Ta Lấy Trường Sinh Họa Tiên Du (Dịch)

Chương 4 - Chấp Bút Điểm Mực Vẽ Thiên Địa, Sơn Hà Sinh Ấn Chưởng Nhân Gian!!!

Tên lưu manh dẫn đầu tên là Triệu Nhị, hai tay gã ôm ngực, không kiêng nể gì lập tức vươn cổ tới trước mặt Phương Triệt, nhìn chằm chằm vào mấy đồng tiền trong bát, con mắt lập tức tỏa sáng long lanh.

Sau đó, gã vừa hét to bảo Phương Triệt vẽ tranh, vừa thò tay tới, muốn vơ vét mười mấy cái tiền đồng trong bát.

Trong đám đông xung quanh, đã có người phát ra âm thanh bất mãn, nhưng lại bị Triệu Nhị trừng mắt đe dọa.

"Triệu Lão Nhị, các ngươi đừng có quá đáng, ngay cả tiền thủ nghệ của người mù mà các ngươi cũng muốn cướp, cẩn thận gặp phải sét đánh đó!" Nữ chưởng quầy Xuân Hương tỷ không nhịn nổi nữa, lập tức đứng ra, mở miệng nói thay Phương Triệt.

Triệu Nhị đưa ánh mắt dâm đãng liếc nhìn dáng người đẫy đà giống như một quả đào chín của Xuân Hương tỷ, rồi liếm môi cười nói: "Chưởng quầy, ngươi có thời gian đi quan tâm tới tên mù lòa chết tiệt này, không bằng dùng thời gian ấy mà đi quan tâm xem tới khi nào thì tên tướng công đã vào kinh đi thi từ mấy năm trước của ngươi mới trở về, sẽ tốt hơn đó?"

"Nếu lâu thế rồi mà hắn còn chưa trở lại, thì không phải ở trên đường đã bị yêu ma hãm hại ăn tươi, cũng là ở kinh thành đã có niềm vui mới. Đến lúc đó, Xuân Hương tỷ ngươi có quay về Túy Xuân lâu tiếp tục bán duyên hay không? Nếu ngươi quay lại, ta dám đảm bảo là đêm nào cũng tới cổ vũ cho ngươi!"

Lời nói của Triệu Nhị vừa rơi xuống, mấy tên đồng lõa với gã đã nở nụ cười phụ họa.

Xuân Hương tỷ bị những lời lẽ này chọc tức, sắc mặt đỏ bừng. Vết sẹo trong lòng bị người ngoài vạch trần, nàng vừa thẹn vừa giận, hai mắt đỏ ửng lên.

Nhóm tửu khách xung quanh không nhịn được nửa, đều mở miệng lên tiếng cho Xuân Hương tỷ.

Triệu Nhị chẳng nói chẳng rằng, chỉ vỗ vỗ thanh đoản đao treo bên hông, sau đó trừng mắt nhìn quanh bốn phía, sau khi dọa cho đám tửu khách mới lên tiếng phải thối lui, gã lại hung hăng liếc mắt nhìn thân thể mềm mại đẫy đà của Xuân Hương tỷ đang nổi giận một cái. Ánh mắt sắc lẻm như muốn xé toạc, lại giống như muốn nhìn thấu mớ y phục đang bao bên ngoài thân thể đối phương.

"Tên mù kia, gia bảo ngươi vẽ ngươi còn không vẽ, những tiền đồng này coi như ngươi hiếu kính gia đi."

Triệu Nhị vỗ vỗ mặt bàn trước người Phương Triệt, sau đó đã dẫn theo đám đồng bạn, đẩy đám đông ra, nghênh ngang rời đi.

Dạo gần đây, Triệu Nhị rất thường xuyên tìm đến nơi này, đây là lần thứ tư rồi. Cứ như bản thân đã tìm được một con đường kiếm tiền rất dễ, chỉ cần tiêu hết tiền, gã sẽ đến lấy từ trên người Phương Triệt, càng ngày càng không kiêng nể gì.

Ngày thường, Phương Triệt còn có thể mở miệng nói vài câu, thử vớt vát lại vài cái tiền đồng, nhưng lần này, hắn lại không thèm để ý đến đám người Triệu lưu manh vừa mới rời đi.

Chỉ vì hắn vừa hoàn thành một đường phác hoạ cuối cùng trên bức họa cuộn tròn bằng giấy thục tuyên kia.

Tựa như một tia sáng nhỏ vừa lướt qua vùng hắc ám trước mắt, tựa như ánh mặt trời vừa vỡ tan ra, sau đó những điểm tinh quang ấy nhanh chóng tập hợp lại, ngưng tụ thành hai hàng chữ nhỏ.

【 Đạo đồ mục tiêu có thể vẽ: Túy Xuân lâu đã thành 】

【 chấp bút điểm mực vẽ thiên địa, sơn hà sinh ấn chưởng nhân gian 】

【 đạo ấn... Sinh! 】

Từng điểm sao sáng không ngừng lấp lánh, chiếu rọi thành một hàng văn tự thật dài.

Chuỗi văn tự nọ tản ra khí tức cổ xưa, bên trong những hàng chữ lại để lộ một luồng khí thế xuất trần mịt mờ, như có như không.

"Đạo ấn..."

Phương Triệt ngồi nghiêm chỉnh, thắt lưng thẳng tắp, nhìn hai chữ “đạo ấn” được đề cập đến trong chuỗi văn tự kia, kìm lòng không được, khẽ thì thào một tiếng.

Vào khoảnh khắc này, trong lòng hắn có chút vui sướng. Hắn đã khổ sở vẽ tranh suốt hai tháng, rốt cuộc cũng thành công, hoàn thành Túy Xuân lâu, một trong số những kiến trúc mục tiêu tại Hà Lạc thành.

Ông...

Chỉ trong phút chốc, đầu ngón tay Phương Triệt đã chạm đến bức hoạ cuộn tròn nọ. Ở trong đôi mắt không nhìn thấy ánh sáng của hắn, dường như bên trên bức hoạ cuộn tròn nọ đang tản ra rất nhiều điểm hào quang.

Những điểm hào quang ấy nhanh chóng chui sâu vào Nê Hoàn cung bên trong mi tâm của hắn.

Thật chậm rãi, bức hoạ cuộn tròn kia lại đón gió mà mở ra. Một bức họa dùng bút phong tỉ mỉ, tinh tế phác hoạ nên một tòa lầu các lập tức xuất hiện trong đầu hắn.

Lầu các tĩnh lặng, cao cao ngất trời.

Hàng lan can nhuộm đỏ cong cong, tựa như một dải lụa màu vô cùng rực rỡ, vương vấn quấn quanh thân lâu.

Mỗi một nét bút đều được trau chuốt cực kỳ cẩn thận, đến cả những viên gạch ngói bên trên cũng được phác họa rất rõ ràng.

Bút phong kỹ lưỡng tỉ mỉ, lần lượt khắc họa nên những phần góc mái cong cong vểnh vểnh, lại tô lên từng mảng màu xanh biếc, giống như một chú chim đang giương cánh bay cao.

Khoảng giữa tòa lầu có đặc tả những mỹ nhân thoa son thơm, yểu điệu tựa người vào lan can. Mùi hương của son phấn đón gió phiêu lãng, chọc cho người khác phải mơ màng, nghỉ chân nhìn lại.

Một tòa Túy Xuân lâu sống động như thật, lập tức ánh vào mi mắt.

Bình Luận (0)
Comment