Trong lúc Lý Phàm đang suy nghĩ tìm thêm một vài sự giúp đỡ ở chỗ nào.
Trong Linh Mộc giới lại đột nhiên xảy ra thay đổi kỳ diệu.
Lúc này, trải qua ngày đêm vất vả không ngừng nghỉ của Thương Thiên Tứ, Linh Mộc giới đã có thay đổi lớn.
Vô số mỹ cảnh Huyền Hoàng điểm xuyết khắp nơi ở Linh Mộc giới. Linh khí dày đặc, mạch đất nối liền, vòm trời sáng rực.
Giống như nối với nhau thành một thể.
Cả thế giới dường như đang xảy ra một sự lột xác kỳ diệu nào đó, mà trong đó thứ rõ ràng nhất, được lợi nhiều nhất đương nhiên là gốc linh thụ ở trung tâm thế giới kia.
Trong thời gian ngắn ngủi, nó vốn dĩ đã ngừng sinh trưởng từ lâu, hôm nay lại giương cao gần một phần ba.
Cành lá xanh biết mơn mởn, một lần nữa tỏa ra sức sống hiếm có.
Giống như vẫn đang ấp ủ điều gì đó.
Lý Phàm khẽ động tâm niệm, dùng Linh Mộc Chi Tâm khóa chặt nguồn gốc của dị động.
Nó nằm ở trung tâm linh thụ, ở giữa không gian vốn đang thai nghén Thụ Nhân.
Vô số điểm ánh sáng xanh ngưng tụ tạo thành một hình người mơ hồ.
“Đây là...” Lý Phàm không khỏi nheo mắt, cơ thể lóe lên bay đến gần.
Nữ tộc trưởng Thụ Nhân lúc này cũng chạy đến.
Nàng nhìn hình nhân ngày càng rõ ràng sắp hình thành cách đó không xa, trước tiên hơi sửng sốt sau đó giống như nhớ đến điều gì đó.
Lập tức trở nên kích động.
“Chủ nhân, đây là ‘Thụ Linh’!” Nàng chủ động giải thích với Lý Phàm.
Nhờ vào lời giải thích của nữ tộc trưởng Thụ Nhân, Lý Phàm cũng hiểu rốt cuộc ‘Thụ Linh’ là thứ gì.
Nếu nói Thụ Nhân được sinh ra từ linh thụ trở thành hộ vệ.
Vậy mục tiêu mà chúng nó cần bảo vệ chính là bảo vệ linh thụ, cho đến khi nó sinh ra linh trí của mình.
So với Lý Phàm cưỡng chế luyện hóa Linh Mộc Chi Tâm, cưỡng ép đoạt được thì Thụ Linh mới càng giống chủ nhân thật sự của Linh Mộc giới hơn.
Một cơ thể trần truồng dần dần xuất hiện trước mặt Lý Phàm.
Cường độ khí tức toát lên trên người nó cũng dần dần tăng lên.
Dường như trong nháy mắt đã vượt qua Lý Phàm với cảnh giới Kim Đan.
Lý Phàm theo bản năng hơi đứng xa ra một chút.
Sau khi dùng Linh Mộc Chi Tâm đảm bảo mình vẫn nắm giữ đại quyền sinh sát của linh thụ mới thở phào nhẹ nhõm.
Uy áp của Thụ Linh vẫn tiếp tục tăng lên.
Nguyên Anh, Hóa Thần...
Cho đến khi có thể so với Hợp Đạo mới từ từ dừng lại.
“Cự thụ sinh linh, nó có thể so sánh với Thiên Đạo Linh Mộc giới.”
“Nếu như Thiên Đạo thật sự linh thiêng, động thiên tương đương với cảnh giới Nguyên Anh. Thế giới nhỏ lại theo quy mô của mình, Hóa Thần không bằng với Hợp Đạo.”
“Việc dùng chi tiết Linh Mộc giới để sinh ra Thụ Linh với thực lực Hợp Đạo gần như là không thể. Nhưng nhờ có Thương Thiên Tứ liên tục vận chuyển Huyền Hoàng kỳ cảnh vào khiến nó ở một mức độ nào đó cũng thực hiện được một thăng cấp nào đó.”
“Giống như trước đây Bạch tiên sinh tay không tạo ra Huyền Hoàng giới loại nhỏ, nhưng mà Thương Thiên Tứ dùng lại là phương pháp phục chế thuần túy.”
Trong lúc Lý Phàm suy nghĩ, điểm sáng màu xanh ngưng tụ từ bốn phương tám hướng cũng dừng tập hợp lại.
Cơ thể gần như chẳng khác gì với loài người xuất hiện trước mặt hắn.
Đường cong mềm mại, giới tính bên ngoài cũng là nữ giống với tộc trưởng Thụ Nhân.
Lý Phàm nhìn qua, tâm niệm khẽ động dùng Mộc Linh Chi Tâm khoác quần áo lên cho nàng.
Thụ Linh không hề phản kháng.
Mà chỉ tò mò đánh giá quần áo bỗng nhiên xuất hiện trên người mình.
Ánh mắt của nàng tuy trong ngây thơ nhưng không phải vô tri hoàn toàn.
Linh hồn trời sinh hơn nữa còn kế thừa tất cả ký ức của linh thụ, nàng chỉ thua kém các tu sĩ bình thường một vài kiến thức giao tiếp giữa người với người mà thôi.
“Tuy thực lực của nàng đã hơn ta nhưng bởi vì ta đã luyện hóa thành quả Linh Mộc Chi Tâm từ lâu, cho nên nàng vẫn phải bị ta kiểm soát.”
Trong lòng Lý Phàm nghĩ như vậy, Thụ Linh ở trước mặt ngoan ngoãn quỳ xuống trước một ý niệm của hắn.
Hợp Đạo quỳ trước Kim Đan, cho dù ở nơi nào cũng là chuyện vô cùng nhục nhã.
Nhưng mà Thụ Linh cũng chẳng mảy may tỏ ra phẫn nộ.
“Chủ nhân.” Ngược lại nàng còn tự nhiên gọi Lý Phàm như vậy.
Tạo hóa trời đất, thiên tính đơn thuần. Không có quỷ kế đa đoan giống như loài người.
Đặc biệt trong lúc mới sinh càng sẽ không che giấu cảm xúc của mình.
Sau khi Lý Phàm phân biệt một lúc xác nhận sự phục tùng của Thụ Linh là suy nghĩ thật sự của nàng, lúc này mới thầm gật đầu.
“Nếu ngươi đã hóa thành hình người cũng nên có cái tên thuộc về mình.”
“Từ nay về sau ngươi tên là ‘Lâm Linh’ đi.”
Nói rồi Lý Phàm giơ tay lên chỉ vào ấn đường của Lâm Linh.
Một lúc sau, một dấu vết màu đỏ xuất hiện ở giữa chân mày của nàng.
“Đa tạ chủ nhân.” Lâm Linh có được tên của mình rất vui mừng, cảm ơn Lý Phàm, cái miệng nói không ngớt.
“Nàng vẫn chưa có khái niệm thực lực tôn ti, cho nên cho dù gọi một người thực lực yếu kém như ta là chủ nhân cũng không có thái độ không hài lòng hay phản kháng nào.”
“Sau này khi nàng lớn lên tiếp xúc với nhiều sự việc thì khó nói hơn rồi.”
“Nhưng mà muốn phá vỡ kìm hãm của Linh Mộc Chi Tâm cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Lý Phàm cẩn thận thể ngộ mối quan hệ giữa mình và Lâm Linh, có chút đăm chiêu.