Chương 1320: Truyền pháp giả hiện thân
Chương 1320: Truyền pháp giả hiện thânChương 1320: Truyền pháp giả hiện thân
Cảnh tượng hàng vạn kiếm triều bái Kiếm Trủng này có thể nói là sự giảng bài thống nhất của kiếm gỗ.
Vậy thì trong lúc "thất linh", nó tương đương với việc một mình kiếm gỗ khiến Hắc Kiếm này thiên vị.
Có thể khiến cho kiếm gỗ Thiên Chi Kỳ đặc biệt dành ra thời gian cố định để truyền thụ một đối một.
Thanh Hắc Kiếm xấu xí này chắc chắn phải có điểm phi phàm.
Thần thức Lý Phàm chậm rãi quét qua thân nó, bất luận hắn có nhìn thế nào thì nó cũng chỉ là một thanh sắt bình thường đến không thể thường hơn.
Như thể hắn tiện tay là có thể bẻ gãy nó.
Nhưng ngay khi Kiếm Mộc mất đi linh tính, những thanh kiếm còn lại cũng mờ mịt chung quanh.
Bản thân Hắc Kiếm lại đang phát sinh những biến hóa vi diệu.
"Giống như là dùng lửa từ từ tôi luyện, loại bỏ chất thải và giữ lại tỉnh hoa, thoạt nhìn rất đơn giản nhưng thực chất bởi vì giống kiếm gỗ, vạn pháp quy nhất, vạn đạo chí giản." Thời gian dần qua, Lý Phàm nhìn thấu sự ảo diệu bên trong.
"Đây chính là một cỗ thân thể khác mà kiếm gỗ Thiên Chỉ Kỳ sự định tạo ra cho bản thân nó?" Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
"Những thanh kiếm khác có thể phải mất một đoạn thời gian rất dài mới có thể lột xác trở thành một khái niệm hoàn chỉnh. Nhưng thanh Hắc Kiếm này nhận được sự thiên vị của kiếm gỗ Thiên Chi Kỳ mà đã tiến gần đến bước hoàn thành chuyển hóa hoàn chỉnh"
"Có lẽ đây chính là một trong những nguyên nhân khiến kiếm gỗ nguyện ý cùng Sóc Phong rời đi." Lý Phàm như có điều suy nghĩ và nói.
Nhìn thanh Hắc Kiếm chưa thành hình, Lý Phàm tạm thời từ bỏ ý định mang nó đi.
"Chắc phải mất mười mấy năm nữa..."
"Đây cũng là thành quả của kiếm gỗ Thiên Chi Kỳ rồi. Nếu có thể lấy nó đi, vậy Thiên Kiếm tông coi như có chỗ đứng trong Linh Mộc giới thật rồi."
Tuy, hiện tại vẫn chưa rõ nguyên nhân vì sao kiếm gỗ Thiên Chỉ Kỳ lại làm như thế. Nhưng điều đó không ngăn cản Lý Phàm tận dụng tối đa mọi thứ.
Hắn trở lại vị trí cũ, ở thêm mấy ngày nữa trong Kiếm Trủng này.
Sau khi không thể hiểu được điều gì mới từ trên thân kiếm gỗ, Lý Phàm mới miễn cưỡng rời đi.
Trước lúc chia tay, Lý Phàm vẫn không quên che giấu Kiếm Trủng bằng bí pháp.
Đồng thời lưu lại ấn ký.
Chỉ cần có người xông vào, hẳn sẽ cảm nhận được ngay.
"Việc của Thiên Kiếm tông đã xong, kế tiếp là đến Dược Vương tông."
Vị trí chỗ di tích Dược Vương tông cũng không phải là cái gì bí mật.
Nó nằm ở bên trong châu Lục Huyền, trên một ngọn núi sâu hẻo lánh. Những năm gân đây, trong đó sớm đã bị tu sĩ vơ vét sạch sẽ.
Chỉ còn lại những đồng nát sắt vụn không ai thèm, vương vãi khắp nơi.
Sau khi Lý Phàm tới chỗ này, hắn kinh ngạc khi phát hiện trong phạm vi trăm dặm không có người sống nào khác.
Trong không khí thoang thoảng mùi hôi thối, khiến người khác sinh lòng chán ghét.
"Dược Vương tông làm việc quả nhiên rất được lòng ta, toàn bộ tông môn đều chuẩn bị chạy trốn rồi. Mà cũng lưu lại chướng khí ghê tởm đến mức này để chỗ cũ của tông môn mình không đến nỗi bị người khác chiếm lĩnh." Lý Phàm thầm nghĩ.
Mùi thối đặc biệt này là do Dược Vương tông năm đó lưu lại. Gần như hòa làm một thể với vùng đất này và tồn tại mấy ngàn năm mà không tiêu tán.
Nếu nó không được xua tan thì chẳng ai muốn sống ở một nơi đầy mùi hôi thối như thế này.
Tuy chiêu này của Dược Vương tông có hơi buồn nôn nhưng quả thật có hiệu quả rất tốt.
Lý Phàm nhìn kiến trúc di tích bảo †ồn gần như hoàn hảo, dựa theo vị trí mà Tiêu Tu Viễn đã chỉ, hắn đi vào bên trong xưởng bỏ hoang.
Lý Phàm chịu đựng mùi thối, phát động linh lực, đào Tiểu Dược Vương đỉnh chôn sâu dưới lòng đất lên.
"Không ngờ lại có ba mươi sáu đỉnh?"
Lý Phàm lộ vẻ khó hiểu. Tuy trước đó, hắn đã ủy thác Tiêu Tu Viễn giúp đỡ đào bới Tiểu Dược Vương đỉnh.
Nhưng đối phương rất son sắt với lời thề của mình, chỉ có hai mươi mấy đỉnh.
“Tiêu đạo hữu à, Tiêu đạo hữu..."
Lý Phàm khẽ lắc đầu, ghi nhớ khoản nợ này lại.
Như thường lệ, hắn lại cẩn thận tìm kiếm một lượt.
Ngoại trừ những chiếc đỉnh cũ, đúng là Dược Vương tông không có bất cứ vật giá trị khác.
Thế là Lý Phàm chạy thẳng đến Tử Tiêu tông. ...
Cùng lúc đó.
Đảo Hải Hiên.
Quý Thiệu Ly chợt cảm thấy bất an. "Kỳ lạ, rõ ràng ta đã chuẩn bị đầy đủ. Theo lý, cho dù tu sĩ Hợp Đạo đích thân đến thì ta cũng có thể thong dong rút lui."
"Cảm giác nguy cơ này từ đâu mà đến?"
Từ trước đến giờ, Quý Thiệu Ly hết sức tin tưởng vào dự cảm của bản thân, lập tức đứng dậy, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Hắn đi qua đi lại vài lượt nhưng cảm giác nguy cơ không những không biến mất.
Ngược lại ngày càng mãnh liệt.
Tim đập thình thịch, như thể tai họa sắp ập đến!
Quý Thiệu Ly biết có điều gì đó không ổn.
Sau khi xem xét một lượt truyền tống trận trên đảo, hắn phát hiện nó quả nhiên đã bị phong tỏa và không cách nào phát động!
"Muốn bắt rùa trong hũ ư?"
Trong mắt Quý Thiệu Ly hiện lên một tia lạnh lếo.
Hắn cố gắng phát động trận pháp thuấn di nhưng nó cũng mất đi hiệu lực.
Dường như có thứ gì đó đã phong tỏa toàn bộ vùng không gian xung quanh đảo Hải Hiên!
Tuy Quý Thiệu Ly rất kinh ngạc nhưng không hề hoảng loạn.
Hắn cầm một cành cây khô, cảm nhận lực lượng bôn lưu của địa mạch dưới chân, không hề bị hạn chế.
Hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm.