi kèm do đạo linh Sơn Hà Bút mang đến, vẽ tranh mỗi ngày đều có thể tăng cường khí huyết, quán thông kinh mạch, trừ ẩm ấm thân, làm linh cảm lớn mạnh.

Nếu có thể hoàn thành mục tiêu kia, hẳn là sẽ nhận được thu hoạch còn lớn hơn nữa. Đây cũng là nguyên nhân khiến Phương Triệt vẫn một mực kiên trì không ngừng vẽ thanh lâu.

Hắn muốn nhìn xem, sau khi mình vẽ xong kiến trúc mục tiêu nọ, bản thân có thể nhận được cái gì...

Quá trình nhuận bút [1] chấm dứt, Phương Triệt lấy ra một cuốn thục tuyên [2], đây là bức vẽ về Túy Xuân lâu, mục tiêu của hắn trong Hà Lạc thành này.

Bức hoạ cuộn tròn này không thể hoàn toàn mở ra được, chỉ có thể khẽ khàng để lộ một phần nhỏ bên trong, dù sao cái bàn này cũng quá nhỏ, không thể trải toàn bộ bức vẽ lên trên.

Phải biết rằng, sinh tuyên hội tả ý, thục tuyên điêu công bút.

(Có thể hiểu câu này đơn giản như sau, dùng giấy sinh tuyên để vẽ những bức tranh thoải mái, xem trọng phần tinh thần bên trong mà không quá chú trọng đến vẻ ngoài, nghĩa là có thể người họa sĩ có thể phóng tác tự do, không cần quá tỉ mỉ. Còn thục tuyên thường được dùng để vẽ một sự vật gì đó cực kỳ tỉ mỉ chính xác, chú trọng đến ngoại hình bên ngoài.)

Hiện giờ hắn muốn vẽ Túy Xuân lâu, dạng kiến trúc phức tạp bậc này, tất nhiên phải dùng thục tuyên mới có thể phác họa được một cách tinh tế nhất.

Lượng công việc rất lớn, Phương Triệt đã vẽ nó được khoảng hai tháng rồi.

Hắn dùng linh cảm tinh thần để nhìn tòa lầu các trước mặt, mặc dù có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng vẽ tranh, chẳng qua mỗi lần vẽ xong tâm thần đều rơi vào trạng thái uể oải, cần nghỉ ngơi một ngày mới có thể tiếp tục được.

Tuy hơi quá sức, nhưng Phương Triệt lại mơ hồ linh cảm được rằng, dường như duối quá trình rèn luyện vẽ tranh này, linh cảm trong người hắn sẽ không ngừng lớn mạnh.

Có lẽ đây chính là một chỗ tốt khác do vẽ tranh mang lại.

Mặc dù không thể trị liệu tật ở mắt, nhưng nó lại mang đến cho Phương Triệt một loại hi vọng còn lớn mạnh hơn nhiều, đó là linh cảm… có thể thay thế được con mắt.

Phương Triệt dùng tay vạch xuống những nét bút, chính xác mà kiên nhẫn phác họa nên những chi tiết của Túy Xuân lâu lên bức hoạ cuộn tròn thục tuyên kia.

Vào thời điểm hắn chăm chú vẽ, đôi khi sẽ có những du khách bị một vị hoạ sĩ mù như hắn chọc cười, trong lòng cảm thấy tò mò rồi tiến đến quan sát.

"Hạt tử tiên sinh, bức tranh này bán như thế nào?" Có người hỏi giá.

"Vẽ tranh tại chỗ, một lượng một bức, vẽ người vẽ vật vẽ cảnh đều như vậy, nếu cảm thấy không hài lòng có thể từ chối trả tiền. Nếu mua lại những bức vẽ có sẵn, năm trăm văn một bức, đây là giá đã được quy định từ lâu, tuyệt không lừa già không dối trẻ." Hai tròng mắt của Phương Triệt vẫn là một mảnh ảm đạm không ánh sáng, hắn nhã nhặn cười, trả lời câu hỏi của đối phương.

Có người ngại giá này quá đắt, nói vớ vẩn vài câu, sau đó xua tay rời khỏi.

Có người vẫn còn tò mò, tiếp tục lưu lại quan sát họa sư mù vẽ tranh, hồn nhiên như đang xem náo nhiệt.

Phương Triệt cũng không thèm để ý tới bọn họ, hắn đã sớm quen với những tình huống như vậy rồi. Hắn lại bình tĩnh, ngưng thần tiếp tục vẽ tranh, thi thoảng lại uống một ngụm rượu gạo vừa được Xuân Hương tỷ hâm nóng lại, rồi không nhanh không chậm tinh tế phác hoạ, kiên nhẫn chờ cho đến lúc tác phẩm hội họa mình đã vẽ suốt hai tháng qua đi đến giai đoạn kết thúc.

Tuy mắt hắn đã mù, cũng không nhìn vào trang giấy, nhưng mỗi một lần ngòi bút lông chấm xuống bức vẽ kia, hắn lại có thể chính xác mà phác hoạ nên những đường nét tuyệt đẹp trên giấy, khiến cho nhóm người quan sát không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ.

Vừa có mấy cái tiền đồng “Đinh đinh đang đang” rơi xuống chiếc bát nhỏ bằng gốm, dùng để uống rượu, được đặt bên cạnh bàn của hắn.

Đó là tiền thưởng của những người xem vẽ có chút trầm trồ kia.

Mãi nghệ nhận chút tiền thưởng, kiếm cơm bằng bản lĩnh của mình, tuyệt đối không mất mặt xấu hổ.

Đồng tiền rơi xuống bát, vang lên âm thanh trong trẻo, sống động. Phương Triệt cảm thấy được âm thanh này, trong lòng có cảm giác nó chính là thứ âm thanh tươi đẹp nhất thế gian.

Vậy là mấy ngày tiếp theo, hắn và con lừa già kia đã có một chút tiền để ăn cơm rồi.

"Này! Tên mù chết tiệt kia, nhanh vẽ cho gia một bức, vẽ xong sẽ có phần thưởng."

Bỗng nhiên, từ trong đám người truyền đến tiếng động xô xô đẩy đẩy. Sau đó, mấy bóng người kiêu ngạo chen tới. Đám người ấy chính là lũ lưu manh có tiếng trên con phố này.

-----------------

[1] : nhuận bút ở đây chỉ hành động ngâm bút lông vào trong nước trước khi sử dụng, làm như vậy, để phần lông trên bút nở ra, trở nên mềm mại, giúp cho mực nước dễ dàng ngấm vào trong, cũng tạo cảm giác tròn trịa, mượt mà hơn khi viết chữ.

[2] : sinh tuyên đã trải qua quá trình xử lý sẽ được gọi là thục tuyên.

Bình Luận (0)
Comment