Đồn đại càng lúc càng mơ hồ, vì vậy không tránh khỏi có người cho rằng đây là thủ đoạn cường điệu của Thiên Lý đường.
Nào là giác ngộ ngay tại hiện trường, nào là tạm thời đột phá, tất cả cũng đều là diễn kịch mà thôi. Thuần túy là thủ đoạn nhằm cố ý nâng cao giá cả Thiên Linh Chân Hoa.
Phía sau một thuyết âm mưu luôn có một thị trường tồn tại.
Loại nghi ngờ bàn luận này rất nhanh liễn thu hút được sự cộng hưởng của nhiều tu sĩ. Bọn họ chủ động tự mình điều tra thân phận của những tu sĩ từng đột phá ở trong Thiên Lý đường.
Nhưng sau một phen điều tra, một việc khiến bọn họ không ngờ tới đã xảy ra.
Phàm là những tu sĩ mà bọn họ có thể tìm thấy, vậy mà lại đều là hàng thật giá thật, khốn đốn nhiều năm ở bình cảnh tu hành.
Mà khoảng thời gian gần đây, cũng xác thực đã đột phá thành công. Mỗi một người đều có rất nhiều thân thích bằng hữu và nhiều chứng minh được ghi lại, không làm giả được!
Từ trước đến nay sự thật vẫn luôn mạnh hơn lời hùng biện, kết quả điều tra nhất thời dẫn đến làn sóng chấn động lớn.
Thiên Linh Chân Hoa vậy mà không chỉ là đẹp thôi đâu. Thậm chí còn có tác dụng giúp tu sĩ đột phá bình cảnh, thậm chí giác ngộ thần thông!
Vẻ đẹp đơn thuần và có thể đem đến tiến bộ trên tu vi.
Khoảng cách giá trị giữa hai cái này, không thể so sánh theo cách thông thường được.
Càng quan trọng hơn đó là, bảo vật có thể giúp đỡ tu sĩ ngộ đạo bậc này, bình thường đều bị cường giả độc chiếm. Người bình thường căn bản khó có cơ hội gặp được.
Mà hiện nay, hoa Thiên Linh này lại là miễn phí cho người ta thưởng thức!
Tuy chỉ là bản sao mô phỏng, nhưng cũng có hiệu quả ngộ đạo kia mà!
Các tu sĩ không khỏi rung động.
Vì vậy, bọn họ vội vã đuổi tới Thiên Lý đường gần đây nhất trước khi tin tức bị lan truyền hoàn toàn.
Trong phút chốc, Thiên Lý đường người người vây kín.
Trước cửa người xếp thành hàng dài, Tiêu Tu Viễn một bên cười tươi như hoa, một bên duy trì trật tự.
...
“Thiếu chủ, chuyện này cũng nằm trong dự đoán của ngươi ư?”
Trong Thú Chủng giới, Liễu Tam nhìn thấy tin vui mà Tiêu Tu Viễn truyền tới, lông mày hơi nhấc lên có chút khó hiểu hỏi.
“Thiên Linh Chân Hoa, quả thực là có chỗ độc đáo. Nhưng những đồ giả mà thiếu chủ mô phỏng kia, cũng có thể giúp đỡ tu sĩ ngộ đạo?”
Ánh mắt hắn lóe qua một tia nghi ngờ.
“Có lẽ là bởi vì thiên tư của lão Liễu ngươi quá thấp chăng.” Trong nhãn cầu màu vàng đang bay lơ lửng ở một bên, đột nhiên phát ra âm thanh trầm ngâm của Phương Tái Tế.
“Tại sao ngươi cứ âm hồn bất tán vậy?” Vẻ mặt Liễu Tam đột nhiên thay đổi.
Giơ tay muốn bắt lấy “đồng thị chi nhãn”, không nghĩ tới chỉ tóm được không khí.
“HỪ, còn muốn bắt ta? Ta làm sao có thể phạm phải cùng một lỗi lầm đến hai lần?” Phương Tái Tế có chút dương dương tự đắc nói.
Phân thân Hứa Bạch không quan tâm đến Phương Tái Tế đang pha trò cười ở bên cạnh, mà hắn tạm thời ngừng vẽ mô phỏng hoa Thiên Linh, quay đầu lại nhìn Liễu Tam.
“Không cần nói bản sao mà ta sao chép xác thực có mấy phần thần vận của Thiên Linh Chân Hoa. Cho dù chỉ là một tờ giấy trắng, để số lượng tu sĩ đủ nhiều tiến hành tham quan học tập lẫn nhau, sẽ luôn có một số tu sĩ có thể lĩnh ngộ ra điều gì đó. Hắn cười nói.
“Trời... hóa ra là thế. Tông chủ, ngươi từ khi nào trở nên xảo trá như vậy?” Giọng nói khó tin của Phương Tái Tế truyền đến.
Sắc mặt Hứa Bạch bình tĩnh không đổi, vươn tay bắt lấy.
Lần này Phương Tái Tế lại trốn không thoát, nhãn cầu màu vàng bị hắn nắm chặt trong tay.
Âm thanh của Phương Tái Tế đột nhiên dừng lại, Lý Phàm quay lại giải thích cho Liễu Tam nghe: “Liễu lão, thần thức của người hiện tại vẫn đang ở trong mối liên kết đồng bộ với ‘đồng thị chi nhãn’, cho nên Phương trưởng lão mới có thể phát giác được hành động của ngươi. Chỉ cần tạm thời thoát ra thì sẽ không thất thủ nữa.”
Liễu Tam có chút bừng tỉnh: “Ta vậy mà lại quên mất chuyện này.”
Hứa Bạch hơi mỉm cười, bỏ qua vấn đề này.
Sau đó, biểu tình của hắn trở nên có chút nghiêm túc, lên tiếng hỏi Liễu Tam: “Liễu lão, đan dược mà ta bảo người luyện chế chuẩn bị đến đâu rồi?”
Liễu Tam từ trong tay cẩn thận lấy ra một cái hộp gỗ: “‘Dung hồn tiêu thể đan’ là đan dược được luyện chế từ hơn hàng trăm loại vật cực độc. Sau khi sử dụng, thời gian không tới một hơi thở cơ thể đã muốn tiêu tan, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian. Cho dù có là cường giả Hợp Đạo cũng không ngoại lệ.”
“Thiếu chủ, ý ngươi là...”
“Ta chuẩn bị cho bản thân đấy. Tuận tiện để ta tự sát vào thời điểm quan trọng.” Hứa Bạch thản nhiên nói.
Lời của Hứa Bạch không khỏi khiến cho Liễu Tam giật nảy mình.
Nhưng rất nhanh hắn kịp phản ứng, tự sát trong lời của Hứa Bạch là nói phân thân này.
“Sao thiếu chủ phải đến mức này? Có ta và lão Phương ở đây, còn có Dược Vương Chân Đỉnh. Cho dù không địch lại, muốn chạy trốn cũng đâu khó.” Liễu Tam nhìn Hứa Bạch, có phần không hiểu.
Hứa Bạch cũng chỉ giải thích thêm: “Chỉ là để phòng lỡ như thôi.”
Liễu Tam thấy vậy cũng không truy hỏi nữa. Mà là dặn dò: “Nếu như là để tiện tự sát, thiếu chủ có thể dùng linh lực cuốn lấy Dung Hồn Tiêu Thể đan nuốt vào trong đan điền. Thời khắc mấu chốt làm tan đan dược, trong lúc dược lực chuyển niệm có thể lan khắp toàn thân. Trong quá trình này còn cần chú ý...”