Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1174 - Chương 1174. Lừa Chuyển Thiên Địa Lí (2)

Chương 1174. Lừa chuyển thiên địa lí (2) Chương 1174. Lừa chuyển thiên địa lí (2)

Áp bức càng lúc càng mạnh mẽ, Lý Phàm cũng hoàn toàn cảm nhận được áp lực sinh tử, đại nạn ập xuống đầu mình.

May thay, khi Hứa Bạch thánh thai đem toàn bộ quyền năng của thiên địa chi phách đang rời rạc trên thế gian, chuyển giao hoàn toàn lên cơ thể mình.

Động tác Hợp Đạo của hắn chậm dần.

Bởi vì, tiếp sau đây, đã đến lúc các thiên địa chi phách vốn dĩ không tồn tại trên thế gian mà chỉ giáng thế vào những thời khắc quan trọng kia ra sân khấu rồi.

Bầu trời của châu Thiên Linh đột nhiên tối sầm lại.

Một bóng đen vô hình bám lên cơ thể Hứa Bạch thánh thai.

Bùm!

Đầu của Lý Phàm giống như bị người nào đó tàn nhẫn đánh mạnh một cái, sau khi hắn hoàn tất mọi chuẩn bị, vội vàng chạy về Trường Sinh cốc thiếu chút nữa liền vấp ngã, trực tiếp rơi từ trên không trung xuống.

Thiên địa chi phách: U Ảnh!

Cảm nhận được tin tức mới được truyền đến, mồ hôi trên trán Lý Phàm chảy xuống.

Không phải là vì hắn sợ hãi.

Mà là bởi vì, hắn và Hứa Bạch thánh thai cùng sử dụng chung một cơ thể, cho nên mọi chuyện Hứa Bạch thánh thai đang làm vô hình chung tạo nên áp lực rất lớn lên người hắn.

Dùng cách nói thông thường để hình dung thì đó là “Ngươi là cái thá gì? Cũng xứng dùng chung cơ thể với ta ư?”

Cảnh tượng lúc ẩn lúc hiện, Lý Phàm cảm ứng được, địa vực châu Thiên Linh dường như có một đạo thiên địa chi phách vô cùng mạnh mẽ giáng lâm.

Mà khí tức mơ hồ truyền đến từ trên người thiên địa chi phách kia, Lý Phàm không hề lạ lẫm.

Chính là thiên địa chi phách: Mặc Sát!

Đôi mắt của Hứa Bạch thánh thai, trong nháy mắt trở nên tối tăm, sâu thẳm.

Tầm nhìn dường như có thể xuyên qua ngàn vạn dặm cản trở của không gian, trực tiếp rơi trên người Lý Phàm!

Bùm!

Lý Phàm mới vừa bay về đến Trường Sinh cốc, giống như chịu phải lực phản kích rất mạnh, thân hình lắc lư rơi xuống.

Tình huống bất thường này lập tức thu hút sự chú ý của Liễu Tam.

Ba người ở Dược Vương tông, Phương Tái Tế say mê với luyện khí.

Khương Ngọc San một lòng nghĩ tới tu hành.

Duy chỉ có Liễu Tam là quan tâm nhất tới sự phát triển của Dược Vương tông, thần thức bao quát toàn bộ Trường Sinh cốc, luôn chú ý đến động tĩnh của các đệ tử trong môn phái.

Vì vậy, hắn đương nhiên là người đầu tiên phát hiện ra dị thường của Lý Phàm.

“Thiếu chủ, ngươi bị thương ư?” Thuấn di đến trước mặt Lý Phàm, biểu cảm của Liễu Tam có chút khẩn trương, trông hắn không giống như đang giả vờ.

“Không sao, tu hành xảy ra một chút vấn đề, nghỉ ngơi một lúc là được.” Lý Phàm lúc này đã hơi bình ổn được đôi chút, hắn xua tay nói.

Nhìn thấy hơi thở của Lý Phàm dần ổn định trở lại, Liễu Tam mới chậm rãi gật đầu.

Chỉ là trong mắt hắn vẫn còn mang vẻ nghi ngờ.

Lý phàm cũng không giải thích, sau khi đuổi Liễu Tam rời đi, một mình hắn chạy tới mật thất tu luyện của tu sĩ trong tông môn.

Trước tiên Lý phàm cảm ứng qua một chút tình hình của “Di ảnh”.

Quả nhiên, Đông Phương Diệu làm việc rất lão luyện và nhanh chóng.

Toàn bộ một trăm linh tám cái “Di ảnh” đã bố trí ổn thỏa.

“Chỉ là thủ đoạn bất đắc dĩ mà thôi. Nếu như có thể, chỉ hi vọng chúng vĩnh viễn sẽ không bị phát động.”

Lý Phàm chỉ tùy tiện quét mắt nhìn qua một lượt, rồi sau đó không còn quan tâm đến chúng nữa.

Mà thay vào đó, hắn tiếp tục thông qua thần giao cách cảm ngày càng mơ hồ của mình kiểm tra tình hình của Hứa Bạch thánh thai ở châu Thiên Linh bên kia.

Nhưng khi hắn muốn cảm ứng tình hình của Hứa Bạch thánh thai lại giống như bị một màn sương trắng dày đặc bao phủ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh tượng thỉnh thoảng lướt qua những khoảng trống.

Cũng không có cách nào cảm ứng được thông tin cụ thể về việc bóp méo thiên địa chi phách.

Chỉ có thể nhận thức rõ ràng quyền năng của thiên địa chi phách tập trung trên cơ thể Hứa Bạch thánh thai càng lúc càng nhiều.

Và theo đó, thân hình của hắn cũng càng ngày càng tiếp cận với thiên địa chi phách.

Áp lực từ trên người hắn phát ra không thể che giấu được nữa.

Vô số ánh nhìn từ mọi ngóc ngách ở Huyền Hoàng giới đều hướng tới châu Thiên Linh.

Đây là...

Ở trạng thái gần như hoàn hảo của “Thiên nhân hợp nhất”, cho dù có là Trường Sinh thiên tôn cũng phải tốn một khoảng thời gian xác định lai lịch chưa từng xuất hiện ở Huyền Hoàng giới của Hứa Bạch thánh thai.

Mà chính ngay lúc này, trên bầu trời châu Thiên Linh đột nhiên mây đen không rõ nguyên do từ đâu ùn ùn kéo đến.

Mặt trời bị che khuất, toàn bộ châu Thiên Linh trong nháy mắt tối tăm như màn đêm.

Không chỉ là “tầm nhìn” chìm vào bóng tối.

Mà ngay cả đủ loại ánh mắt dòm ngó cũng bị ngăn chặn bởi bóng tối đột ngột buông xuống kia.

Trong Thiên Linh Châu, vô số tu sĩ vô cùng sợ hãi trước tình trạng kì lạ này, bọn họ cứ nghĩ rằng có một đại kiếp nào đang ập tới.

Chỉ có mấy vị cường giả cảnh giới Hợp Đạo, đột nhiên đứng dậy, nhìn lên bầu trời, vẻ mặt kinh ngạc.

“Tiêu đạo hữu, đã chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?”

Bên trong Trường Sinh cốc, Lý Phàm dùng linh phù truyền tin liên lạc với Tiêu Tu Viễn.

“Ta nói trước rồi đấy, chỉ có thể ra tay một lần vào thời khắc quan trọng nhất. Có thành công hay không, thì những việc sau đó cũng đều không còn liên quan gì đến ta nữa.”

Bình Luận (0)
Comment